Yêu Em Một Lần Nữa Có Được Không

Chương 12: Sự ngọt ngào giả tạo




Sau lời tỏ tình của Dương An Vỹ vào ngày hôm đó, Hàn Minh Quân cuối cùng cũng đã có được người mà mình yêu đơn phương bấy lâu nay. Tin tức cả hai công khai hẹn hò với nhau rất nhanh đã như một cái tát giáng thẳng vào mặt của bọn tiểu thư, công tử chuyên đi mỉa mai Dương An Vỹ. Mà "đau rát" nhất phải nói đến đó chính là La Tuệ Ân và Quách Ái Nhi, nam thần trong lòng của bọn họ thế mà lại chính thức hẹn hò với Dương An Vỹ-một kẻ bần hàn, thấp kém rồi sao?

Đám học sinh trong trường ai nấy cũng đều sững sốt trước sự trở tay đầy bất ngờ của Dương An Vỹ, nhưng cũng nhờ vậy mà những ngày tháng sau này của cậu ở trên lớp sẽ được yên ổn hơn. Tuy không thể xóa đi hiềm khích trong lòng bọn họ, ngược lại còn tăng thêm; nhưng ít ra với danh nghĩa là tình nhân của Hàn Minh Quân thì chắc chắn sẽ không một kẻ ngu ngốc nào dám động đến cậu...

Trái với Hàn Minh Quân đang ngây ngốc chìm đắm trong biển trời hạnh phúc, anh còn đang mơ hồ nghĩ bản thân liệu có phải là đang mắc kẹt trong một giấc mộng tươi sáng nào không? Thì Dương An Vỹ bên này lại trách bản thân tại sao không chịu nhận ra sớm hơn rằng Hàn Minh Quân chính là điểm tựa vững chắc nhất giúp cậu một bước đạp đổ bọn nhà giàu kia xuống dưới chân. Mặc dù là bằng mặt không bằng lòng, nhưng bọn chúng vẫn phải "khom lưng" dọn đường cho cậu mỗi lần tiêu sái bước đi.

Cho đến hôm nay vẫn là một ngày tươi đẹp khác trong chuỗi ngày yêu đương của đôi bạn trẻ. Trước sân trường, Hàn Minh Quân hiên ngang sánh vai Dương An Vỹ, tay trong tay cùng cậu giữa vòng vây của hàng trăm ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ pha lẫn ghen tỵ của đám người xung quanh. Những lúc đi chung với nhau như thế này không hiểu tại sao anh lại đặc biệt cảm thấy rất hãnh diện, nếu không muốn nói giá mà có cơ hội thì sẽ lập tức mang bé con của mình đem khoe với cả thế giới cho mà xem.

Mọi sự chân thành của Hàn Minh Quân anh, anh đều một lòng gửi trao hết cho nam nhân mà mình yêu thương nhất. Chỉ hy vọng cả đời này sẽ được cùng với Dương An Vỹ hạnh phúc bên nhau mãi như vậy mà thôi. Thế nhưng trong chuyện tình cảm, ai yêu nhiều hơn sẽ là kẻ thất bại. Hàn Minh Quân chính là kiểu người một khi đã yêu thì sẽ yêu bằng cả tấm lòng, cả hơi thở và cả con tim, để rồi đến cuối cùng đổi lại cũng chỉ toàn là những lời nói dối ngọt ngào của Dương An Vỹ...

***

"Em bé ơi!"

"D...dạ!?"

Nghe lời gọi bất ngờ của Hàn Minh Quân mà Dương An Vỹ bên này còn bất ngờ hơn cả. Cậu giật mình xoay sang, lắp bắp đáp lại anh, trong đầu không quên mắng đối phương "thật sến súa".

"Em nhỏ hơn anh có một niên khóa thôi, nên đừng gọi em là "em bé" nữa mà."

"Sao thế bé cưng!? Em là đang xấu hổ sao!...Đáng yêu chết đi mất."

"Xì!!! Ai mà thèm xấu hổ chứ."

"Vậy thì anh vẫn được quyền gọi là "em bé"."

Do thấp hơn đến tận một cái đầu, nên Dương An Vỹ mỗi lần nói chuyện phải ngước lên mới có thể nhìn được mặt của Hàn Minh Quân. Thấy nam nhân kém mình vỏn vẹn có một tuổi mà trông lại bé xíu xiu chẳng khác gì đứa nhóc sơ trung, đại thiếu gia họ Hàn lại hận bản thân mình yếu lòng mà không nỡ đi bắt nạt con người dễ thương này.

Anh đưa tay véo yêu lên má Dương An Vỹ một phát, nụ cười ôn hòa của vị nam thần vẫn giữ trên môi.

"Bé của anh đói chưa? Anh dẫn bé đi ăn!?"

Cảm động, nếu là một cặp tình nhân bình thường chắc chắn cậu con trai nhỏ sẽ rất cảm động trước sự cưng chiều của người yêu dành cho mình. Nhưng đối với Dương An Vỹ thì lại khác, cậu hiện tại chỉ là đang cố gắng diễn thật tròn vai cho vỡ kịch của chính mình tạo ra mà thôi, hoàn toàn một chút động lòng cũng chẳng hề có...

Cậu cười đáp lại anh, một nụ cười rất thánh thiện, rất trong sáng. Trong sáng đến mức ngay cả Hàn Minh Quân cũng bị sự giả tạo của cậu đánh lừa.

"À...vâng. Hay là hai chúng ta xuống căn tin có được không anh? Ở đó có mấy món em đã muốn thử từ lâu rồi...Nhưng lại không có tiền để mua."

Tuy nụ cười là giả dối, nhưng những lời này hoàn toàn lại là những lời thật lòng của Dương An Vỹ. Nghe cậu nói đến đây mà ruột gan của Hàn Minh Quân cứ như đang bị ai đó dùng dao băm nát. Anh sững sờ, hai giây trước còn cười rất tươi thì giây sau đã liền mặt mày bí xị mà nhìn cậu bằng ánh mắt có chút đượm buồn. Không ngờ bé con của anh lại đáng thương đến vậy...

Thấy đối phương bỗng nhiên lại đứng yên bất động không nói câu gì, Dương An Vỹ còn tưởng là anh không đồng ý nên mới tự mở miệng bác bỏ ý kiến vừa rồi. Dù sao thì cả hai cũng chỉ mới hẹn hò chưa lâu, không thể đòi hỏi quá nhiều được.

"À nếu anh không thích thì chúng ta đi chỗ khác cũng không sao cả. Anh định sẽ chọn quán ăn nào nhỉ!?"

Hàn Minh Quân hoàn hồn, mới nghĩ ngợi một xíu mà đã khiến cho người yêu hiểu nhầm rằng mình không muốn rồi. Thật bất cẩn!

Xoa lên mu bàn tay gầy gò của Dương An Vỹ, anh cố mỉm cười an ủi cậu, cũng như là muốn ổn định lại chính cảm xúc của mình.

"An Vỹ, xin lỗi em..."

"Hả? Sao lại xin lỗi em?"-Dương An Vỹ khó hiểu.

"Để em chịu thiệt lâu như vậy, anh xin hứa từ nay về sau sẽ cố gắng bù đắp lại cho em tất cả. Giờ thì mình đi thôi...anh dẫn em đi ăn hết những món em thích."

Bé con của anh, sau này sẽ không để em phải chịu nhiều thiếu thốn như vậy nữa. Hãy tin anh nhé!

"Hóa ra chỉ có vậy. Suy nghĩ của mấy người nhà giàu này thật phiền phức."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.