Yêu Em Một Lần Nữa Có Được Không

Chương 1: MINH QUÂN & AN VỸ




Trời đã bắt đầu vào đông, thời tiết cũng vì thế mà trở nên se lạnh. Giữa sân trường cao trung rộng lớn có một cậu trai tên là Dương An Vỹ đang gồng mình hứng chịu từng đợt gió giá buốt thổi ập vào người tựa như một thân cây nhỏ tội nghiệp liêu xiêu giữa trời giông tố. Cậu đứng đó, đưa đôi mắt ghen tỵ quan sát một lượt mọi người xung quanh song liền cúi gập đầu xuống nhìn lại chính mình mà có chút tủi thân. Để nói về số lượng học sinh có hoàn cảnh gia đình khó khăn như Dương An Vỹ trong ngôi trường này thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đa phần bọn họ được có cơ hội vào học ở đây nếu không vì học lực loại giỏi thì cũng là được ông Trời phú cho trí tuệ hơn người.

Nhưng lạ thay Dương An Vỹ cái gì cũng chẳng có, nhà thì nghèo "rớt mồng tơi", còn lực học thì khỏi phải nói, cậu đứng nhất lớp....mà nhất từ dưới đếm lên. Có thể nói Dương An Vỹ vào học được ở đây thì chính là một kỳ tích, mà thôi kệ đi, nhờ kỳ tích mới có "truyện" để nói chứ!

***

Quay trở lại với hiện tại. Như đã nói, trong ngôi trường cao trung này toàn là những gia đình có thể lực khủng cho con theo học, cậu ấm cô chiêu chiếm đại số, ai ai cũng có cha mẹ làm quan lớn nên không có gì phải thắc mắc khi bọn họ đều được ăn diện nhưng bộ áo quần thuộc hàng cao cấp.

Mà nhất là trong cái trời đông quái quỷ này, chỉ bàn đến áo khoác của họ thôi, nếu không được làm từ lông cừu êm ái thì cũng là những mẫu mã hạng sang với muôn vàng sắc màu tươi mới, giá cả trên trời đến mơ thì kẻ nghèo hèn như Dương An Vỹ cũng chẳng thấy chứ đừng mong có cơ hội sở hữu.

Chả bù cho cậu có mỗi chiếc áo rẻ tiền luân lưu suốt mấy năm không đổi, đến nổi nó đã bay hết màu và còn có vài vết chấp vá nữa. Thật đáng thương!

Nhưng dẫu sao chuyện này đã quá quen rồi còn gì, năm nào mà chả phải gặp, cớ gì Dương An Vỹ phải bận tâm cơ chứ? Chỉ là hơi ghen tỵ chút thôi.

Cậu hắc hơi một phát rồi đưa bàn tay lạnh ngắt lên dụi dụi chiếc mũi đỏ ửng vì lạnh của mình song liền chấn chỉnh lại tinh thần mà chuẩn bị đi vào lớp, hay nói đúng hơn là "lớp học đáng ghét" mà Dương An Vỹ hay gọi. Không tự nhiên mà cậu lại có thành kiến với lớp của mình đâu, chỉ do bạn bè cô lập nên cậu mới phải ghét họ...

Nhưng cũng may ông Trời không lấy hết của ai thứ gì cả, đám tiểu thư công tử kia không ưa cậu thì vẫn còn có một người...à không, là hai người ưa cậu mới đúng. Người đầu tiên chính là Trần Lâm Nguyên-bạn thân duy nhất của Dương An Vỹ, còn người thứ hai không ai khác chính là đại thiếu gia gia tộc họ Hàn-gia tộc lớn mạnh bậc nhất Bắc Kinh-Hàn Minh Quân.

Nhưng Dương An Vỹ thì không nghĩ vậy, cậu chỉ xem mỗi một mình Trần Lâm Nguyên là người mình cần quý mến. Còn về Hàn Minh Quân, cậu chưa bao giờ để anh vào mắt dù cho anh có thích cậu nhiều đến nhường nào. Vì sao ư? Vì cậu chán ghét bọn nhà giàu, trong tâm trí của An Vỹ, những kẻ giàu có chỉ luôn có định nghĩa khinh miệt đối với người nghèo như cậu và Lâm Nguyên mà thôi.

Mà ai khi đã va phải tình yêu rồi thì tự khắc da mặt sẽ tự động dày lên nhanh chóng. Hàn Minh Quân tuy được mọi người tôn sùng như một nam thần, lại vừa giàu vừa giỏi, tính tình thì ôn hòa ấm áp, chung quy quả thật anh đúng là hình mẫu đàn ông lý tưởng của hội chị em đó nha!!!

Nhưng...điều đáng nói ở đây đó chính là một nam nhân hoàn hảo từ ngoại hình cho đến cốt cách như Hàn Minh quân vậy mà lại chịu hạ mình theo đuổi một đứa nhóc thô lỗ cộc cằn tên Dương An Vỹ, vả lại gia đình còn thuộc hộ nghèo khó nữa chứ. Nếu đem cậu và anh ra so sánh với nhau, ví anh là sa mạc rộng lớn thì cậu có lẽ chỉ là một phần của hạt cát mà thôi...

Thế mà tiểu tử họ Dương kia lại chẳng biết điều, thẳng thừng từ chối Hàn Minh Quân không một chút thương tiếc khiến con tim anh vụn vỡ ngàn lần...nhưng mà nói rồi, yêu vào mặt nó dày lắm, dễ gì Hàn Minh Quân chịu tha cho Dương An Vỹ!

Đây, ví dụ điển hình là đây...

"An Vỹ, chào buổi sáng!"

"..."

"Bé con, trời lạnh thế này mà ăn bận qua loa vậy sao, không sợ bị cảm à?"

"..."

"Nhìn xem, môi em tái nhợt hết rồi này, đến tóc cũng sơ cứng nữa."

"..."

"Đi...anh dẫn bé con đi ăn súp cua nhé! Trời lạnh ăn súp là tuyệt nhất!"

Hàn Minh Quân vừa trông thấy Dương An Vỹ lẻ loi một mình giữa sân trường đã lập tức sấn tới không ngớt lời hỏi thăm, lại còn có ý mắng yêu nhóc con trước mặt. Anh xoa xoa đầu cậu đến rối bời, còn tự tiện dùng ngón tay của mình chọt chọt lên bờ môi từ lâu đã khô ráp vì lạnh kia mà tâm tình xót xa không ít.

Chỉ có Dương An Vỹ nãy giờ là nửa lời cũng chẳng thốt, mặt cậu hầm hầm như sắp phát hỏa tới nơi rồi. Trời lạnh mà không được mặc ấm đã là rất khó chịu, thế mà lại vô duyên vô cớ bị cái tên nhà giàu nào đó chẳng tí thân thuộc họ hàng gì vò đầu như con chó nhỏ, còn nói ra mấy câu trách mắng đại loại như hắn chính là ba của cậu vậy. Thử hỏi có sôi máu không chứ!!!

"Anh...mau cút ra cho tôi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.