Yêu Em Là Tôi

Chương 26: Về nhà




Qua một ngày mết mỏi, một đêm đầy tâm sự nhưng không thể rãi bày, nó và cô dạy sớm, thây đổi trang phục và bước ra khỏi cánh cửa phòng VIP kia.

Nó mặc một chiếc váy màu trắng, chân váy tía tím nhìn như cánh hoa sắp nở rộ, váy chỉ dài đến đầu gối, từ phần ngực xuống cổ tay được làm bằng vải voan trắng trông rất đẹp, thắt lưng có chứ J ở giữa bụng làm nổi bật chiếc váy, chân đi đôi gầy cao gót 7 phân mũi giầy tía tím gót chân tía trắng, mái tóc nâu hạt dẻ được xõa ra, tóc mái được buộc lên chéo sang một bên để lộ ra vầng chán tinh khôn, cao mang đầy sự lanh lợi và thông minh, đôi môi màu đỏ rượu vừa để làm hài hòa với gương mặt trắng bóc.

Cô thì lại mang một phong cách khác,cô mặc một chiếc áo sơ mi cô tàu, tay sao được sắn gọn gàng đến khửu tay, sợ vin vớ chiếc chân váy màu vàng dài qua đầu gối, thắt lưng hình chữ H cho cái tên của mình, mái tóc đỏ tím của cô xõa một nửa, một nửa búi lên đỉnh đầu, chân đi đôi giầy cao gót 7 phân

Bước dần ra quầy rượu mọi người trong quán như đơ ra, hiếm khi thấy hai vị tỉ nhà ta thay đổi cách ăn mặc sáng sủa lên không còn tối đen như lúc trước, hiếm khi mới thấy hai vị tỉ nhà ta mới có cái vẻ toát ra sự ngây thơ đáng yêu hồn nhiên trong sáng nhưng không có nụ cười biểu hiện trên gương mặt hai tỉ lúc này

-đại tỉ, nhị tỉ...nay trông hai người...- bin nói không nên lời

-troing hai người đẹp quá mà nhưng lại thiếu thứ gì đó...- người trong quầy rượu lên tiếng

-thiếu gì???...- giọng nó vang lên hơi lạnh

-...- bin và người đó không giám nói chỉ dùng hai tay vẽ theo đường môi cong lên (ý đó là cười)

-em nói gì vậy...- cô hơi bối rối nhìn bin, hơi cuống quay qua nhìn nó bì sợ nó nổi giận

-không sao...- nó cản cô lại

-tỉ và Jim sẽ qua mĩ một thời gian...bên này tự mình quản được khồng???...- cô hỏi bin

-dạ được...- bun cười tươi đáp

-tốt...- nó nhìn bin rồi tự mình nở một nụ cười, một bên mắt nhát, mọi người trong quán như mất hồn

Cũng lâu rồi không được coi nụ cười của đại tỉ

Nó đi dần ra đến cửa, quay đầu lại cười thêm cái nữa mắt cũng nhay một cái

-sinh nhật vui vẻ nhé bin...- nó nói vẻ tươi cười biểu lộ trên gương mặt nó

-quà tụi chị để trong phòng em đấy...- vô cười nói

Rồi hai người bước ra khỏi cửa quán để lại bin đứng đóa đơ

-nay sinh nhật mình ak???- bin ngạc nhiên, sinh nhật cũng không thèm nhớ

-mừng sinh nhật của bin...; từng tiếng hát vang lên, đèn phụt tắt, ớ phía xa xa có chiếc xe đẩy chở một chiếc báng kem có in hình bin trên đó 

Cậu vô cùng cảm động khi nhận được ngày dinh nhật đầy ý nghĩ này 

6h30 rồi cô và nó phóng nha về biệt thự, thất mọi thứ im lìm, quay ra phía ghế sofa, thấy hắng đang nằm đó, cơ thể run lên từng đợt, hai vô lên lầu

-mày thu đồ cho tao...- nó nói

-ok...- cô như hiểu ý, chỉ trả lời ngắn gọn một câu

Nó ôm chiếc chăn to đùng xuống ghế, đắp cho hắn, tay không ngừng sưởi ấm bàn tay tái nhợt đi vì lạnh của hắn

-sao ngốc vậy???...lại này nằm đây...không có em anh sẽ sống như thế này mãi sao...- nó bây giời mới lộ ra vẻ mặt yếu đuốiaf rơi nước mắt

-xong rồi...- cô hai tay hai chiếc vali xách xuống chân cầu thang nói

-uk...đi...- nó huống bàn tay hắn, đứng dậy lau đi vết nước trên khóe mi còn đọng lại quay lưng bước ra đến cửa

-mày nhẫn tâm vậy sao???...can tâm để nó ở lại một mình ak??...- cô hỏi nó

-mày muốn ở lại thì cứ ở lại đi, tao đi một mình cũng được...đằng nào cô g ti bên mĩ cũng đang có rắc rối tao cần sang đó...- nó như không nuối tiếc điều gì

-được...mày nói thế tao đi cùng mày...- cô khẳng định lời nói xác vali đi ra cổng chờ xe đến đón 

Đến sân bay nó và cô bước ra, tiện tay đeo chiếc kính đôi vó viền màu trắng lên. Đôi kính này cũng là nhà thiết kế nổi tiếng nhất pari thiết kế ra giành tiếng cho hai cô

Bước vô trong bao ánh mắt đổ dồn về phía nó và cô, quen rồi bên mĩ và pari hai người họ gặp trường hợp này suốt 

Đi qua cửa soát vé, nó quay đầu lại mang một chút lưu luyến, lên máy bay, nó chọn ngồi cạnh cửa sổ, nhìn qua chửa kinh nó cảm thấy lòng mình đang đau đến quặn tim

-hối tiếc sao??...vẫn có thể quay lại mà???...còn chưa muộn...- cô hỏi nó ánh mắt cũng nhìn xa xăm ra hướng cửa kính 

-không có...- nó trả lời nhanh. Hưng đôi mắt đã đỏ 

Cứ thế vài tiếng đồng hồ máy bay cũng hạ cánh tại mĩ

Hết chương 26


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.