Yêu Em Khó Lắm Hả Anh?

Chương 25: Dự tiệc




Anh và cô sau khi tan tầm. Lái xe trở về nhà thay quần áo chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.

Anh là nam nhân nên chọn đồ vô cùng dễ dàng, chỉ cần một bộ vest đen cùng cà vạt là được. Riêng cô là nữ nhân thì rất khó chọn đồ.

Đồ anh mang đến cho cô toàn là những bộ mới tinh sang trọng. Nhìn là biết rất đắt tiền.

" Cô còn lề mề cái gì? Nhanh đi thay đồ"

" Em tìm hoài không thấy bộ nào thích hợp "

Cô cắn răng trả lời. Tay cầm lùa từng bộ xốc tới xốc lui trong tủ quần áo. Anh mất kiên nhẫn chờ đợi, sải bước tới cạnh cô.

Liếc mắt một cái, vơ ngay bộ đầm dự tiệc thiết kế xẻ tà đính ngọc màu trắng quăng vào người cô.

" Tôi chọn chính là thích hợp. Đi thay ra"

Cầm bộ đầm nhìn nhìn một phút. Cô thấy cái này cũng được. Đem theo vào phòng tắm.

Anh bên ngoài chờ đợi, trên tay cầm điện thoại đã là 7 giờ tối, cô trong đó đã 15 phút. Cau mày lạnh giọng quát.

" Ngọc Hoài, cô chết luôn trong đó rồi hả? "

Cô khẽ giật mình, tay với ra sau đang cố kéo khóa phía dưới lên trên. Nhưng cố bằng cách mấy đều không được.

"Khánh Huy, em không kéo được khóa"

Giọng nói của cô không quá lớn, đủ để truyền ra bên ngoài cho anh nghe. Sắc mặt anh liền ngưng trọng, cất điện thoại vào túi quần. Thâm trầm lên tiếng.

" Đi ra đây "

Cánh cửa phòng tắm từ từ mở. Cô lấp ló phía sau, một tay đặt lên trước giữ chặt phần áo để tránh tuột. Tay kia để phía sau lưng túm hai bên che đi da thịt đang lộ rõ.

Từng bước nhích nhích lại chỗ anh.

" Xoay người lại "

" Em..em.."

Cô lắp bắp, vẻ mặt khó xử nhìn nhìn. Anh bảo cô xoay người thì chẳng khác nào đưa lưng cho anh coi.

Cô cứ giữ nguyên tư thế, chần chừ không quay người. Mặt anh nhanh chóng dần đen lại, xung quanh toát ra mùi sát khí nồng nặc. Nhất định là phẫn nộ vì hận không thể đem cô nghiền nát như tương.

" Nhanh lên "

" Thôi, em thay cái khác dễ kéo là được"

Lúng túng muốn thoát khỏi ánh mắt phóng ra tia lửa của anh. Cô định nhấc bước chân lùi lùi lại tủ quần áo. Anh lại nhanh hơn, đang ngồi ở giường đứng bật dậy.

Nắm tay kéo cô, lực tay hơi mạnh. Cô do bị kéo bất chợt không có đề phòng. Cả gương mặt đập vào bờ ngực săn chắc của anh ngã nhào đè anh trên giường.

Mắt chạm mắt, nhìn nhau trân trân mấy phút.

" Còn định nằm lên người tôi đến bao giờ? "

" Em..em..xin lỗi "

Cô mặt mày đỏ như gấc, tìm cách ngồi dậy. Nhưng hai tay đều bận rộn giữ trước giữ sau, chỉ có thể mặt nhăn mày nhó nhìn anh.

" Em ngồi dậy không được "

Cô nằm trên người anh cọ nguậy làm anh dường như có chút phản ứng. Nhanh đẩy cô ngã sang bên cạnh.

Tay để sau lưng lại bị đẫy ngã một cái mạnh. Dù là trên nệm nhưng thật sự cũng rất đau điếng. Nước mắt tích tụ ở hốc mắt sắp rơi thành giọt.

Anh không mấy để ý, kéo tay cô đỡ ngồi dậy. Vòng qua phía sau lưng, anh nói.

" Buông tay ra "

" Không. Anh đừng nhìn sau lưng em "

Cô lắc đầu cãi lại. Tay vẫn gắt gao để yên ở đó. Không nói nhiều lời, anh trực tiếp lấy tay cô gỡ ra.

Đập vào mắt anh là tấm lưng trần chi chít nhiều sẹo. Hơi giật mình, anh khẽ giơ tay chạm lên.

" Sẹo là do ba mẹ tôi gây ra cho cô sao?"

Cô im lặng không đáp. Nước mắt đã rơi thấm đẫm trên mặt, cắn chặt môi ngăn cho tiếng nấc phát ra từ miệng.

Thấy cô một mực giữ im lặng. Anh thở dài, sẹo này đã lâu e là có chữa trị cũng không hết. Tấm lưng nhỏ bé này sẽ vĩnh viễn mang lại sẹo. Mỗi vết sẹo là một nỗi đau khắc cốt ghi tâm.

Giúp cô kéo khóa, anh bước xuống giường đứng dậy." Đi thôi. Tôi chở cô đi trang điểm làm tóc "

" Anh ra xe đi. Em rửa mặt rồi ra liền "

Thanh âm đã đè nén nhưng vẫn vang lên tiếng nấc nho nhỏ. Cô chạy nhanh vào phòng tắm. Mở nước hất lên mặt.

Anh nhìn bóng lưng cô rồi cũng ngoảnh mặt đi ra khỏi phòng.

Đợi ở trong xe 5 phút. Bóng dáng nhỏ bé đó lật đật cầm túi xách, hối hả mang giầy chạy lại mở cửa lên xe.

" Xin lỗi...em bắt anh đợi lâu "

Không nở mắng vì biết lúc nãy bản thân đã làm cho cô khóc. Anh vội nhấn ga cho xe chạy đi.

Cô trang điểm làm tóc xong thì đến địa điểm tổ chức tiệc cũng muộn hơn ít phút.

Đem thiệp mời đưa cho người đứng canh chừng bên ngoài kiểm tra.

" Mời vào trong "

Tên đó kiểm tra thiệp mời rồi giữ đó, đưa tay mời anh và cô bước vào trong dự tiệc.

Bên trong được trang hoàng lộng lẫy, khách mời hầu như đã tới dự đông đủ. Một số người đang khiêu vũ dưới ánh đèn cùng nhau. Một số người thì ngồi ở bàn nói chuyện cùng nhau và chọn nước uống khi phục vụ bưng tới.

" Chúng ta qua bàn kia ngồi "

Anh để cô khoác tay mình đi về phía chiếc bàn trống trong góc khuất ngồi xuống.

" Ngồi ở đây. Tôi đi lấy thức ăn nhẹ cho cô "

Lúc anh quay đi thì có người bước tới ngồi vào chỗ ghế đối diện cô.

" Chào cô, chúng ta có duyên gặp lại nhau rồi "

" Anh..anh cũng là tổng giám đốc của công ty nào đó được mời đến dự tiệc? "

Cô kinh ngạc lẫn chút nghi hoặc nhìn hắn.

" Đúng vậy. Tôi mời cô một ly "

Hắn gật đầu đưa ly rượu vang trước mặt cô.

Theo phép lịch sự cô đưa tay đón lấy rồi đặt xuống bàn, áy náy nói.

" Xin lỗi. Tôi không uống được rượu "

" Ồ, vậy để tôi lấy nước cam mời cô "

Hắn cười cười, giơ tay lấy ly nước cam từ cái khay mà phục vụ vừa bưng tới. Còn không biết vô tình hay cô ý mà giả vờ lúc đưa cô ly nước cam quơ đổ ly rượu vang.

Chất lỏng màu đỏ của rượu đổ lên đầm màu trắng thấm vào dính chặt. Cô cả kinh, lấy khăn giấy trong túi chùi chùi qua loa. Biết có rửa cũng không sạch nổi, cô im lặng lấy túi xách che lại chỗ bẩn.

" Thật xin lỗi "

Hắn tỏ vẻ luýnh quýnh, cô lắc đầu nói không sao, cầm ly nước cam hắn mời uống từng chút một.

Nhìn chất lỏng trôi tuột vào cổ họng cô, hắn nhếch môi âm hiểm. Nhân lúc sự cố xảy ra hắn đã bỏ xuân dược vào ly nước cam.

Vừa uống nửa ly, thân thể cô rạo rực nóng bức. Mặt ửng đỏ, biết nước cam bản thân vừa mới uống có vấn đề.

Gượng người chống tay lên bàn đứng dậy. Cô muốn đi tìm anh nhưng sức nóng trong người thật khó chịu, bức bối.

" Còn định đi đâu? "

Hắn mỉm cười xảo quyệt, đi lại cạnh bên cô. Hắn có chuẩn bị thuốc trước là do hắn điều tra nắm rõ danh sách khách mời dự tiệc của công ty Phát Kha.

Từ lúc cô và anh vào, hắn đã nhếch môi chú ý tới. Chờ anh đi mới giả vờ như tình cờ tiếp cận.

" Buông ra, anh là đồ khốn. Thật ra anh bỏ gì trong ly nước cam "

Thân thể được ôm lại có chút thoải mái nhưng lí trí của cô bắt buộc phải thoát khỏi hắn. Dùng sức lực còn sót lại cố gắng đẩy hắn.

" Im lặng "

Hắn đưa ngón trỏ lên miệng cô ra hiệu. Cô khó chịu giãy giụa, muốn tìm kiếm bóng hình anh trong đám người xa xa.

" Thả ra "

" Đừng vùng vẫy. Bằng không lát nữa sẽ phải hứng chịu đau đớn "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.