Yêu Em Đến Chết

Chương 88+89




Anh không kiềm chế nổi nữa kgi nhìn Gia Thụy như vậy, anh cũng hơi giận. Một phần vì Gia Thụy dấu anh đi chơi và cũng lừa anh khiến anh vừa khóc vừa sợ. Mộc Lăng nghĩ rằng lúc đó mình điên rồi nên mới ôm cô gái khác nào ngờ cũng là một tay Gia Thụy làm ra

Anh kéo Gia Thụy lên hôn, tay cậu chủ động vuốt lấy co.n th!t anh

"Ưm...hưmm..ưm.."

Cả người cậu vẫn giật theo từng cơn, giật đến mệt. Anh đặt cậu nằm xuống bàn tay đưa vào miệng cậu

Anh quấn lấy lưỡi cậu trêu đùa một lát rồi đứng hơi khụy xuống đưa con th!t vào miệng cậu

~~Ộc ộc~~ Anh đẩy hông tới lui làm co.n th!t đâ.m xuống tận cổ họng cậu

Trứng rung thì làm bên dưới của Gia Thụy tê dại còn anh thì làm cậu muốn tắt thở

Khi ở tư thế này Gia Thụy có thể ngửi mùi của anh rõ hơn, mùi của sự cuốn hút từ da thịt. Một mùi chỉ Mộc Lăng có và làm cậu điêu đứng

Gia Thụy bị Mộc Lăng đẩy co.n th!t vào miệng khiến miệng cậu như muốn rách ra vậy. Cổ họng nổi lên u nhỏ rồi biến mất, sau đó lại nổi lên theo động tác đưa đẩy của anh

"Hư...hưm...ư.."

Cậu đưa một tay lên nắm tay anh tay còn tại thì xoa xoa bóp bóp duo.ng va.t mình hông vẫn nảy y như đang làm tìn.h thật sự vậy

Mộc Lăng lúc này đổ cả mồ hôi trán, anh rút ra. Một chất lỏng trắng chảy ra theo kéo sợi từ co.n th!t anh đến miệng cậu

Không đợi nữa, anh đưa tay dựt phụt cái trứng rung ra.Mộc Lăng đan tay vào cậu, anh ép cậu nằm dưới thân mình

Đôi tay bắt lấy đôi tay, mắt cậu và mắt anh chạm nhau đầy thâm tình. Cái áo chết tiệc kia cứ hở hở che che làm bỏng cả mắt

Anh lấy ra cái kéo ở trong ngăn kéo, cái kéo mũi bầu không nhọn.Mộc Lăng dùng kéo vuốt từ đầu ngón chân dọc theo bắp đùi rồi cắt đi cái váy kia

Cắt từ đùi lên tận ngực, anh cắt cái áo rách ra hai mãnh rồi lại dùng đầu kéo lạnh kia vẽ vòng trên ngực cậu

"Hức..ứ..ức..." Cậu nắm chặt tay anh giật người để né đi sự lạnh lẽo của vật bằng kim loại đó

Mộc Lăng bắt đầu vào vấn đề chính, anh cầm co.n th!t cạ lên xuống vào cúc hoa cậu rồi đặt ngay giữa và đâ.m vào

Gia Thụy làm anh yêu sao hết chứ, cậu đáng yêu nằm dưới thân anh rên rỉ còn bên dưới thì ngậm chặt cái của anh. Mộc Lăng ư hử vài tiếng rồi đâ.m hết vào

Gia Thụy vẫn chặt như vậy, xem ra anh biết cách chăm sóc bảo bối chứ không sài hao cậu. Chân Gia Thụy dang thành chữ M nằm trên bàn buông tay cậu ra thay vào đó là giữ eo cậu

Vừa thúc vừa cố định người cậu, anh ngón trỏ và ngón giữa của tay kia kẹp lấy duo.ng va.t cậu

Mộc Lăng muốn cả hai cùng hưởng thụ chứ không phải phát tiết trên người cậu. Làm thế nào cũng thể hiện sự yêu thương với cậu

Ngón tay anh trượt dọc theo duo.ng va.t đang run run đó. Nó run lên rồi bắn ra, ti.nh dic.h trắng phụt ra liên tục dính lên bụng nhỏ cậu

Gia Thụy bắn rất nhanh, cậu rất nhạy cảm nhiều khi chỉ cần nhìn cậu hay vuốt ve cậu một lát thì cậu cũng sẽ bắn

Anh nhếch môi cười, hông thúc mạnh thúc nhẹ cứ thúc đều đều. Bên dưới cậu lại run lên hai chân quấn eo anh co giật

"Hưm...ứ...ưm.."

Xem ra là rất sướng thì phải. Mà cũng đúng vì anh chỉ nhắm vào chỗ cậu sướng mà đâ.m thôi. Làm như thế Gia Thụy không chết mê chết mệt dưới tay anh mới lạ

Chương 89: Em sẽ bảo vệ anh mà

Khoảng một lúc thì Mộc Lăng có điện thoại, anh nghe máy và nói gì đó rất nhanh. Gia Thụy lúc này chỉ sung sướng nằm dưới thân nắm lấy tay kia của anh thôi

Đột nhiên Mộc Lăng rút ra lấy khăn giấy lau người mình

“Sao lại lấy ra”

Gia Thụy nắm tay anh kéo kéo, cậu chưa muốn dừng lại…Cậu muốn nữa cơ. Anh lau người mình xong thì quay qua lau người cho cậu

“Anh có việc gấp, tối về chúng ta tiếp tục”

Anh vừa xoay đi lấy bộ quần áo mới cho cậu thì cậu đã khóc và nhõng nhẽo

“Hư hu hu…Ở đây còn khó chịu lắm..hưm”

Gia Thụy ôm lấy chân Mộc Lăng. Cậu cứ giở chiêu nhõng nhẽo này là Mộc Lăng hết cách. Anh không cưỡng lại được. Mộc Lăng cố gắng bình tĩnh vẫn lôi cậu đi thay đồ, Gia Thụy vì thế cũng phải nghe theo

Xong hết tất cả thì anh lấy cái mũ vào khẩu trang mang vào cho cậu. Từ nay bảo bối nhà mình Mộc Lăng không cho ai xem nữa. Anh sẽ dấu cậu luôn

Gia Thụy không biết anh làm vậy chi nữa nhưng nhớ lại gương mặt tức giận của anh thì có thể đoán ra là anh đang ghen rồi. Gia Thụy cười rồi cùng anh đi

Anh đưa cậu đến gặp một người. Hình bóng ấy đã lâu rồi cậu chưa được gặp lại…Gia Dương, là anh của cậu. Anh ấy nhìn về phía Gia Thụy một lúc lâu

“Anh…Là anh của em”

Cậu ở trong xe cứ nhìn theo bóng dáng kia, Gia Thụy đã bật khóc, từ khi bị đưa sang nước ngoài thì cậu không thể nào liên lạc được với anh trai mình. Cả ba mẹ đều ra sức điều tra nhưng vẫn không có kết quả gì tất cả là do bà nội làm

“Anh ấy đi đâu nữa vậy?”

Gia Thụy thấy Gia Dương đi về hướng xa xa đằng kia. Cậu không thể chờ nữa mà mở cửa chạy ngay ra đến cả Mộc Lăng cũng không ngăn kịp

“Anh…Gia Dương, Gia Dương…anh đợi em với..anh”

Gia Thụy chạy trên đường, con đường này rất vắng trước mắt cậu bây giờ chỉ thấy mỗi anh trai mình

Xa xa đằng kia Gia Dương nghe được tiếng cậu nên đã quay đầu. Cậu em trai mà lâu nay không gặp đã lớn rồi, đã cao lớn hơn trước nhiều rồi. Gia Dương rất muốn dang đôi tay mình ra để ôm lấy cậu nhưng không thể…Bây giờ chưa phải lúc, anh ấy không có cái quyền đó

Gia Dương mĩm cười với cậu, gương mặt anh xanh xao ốm hẳn đi so với trước đây. Anh ấy quay bước đi thẳng về chiếc xe màu đen đậu ở xa xa kia

Đằng này Gia Thụy gào khóc cậu chạy thật nhanh để muốn giữ anh mình lại. Đôi chân nhỏ bé kia chạy đi lại vấp té cứ mỗi lần té lại đứng lên

“Anh đừng bỏ em nữa mà…Hức…em sẽ bảo vệ anh mà..Gia Dương…hức”

Xa lắm…đoạn đường đến đó còn xa lắm, hình bóng Gia Dương nhỏ dần trong mắt cậu. Lần quay về đây là do bà nội cho phép, Gia Dương quay về để được nhìn mặt người yêu trước đây của mình lần cuối. Anh đã thông báo cho Mộc Lăng rằng mình sẽ về và muốn gặp lại Gia Thụy một lần

Đáng lẽ Mộc Lăng chỉ được dắt Gia Thụy ra đây và không để cho Gia Thụy thấy được Gia Dương mới đúng. Nhưng vì Mộc Lăng thương cậu, anh cứ thấy cậu khóc khi nhì lại ảnh cũ của hai anh em nên anh mới mền lòng

Gia Dương quay bước rời đi, Gia Thụy đuổi theo phía sau còn anh thì đuổi theo cậu. Thấy Gia Thụy té chảy máu tay cả Gia Dương và Mộc Lăng đều không kìm lòng được

“Xin lỗi em Tiểu Thụy. Tạm biệt”

“Không…Gia Dương anh đừng bỏ em…em nói là sẽ bảo vệ cho anh mà…đứng lại anh đứng lại đi mà”

Lúc này Gia Thụy đáng thương vô cùng, cứ như một đứa trẻ đòi anh trai phải ở bên mình. Cậu khóc lóc van xin Gia Dương ở lại. Gia Thụy la hét đến khan cả tiếng nhưng anh ấy vẫn quay đi

Vẫn như cái ngày ấy, cái ngày mà cậu khóc đến ngất vẫn không thể giữ Gia Dương ở lại. Bà nội cậu ác lắm, bà nội cậu chẳng nghĩ gì cho cậu và anh trai cả

“Em sẽ bảo vệ anh mà hu hu…sao anh lại đi…TẦN GIA DƯƠNG”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.