10.
Tôi nhập mật mã khóa, chuẩn bị vào cửa.
“Chanh Tử.”
Thẩm Hàng thấy thế muốn tiện thể chen vào, tôi vẫn còn đánh giá cao Thẩm Hàng rồi, rõ ràng anh không biết xấu hổ.
Tôi dùng sức muốn giãy giụa, nhưng Thẩm Hàng hiển nhiên đã dùng hết sức lực, trực tiếp giở trò lưu manh: “Chanh Tử, khoảng thời gian này anh thật sự rất nhớ em, cho anh một cơ hội nữa đi.”
Dưới tình thế cấp bách, tôi chỉ có thể kêu Đại Bạch.
“Gâu gâu gâu...”
Sau khi nghe được tiếng kêu của tôi, Đại Bạch nhảy mạnh lên.
“A...”
Đại Bạch vọt lên một phát, vồ thẳng về phía Thẩm Hàng, Thẩm Hàng căn bản sẽ không ngờ được trong nhà tôi sẽ có một con chó lớn, sợ hãi buông tay tôi ra, ngã ngồi trên mặt đất.
Đại Bạch cũng không muốn buông tha anh như vậy, hung dữ sủa vài tiếng về phía anh.
“Chanh Tử, em mau xách, xách nó đi đi.” Thẩm Hàng nói năng lộn xộn, hoàn toàn hoảng sợ.
“Người nên cút là anh!”
Tôi lên tiếng quát lớn, không có ý muốn nhượng bộ chút nào, Thẩm Hàng thấy tình hình không đúng, sau khi hung hăng trừng mắt nhìn Đại Bạch một cái, mới nghiêng nghiêng ngả ngả đi ra khỏi cửa, tôi lập tức đi lên khóa cửa.
“Gâu gâu.”
Có vẻ như Đại Bạch cũng hiểu được kẻ thù bên ngoài đã bị đuổi đi, bèn thuận theo cọ cọ bên chân tôi, dáng vẻ kia rõ ràng là lo lắng cho tôi, vừa nãy còn nhe răng trợn mắt hù dọa người, bây giờ tuy đang hung dữ*, nhưng đáng yêu cực kỳ.
Chú thích: Từ gốc 奶凶: từ ngữ mạng, chỉ bộ dạng của một chú chó nhỏ dễ thương đang tức giận, không khiến người khác sợ hãi mà còn cảm thấy nó đáng yêu và dễ thương.
Tôi ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu của Đại Bạch, biểu cảm của Đại Bạch lập tức trở nên dễ thương.
Ngay cả con chó lang thang được nhận nuôi còn biết biết ơn mà bảo vệ tôi.
Quả nhiên... Thẩm Hàng còn không bằng con chó.
...
Tắm rửa xong, tôi làm cho chính mình trấn tĩnh lại, vừa lau khô tóc xong thì nhận được tin báo chuyển khoản của ngân hàng: “Lâm nữ sĩ, chào ngài, tài khoản công ty của ngài đã chuyển đi một số tiền lớn, mời ngài kiểm tra đối chiếu.”
Tôi xem thử số tài khoản trên tin nhắn, là công ty của Thẩm Hàng, bởi vì khi đi có chút gấp, trong thông tin ngân hàng vẫn còn giữ số của tôi.
Tôi nhấp vào app điện thoại kiểm tra, quả nhiên, Phạm Thanh Thanh đã tiêu hao không ít quỹ của công ty.
Tôi cong môi, tiếp tục thưởng thức vòng bạn bè mà tôi đã liên tục đăng vật phẩm xa xỉ trong vòng một tháng.
Vòng bạn bè này không phải để khoe khoang sự giàu có mà chỉ để cho một mình Thẩm Hàng nhìn thấy.
Phạm Thanh Thanh mới vừa về nước, cần phải tuyên bố chủ quyền và ổn định Thẩm Hàng ngay lập tức, rất rõ ràng thì tôi là uy hiếp lớn nhất của cô ta, vì thế, cô chắc chắn sẽ mượn Wechat của Thẩm Hàng để xem tình hình gần đây của tôi.
Thường ngày tôi cố tình “tô vẽ” cuộc sống của mình bằng những bức ảnh chụp trong các cửa hàng sang trọng, thế là cô ta bị trúng chiêu.
Cô ta cũng nhanh chóng đi theo nâng cao mức chi tiêu của bản thân, sau đó đào rỗng Thẩm Hàng.
Vô cùng ngu ngốc.
Như vậy mới thấy, Phạm Thanh Thanh vô cùng xứng đôi với Thẩm Hàng.
Lỗ hổng tài chính mới chỉ là món ăn khai vị, tiếp theo đây, việc tôi nhập cổ phần vào Lộc Trần của Lục Sâm, đối thủ một mất một còn với Thẩm Hàng, mới là thứ lớn nhất bóp ch.ết Thẩm Hàng