"Ý em là chỉ đẹp bình thường thôi sao? Tôi nhớ hôm qua em mạnh bạo lắm mà, sờ mó mặt tôi sau đó còn hỏi tôi có từng đi phẫu thuật thẩm mỹ không?"
Cố Sâm nhìn cả người cậu phủ một mảng hồng mê người, không nhịn được mà thấp giọng trêu chọc.
Tô Gia Yến không muốn nhớ lại cảnh tượng xấu hổ tối qua nữa, liến thoắng cho qua chuyện mà khen ngợi: "Ngài đẹp lắm!"
Cố Sâm ghé sát vào tai cậu nhếch môi thầm thì: "Chỗ nào đẹp?"
Tô Gia Yến giật nảy che đi cái tai vừa bị hun nóng của mình, đỏ mặt nhìn hắn mà lắp bắp: "..... Chỗ nào cũng đẹp hết!"
Nói xong cậu càng ngượng hơn, bởi cậu trước giờ chỉ được ngắm nhìn nhan sắc của chủ tịch, nào có được ngắm cái khác đâu chứ?
Tuy vậy nhưng Tô Gia Yến vẫn không tiếc lời mà khen một chữ đẹp!
Cố Sâm nghe cậu nói vậy dường như là bị chọc cười không nhẹ, thân thể to lớn đè lên người cậu run lên bần bật.
Hắn càng áp sát thân thể của mình vào gần cậu, đến khi cả hai gần nhau kín kẽ không còn chỗ hở, Cố Sâm mới cầm tay cậu đặt lên lồng ngực rắn chắc của mình.
"Chẳng phải em nói tôi là máy làm lạnh chạy bằng cơm sao? Cảm nhận đi, rốt cuộc là nóng hay lạnh?"
Tô Gia Yến biết là hắn cố tình trả đũa mình đây mà, cơ thể người sống sờ sờ sao có thể lạnh cơ chứ?
Cổ tay cậu bị Cố Sâm nắm chặt, buộc cả bàn tay di chuyển sờ soạng bên ngưc hắn, còn luôn miệng hỏi một câu: "Có lạnh không?"
Những ngón tay thon dài dừng lại ở trước ngực trái của hắn, cảm nhận mạch đập rộn ràng của trái tim, dường như cũng muốn kéo theo trái tim nhỏ của cậu cùng đập chung một nhịp.
Tô Gia Yến muốn gỡ tay mình ra khỏi nơi nóng bỏng ấy, cổ tay lại bị giữ chặt không buông. Cậu chỉ có thể thỏa hiệp nói: ".....Người anh ấm lắm! Lỗi là tại tôi, tôi không nên nói xấu anh!"
Khóe môi của hắn chậm rãi cong lên thành một vòng cong đẹp mắt, nhưng mồm miệng vẫn xấu như cũ, được đà mà dụ dỗ cậu.
"Vậy có muốn ôm thêm một lát không?"
Tô Gia Yến chớp mắt, không tin vào những gì tai mình nghe được nữa.
Cố Sâm thấy cậu ngơ ngác trong lòng hắn như vậy, không khỏi bật cười: "Có muốn tôi ôm em thêm một lát không?"
Tô Gia Yến có chết cũng không dám nhận bừa đặc ân này liền cật lực lắc đầu.
Thấy Tô Gia Yến phản kháng mạnh mẽ như vậy khuôn mặt Cố Sâm bỗng chốc xám xịt một hồi, cậu chỉ đành bối rối giải thích.
"Thân nhiệt anh cao quá, ôm như vậy có chút nóng!"
Nói xong, Cố Sâm cũng không đè lên người cậu nữa, để Tô Gia Yến vẫn đang nằm tựa trên sofa.
Cậu nhìn thoáng qua khuôn mặt không mấy vui vẻ của hắn, sợ hãi đứng đứng dậy chỉnh lại quần áo nhăn nhúm của mình rồi xin phép rời đi trước.
____
Mọi việc cứ thế thuận lợi mà trôi qua một tuần, nhờ David hướng dẫn và giúp đỡ, Tô Gia Yến cũng cùng cũng học được cách xử lý những hợp đồng có sai sót.
Cũng vì vậy mà một bản hợp đồng được ném xuống bàn làm việc của cậu.
"Cậu xử lý chuyện này đi!" Lưu Khiết khoanh tay hất cằm kiêu ngạo nói.
Đối với thái độ không coi ai ra gì của Lưu Khiết, Tô Gia Yến nhìn nhiều đã thành quen nên cũng không có ý kiến gì. Cậu tò mò định xem bản hợp đồng nhưng có một bàn tay đã nhanh hơn cậu, cầm hợp đồng lên.
Lưu Khiết thấy David định mở hợp đồng ra đọc, cả người cô ta căng thẳng định cướp lại không cho anh xem.
Nhưng dường như David cũng đoán được điều này, giơ hợp đồng lên cao để cô ta khỏi với tới.
Không giành lại được hợp đồng, Lưu Khiết có chút chột dạ mà nổi đóa: "Không phải cậu đang bàn chuyện với khách hàng hay sao? Sao lại về rồi?"
"Nếu tôi không về thì sao?" David xem được một nửa liền ghét ra mặt mà gấp lại: "Cô định đem cái hợp đồng chó má này cho em ấy xử lí phải không?"
Vốn anh còn đang rất bực bội chuyện khách hàng rời lịch hẹn mặc dù đối phương cũng đã gửi lời xin lỗi. Nhưng về văn phòng thấy một màn này xảy ra, anh còn muốn cảm ơn vị khách hàng kia nữa kìa.
"Hợp đồng ở phía chi nhánh nội thất sao lại chạy sang đây rồi?" David gõ gõ hợp đồng trên bàn tạo thành những âm thanh "cộp cộp": "Lưu Khiết, cô giải thích một chút xem!"
Cô ta cắn chặt môi đỏ, không hé răng nổi một lời.
David cười khẩy nói: "Cô không nói cũng được, tôi nói thay cô!" Anh quay sang Tô Gia Yến nói: "Giám đốc Lưu đắc tội với khách hàng nên hợp đồng không kí được, tổn thất rất lớn, nếu anh ta không giải quyết được phải tự chi tiền túi ra để bù vào...."
"Tất nhiên anh ta đâu có ngu, bởi còn có cô em gái làm ở phòng thư ký mà...." David quay sang phía Lưu Khiết: "Cô không giải quyết được nên đẩy cho em ấy chứ gì!"
Nghe lời thoại có chút quen quen này, Tô Gia Yến mới nhớ tới vị giám đốc bị Cố Sâm mắng té tát trong buổi họp tuần trước. Cậu chỉ là ngạc nhiên, không ngờ Lưu Khiết và giám đốc Lưu kia là anh em.
Vậy ra những ngày cô ta tăng ca sau giờ làm một tuần nay là giải quyết chuyện hợp đồng, nhưng có lẽ không khả quan cho lắm.
David vứt hợp đồng lại cho cô ta, dứt khoát nói: "Đây không phải phận sự của Tô Gia Yến, em ấy không nhận được!"