Hôm nay tập đoàn Cố thị diễn ra cuộc họp thường niên cuối tháng, các giám đốc đang điều hành chi nhánh Cố thị trong nước cũng tề tựu lại đây.
Cố Sâm ngồi ở vị trí đầu dựa lưng trên chiếc ghế xoay êm ái, hai bàn tay tinh xảo đan lại để trên đôi chân vắt chéo, nhìn hắn như một bậc đế vương cổ đại, cả người toát ra loại khí chất khiến người khác vừa run sơ vừa nể phục.
"Bắt đầu đi!" Cố Sâm hờ hững liếc đống người trước mặt.
Nghe vậy, vị giám đốc ngồi bên tay trái Cố Sâm tiên phong đứng dậy báo cáo trước, còn không quên tự thắp cho mình một cây nến cầu phúc, mong là lần này không bị giáo huấn quá lâu.
"Ngành hàng không, số lượng người lựa chọn chuyến bay của hãng ta tăng 0,7 phần trăm so với tháng trước. Tuy nhiên so với tháng trước số lượng sản phẩm miễn thuế bán ra giảm 1,3 phần trăm......"
"Phân tích nguyên nhân của đợt giảm này có khá nhiều lí do. Đầu tiên là vì khách hàng không có nhu cầu mua hàng, điều này chiếm tỉ lệ nhỏ. Thứ hai, do sản phẩm miễn thuế có giá thấp hơn so với giá thị trường, sự tin tưởng về chất lượng sản phẩm của khách hàng khá thấp. Thứ ba......."
"Được rồi!" Cố Sâm ngắt lời vị giám đốc nọ, "Đưa bản báo cáo chi tiết cho tôi xem!"
Giám đốc run run đưa báo cáo qua.
Ánh mắt ông len lén nhìn người nam nhân soái khí nọ, chỉ thấy hắn đọc vài trang đầu rất kĩ lưỡng, nhưng càng về sau đôi mày của hắn càng chau lại kèm theo tiếng lật giấy loạt soạt không kiên nhẫn. Ông biết mình sắp phải chịu một loạt lời lẽ cay đắng từ chủ tịch.
Cố Sâm ném báo cáo lại cho vị giám đốc vừa rồi: "Phân tích số liệu và xu hướng tiêu dùng của khách hàng rất kỹ. Tuy nhiên về chiến lược định hướng tháng sau có chút mơ hồ, tôi không nhận ra được chút khác biệt nào so với bản báo cáo hồi tháng trước! Vân tổng, ông nói xem!"
Giám đốc Vân cúi đầu: "Chuyện này do tôi vô năng, vẫn chưa nghĩ đến giải pháp!"
"Được rồi, chuyện này tôi sẽ giao cho thư ký soạn một văn bản định hướng chi tiết. Tôi hy vọng sẽ không phát hiện ra tổ nào vì chạy số lượng mà vi phạm quy định!"
Giám đốc Vân thoát khỏi kiếp nạn, ông thở phào một hơi, vâng dạ mà ngồi xuống.
Người tiếp theo thấy vậy không chậm trễ liền đứng dậy, lúc này đây di động không biết từ đâu vang lên một tiếng tinh! Các giám đốc giật mình nghi hoặc nhìn nhau, nhớ rõ rằng đã tắt chuông hết rồi mà!
Phải biết chủ tịch ghét bị làm phiền trong giờ họp.
Bọn họ mắt tròn xoe tìm xem thủ phạm, không để ý màn hình điện thoại của chủ tịch vụt sáng, kèm theo vài tiếng tinh tinh nữa.
Mô phật! Các giám đốc chắp tay, thì ra là của chủ tịch!
Cố Sâm lạnh lẽo tắt âm lượng thông báo, nhìn vài dòng tin nhắn hiển thị cũng không định trả lời. Nhưng người bên kia cũng không biết sợ là gì, gửi thêm vài dòng chữ nữa.
Rivia:[Này!]
Rivia: [Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.]
Rivia: [hình ảnh]
Rivia: [Nghe cậu ta giới thiệu là nhân viên công ty cậu. Cho tôi chút thông tin đi! *đáng yêu* *mong chờ*]
Rivia: [Này, đi đâu rồi?]
Rivia: [Tên cuồng công việc này! *giận dữ * *giận dữ*]
Hơn hai mươi giám đốc ngồi đấy cảm nhận được nhiệt độ bất giác lạnh hơn ngày thường, nhìn thoáng qua chủ tịch....... Sao ngài ấy lại đen mặt rồi!!!!
Cố Sâm nhìn chằm chằm bức ảnh chụp Tô Gia Yến, không biết tên Rivia này hứa hẹn gì với bạn nhỏ mà lừa cậu đi chụp thể loại ảnh này.
Chỉ thấy Tô Gia Yến mặc một chiếc áo sơmi rộng thùng thình, nút áo đầu tiên không cài hết lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng mảng ngực trắng nõn.
Sôi máu hơn nữa là khuôn mặt ấy được trang điểm rất chi tỉ mỉ, đôi môi đỏ mọng như bị cố ý mà lem một chút son ra ngoài, nhìn qua còn tưởng cậu vừa mới bị khi dễ xong.
Bạn nhỏ vô lực ngồi xuống nệm êm, hai cánh tay bị áo sơ mi dài che khuất chỉ lộ ra bàn tay khép hờ chống đỡ thân thể, kết hợp cùng đôi mắt to tròn ngập nước kia quả thực rất có tính công kích.
Cố Sâm phát hiện con mẹ nó hắn thế mà suýt nữa cứng, ngay giữa buổi họp.
Thế nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế ngọn lửa trong người mình xuống.
Cố Sâm: [Cậu dám dụ dỗ em ấy chụp loại ảnh này?]
Rivia nằm ườn trên sô pha, trên mặt đắp một lớp mặt nạ, vẫn chưa phát hiện ra vấn đề mà nhắn lại.
Rivia: [*ngạc nhiên* Cậu không thấy đẹp sao?]
Cố Sâm: [Xóa]
Rivia: [Không được, công sức một buổi của tôi, cậu bảo tôi xóa là tôi phải ư? *mếu máo*]
Rivia: [Tôi ứ chịu, không xóa!]
Khuôn mặt của hắn càng ngày càng đen hơn, dọa sợ vài giám đốc, chuyện gì mà chủ tịch giận dữ như vậy?
Cố Sâm: [Xem ra vẫn nên nói cho hắn ta cậu đang ở Trung Quốc]
Rivia giật mình bật dậy, mặt nạ giấy cũng rơi ra theo.
Rivia: [Cậu đang uy hiếp tôi sao? Không được, tôi khó khăn lắm mới trốn được về đây, cậu đừng làm vậy mà!! *xin xỏ* *khóc lóc*]
Cố Sâm vẫn trước sau như một: [Xóa]
Rivia không đồng ý: [Cậu đừng quá đáng vậy chứ, một nhân viên nhỏ thôi mà! Với lại tui là bot không có ý gì với cậu ta đâu, tôi chỉ ngắm thôi!]
Cố Sâm đen mặt uy hiếp: [Tôi tự hỏi nếu bây giờ bay từ Pari thì liệu khi nào tới Bắc thành?]
Cố Sâm: [Cậu tốt nhất nên xóa chúng đi trước khi tôi gọi cho tên kia]
Rivia bị uy hiếp, ỉu xìu nhắn: [Được rồi, tôi xóa không phải là được sao? Biết trước vậy không nên khoe khoang với cậu!]
Rivia chán nản mở máy tính, nhìn qua những bức ảnh chụp Tô Gia Yến lần cuối, đang định xóa thì Cố Sâm gửi một tin nhắn tới.
Cố Sâm: [Trước khi xóa gửi hết ảnh sang cho tôi]
Rivia giơ ngón giữa: [Đừng bảo cậu để ý tên nhóc xinh đẹp đó rồi nhé!]
Cố Sâm: [Không để ý]
Rivia thở ra một hơi, thật may mắn cho nhóc xinh đẹp vì không bị tên biến thái mặt lạnh này nhắm trúng. Nhưng tiếp theo một tin nhắn mà Cố Sâm gửi đến khiến anh chết sững.
Cố Sâm: [Tôi thích em ấy!]
Rồi rồi, bạn nhỏ xinh đẹp em thật xui xẻo, tự cầu phúc cho mình đi thôi.
Cố Sâm bỏ điện thoại xuống: "Tiếp tục đi!"
Giám đốc hồi nãy đứng lên báo cáo chỉ là Cố Sâm một từ cũng không nghe lọt, dường như hắn đã bỏ qua điều gì? Lúc Tô Gia Yến chụp ảnh có phải hay không cũng có rất nhiều tên đàn ông khác xung quanh, ngắm nhìn bộ dạng kiều diễm của em ấy.
Nghĩ đến đây Cố Sâm cảm thấy mình quá nhân từ với Rivia rồi.
Giám đốc nọ đọc xong báo cáo từ lâu, chỉ thấy khuôn mặt của chủ tịch đen sì. Không ngoại lệ cả anh ta và các giám đốc phía sau đều bị hành cho ra bã.
Giám đốc Vân: May là mình báo cáo đầu tiên, không là cũng bị cho ăn hành rồi!