"Rốt cuộc ngươi vẫn tới đây."
Trưởng thôn ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn người đứng trước mặt ông và một đàn trăn khổng lồ phía sau lưng ông ta.
Rein nhíu mày: "Anh đã nhận ra tôi từ lâu rồi sao? Vậy mà tôi cứ nghĩ rằng mình đã ngụy trang rất tốt chứ."
Ông ta lại cười, nói: "Nhưng lâu rồi không gặp, anh đã trở nên tiều tụy vậy rồi à, Dương Đô."
Lần gặp mặt cuối cùng là hơn mười năm trước hay là hơn hai mươi năm trước? Khi đó Dương Đô vẫn còn là một người đàn ông trung niên cường tráng, thế mà hiện tại lại hoàn toàn biến thành một lão già gầy gò.
"Đều tại ngươi cả." Thôn trưởng lạnh lùng nói.
Ở Narusu, chức vụ trưởng thôn thường là cha truyền con nối và ông là con trai của cựu trưởng thôn bị ma pháp sư kia mê hoặc.
"Không không không." Rein liên tục phủ nhận: "Sao anh có thể đổ lỗi cho tôi? Rõ ràng chính do các người ngu xuẩn cả tin. Rõ ràng trong tay có bảo vật mà lại không biết sử dụng, tôi chỉ là nhìn không nổi muốn trợ giúp mà thôi."
Ông ta nghiêng đầu phát ra một tràng cười kỳ lạ: "Suy cho cùng, thứ anh tin tưởng không phải là Thần thụ hay gì đó sao, chính nó đã biến anh thành bộ dạng hiện tại mà? Sao không đi tìm nó tính sổ mà lại đến trách cứ tôi vậy?"
Rein từng là ma pháp sư nổi danh của Hiệp hội ma pháp sư hoàng gia, nhưng từ khi ông ta bị phát hiện ra đang nghiên cứu ma pháp cấm kỵ: biến nhân loại thành tạo vật ma thuật, ông ta đã bị hiệp hội xóa tên.
Tuy nhiên tất cả cũng không thể ngăn cản quyết tâm tiếp tục nghiên cứu ma pháp kia, trước khi bị hiệp hội xóa tên ông ta đã nhận một đệ tử đến từ Nasuru.
Đệ tử kia chính là Trác Dương.
Lúc đó Rein đã bị chìm sâu vào nghiên cứu và không thể kiềm chế được khiến ông ta lâm vào thế bí. Thiếu tài liệu thử nghiệm, ông ta thậm chí còn chuyển ý tưởng của mình sang cho con gái và cháu trai.
Ông ta cũng không rõ ràng mình rốt cuộc là vì lý tưởng ban đầu, thông qua ma pháp này kéo dài tuổi thọ của con người, có được sức mạnh của ma vật rồi trở nên nổi tiếng trong lịch sử. Hay là đơn giản chỉ muốn có được một kết quả.
Ông ta đã vì thế mà trả giá quá nhiều và không thể gánh nổi hậu quả của thất bại.
Và rồi Trác Dương xuất hiện, mang đến cho ông ta một hy vọng. Thông qua nghiên cứu phát hiện ra thể chất của anh ta cực kỳ đặc thù, ma pháp dùng trên người anh ta đều có hiệu quả vô cùng tốt, trùng hợp nữa là Trác Dương đã bị ông ta thuyết phục đến gần như trả lời mọi câu hỏi.
Do đó, Rein nhận được hai thông tin tình báo quan trọng - Nasuru và Thần thụ.
Một mặt ông ta sắp xếp thành công thí nghiệm giữa Trác Dương và con gái mình – bán thành phẩm của thí nghiệm phối giống với ý đồ đạt được gen di truyền hoàn mỹ hơn ở thế hệ tiếp theo, một mặt khởi hành chạy tới Nasuru.
Vừa đến nơi này ông ta liền cảm nhận được nguyên tố ma thuật nồng đậm trong không khí, dưới sự kiên nhẫn tìm kiếm ông ta phát hiện dưới lòng đất Nasuru tiềm tàng lượng quặng ma thuật cực lớn.
Điều này đối với ma pháp sư mà nói quả thực là một ân huệ lớn, tuy nhiên muốn có được chúng nó thứ đầu tiên ông ta cần phải đối mặt chính là thứ đã chiếm cứ Nasuru trong nhiều năm, được người dân địa phương cực kỳ sùng kính - Thần thụ.
Nhưng đã cắm rễ trên quặng ma thuật nhiều năm và lực lượng phong phú phía sau thì Thần thụ tự nhiên không dễ đối phó như vậy. Cho dù ông ta đã kích động tới thôn dân, cũng nghĩ hết biện pháp mà cuối cùng vẫn chỉ có thể chạy trối chết. Còn vứt bỏ luôn con rối ma thuật vất vả mới luyện chế được.
Sau khi trở lại thủ đô, tin dữ thứ hai đến —— học trò tốt Trác Dương cư nhiên sinh tình cảm với con gái của ông ta, hai người thừa dịp ông ta không có ở đây đã phá hủy phòng thí nghiệm và chạy về Nasuru.
Nhưng không thể tưởng tượng được là Rein đã sớm thi triển ma pháp theo dõi trên người bọn họ, khi cần thiết ông ta thậm chí thao túng con gái của mình và giết chết Trác Dương.
Tuy rằng hành vi của bọn họ là ngoài dự liệu của ông ta, nhưng cũng cung cấp cho ông ta một ý tưởng mới. Sau khi Trác Dương và con gái chết, Rein bắt đầu thao túng tới đứa con của bọn họ là con trăn trắng nhỏ kia, để tiếp tục kế hoạch của mình.
Quặng ma thuật bị phát hiện theo như sự sắp đặt, nhưng đồng thời ông ta lại tổn thất một con rối, còn thiếu chút nữa đem vật thí nghiệm còn sót lại – cháu trai của ông ta thế vào. Cùng lúc đó tin đồn về việc mãng xà tràn ngập thàng thảm họa ở Nasuru cũng bắt đầu ồn ào. Thừa dịp thương thế của Thần thụ còn chưa khỏi hẳn, ông ta lại khởi hành đi Nasuru.
Lần này mục tiêu của ông ta không chỉ là quặng ma thuật mà còn muốn toàn bộ thôn dân Nasuru trở thành tài liệu thí nghiệm.
Ông ta đã lừa gạt những người được gọi là dũng sĩ, đạt được xác rắn của con gái do đó nghiên cứu ra chất xúc tác mạnh mẽ hơn. Cùng lúc đó, ông ta cũng nắm trong tay nhữung thôn dân bị trục xuất sau khi phản bội lần trước, biến bọn họ thành những con trăn khổng lồ.
Hết thảy đều là dựa theo kế hoạch của ông ta mà tiến hành, ngoại trừ dũng sĩ tự mình tìm tới cửa nói là muốn cùng ông ta liên minh.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ông ta liền biết bọn họ là cùng một loại người vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cho nên đương nhiên đồng ý.
Tuy nhiên từ chỗ Arrow truyền tin đến thì xem ra trạng thái đồng minh của ông ta hình như có chút không xong rồi.
Tất nhiên, tình hình của ông ta dường như không phải tốt.
Rein nhìn Nadousha đột nhiên xuất hiện sau lưng thôn trưởng, vẻ mặt hờ hững và trong tay bà cầm một cái trống da màu trắng, lạnh lùng nói: "Còn muốn châm ngòi quan hệ giữa chúng ta và Thần thụ? Nếu không dựa vào Ngài ấy thì tổ tiên chúng ta có thể tồn tại ở đây? Trước khi ngươi chưa xuất hiện, chúng ta là dựa vào sự che chở của Thần thụ mới có thể bình yên sinh tồn mấy ngàn năm ở đây. Và chính vì sự xuất hiện của ngươi đã mang đến thảm họa."
Rein lại hoàn toàn không chú ý bà nói cái gì, ánh mắt của ông ta chỉ vững vàng nhìn chằm chằm vào cái trống da màu trắng kia, đột nhiên cổ quái nở nụ cười: "Thì ra là như thế, ta thế mà bị lừa."
Thứ ông ta lấy được căn bản không phải là da rắn chân chính, mà thứ đó đã bị chế thành trống da trong tay Nadousha, thông qua nó Nadousha có thể dễ dàng điều khiển đám trăn do ông ta chế tạo ra, lần này ông ta đã hoàn toàn thất bại.
"Tuy nhiên đây chưa phải là chấm dứt..." Ông nói như vậy, tuy rằng bị đám trăn khổng lồ phản phẹ vây quanh nhưng trên mặt lại không có một tia sợ hãi.
Nhưng những lời còn lại đột nhiên bị mắc kẹt trong cổ họng, ông ta lộ ra biểu hiện không dám tin: "Làm thế nào có thể! Hắn làm sao phát hiện — A!"
Thân thể ông ta ngã trên mặt đất, lộ ra bộ mặt vốn có của một con rối, cùng lúc đó cơ thể thật của ông ta ở nơi cách đây hàng ngàn ki-lô-mét đột nhiên có một sợi dây leo từ ngực chui ra.
Từ khoảnh khắc Camlanel giấu hạt giống vào trong da rắn giả giao cho ông ta, kết cục cũng đã định.
Thẳng đến cuối cùng, Rein sẽ không bao giờ không nghĩ ra tại sao nơi ẩn náu bí mật của mình lại bị tìm được, nhưng ông ta cũng không còn cơ hội để suy nghĩ nữa.
......
Trong rừng, khi mất đi sự khống chế của Rein, con trăn không lồ do Arrow biến thân thành đột nhiên lộ ra vẻ mờ mịt.
Nhưng không ai chú ý tới biến hóa này, sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên người Carl.
Chuẩn xác mà nói, là trên thanh kiếm trong tay hắn ta cầm.
Carl hài lòng nhìn Royne dừng bước, không khỏi "ha ha" nở nụ cười: "Sao, sợ hãi à?"
Ánh mắt của hắn ta nhìn về phía Tuyết Lê: "Những gì tụi mày có thể làm chẳng qua chỉ là giảm bớt liên hệ với tao, không thật sự giải trừ được khế ước máu. Tuy nhiên lần này, các ngươi cho dù muốn chảy máu cũng chẳng được nhỉ?"
Trên ngón tay hắn ta không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vết thương, máu đỏ tươi ngưng tụ trên đầu ngón tay tạo thành một giọt nước.
Khế ước máu là một loại khế ước có thể làm cho tính mạng của hai bên liên kết với nhau, kẻ lập khế ước kiểm soát kẻ ký khế ước.
Lúc trước Rein nghiên cứu hồi lâu cũng không tìm được biện pháp giải trừ nó, chỉ có thể thông qua việc khiến cho máu của Carl mất đi lượng lớn để làm giảm liên hệ giữa hắn ta và Tuyết Lê.
Chỉ cần hắn ta bị giết trong khoảng thời gian này thì Tuyết Lê tuy vẫn bị ảnh hưởng nhưng sẽ không chết. Tuy nhiên nếu lúc này Carl định lập khế ước máu với Hạ Nặc, vậy khi Carl chết đi thì Hạ Nặc nhất định sẽ phải chịu vết thương chí mạng.
Ánh mắt người đàn ông tối sầm, Carl trào phúng hứa: "Sao, lúc này ngươi cũng không thể làm ra bộ dạng không liên quan đến mình chứ? Ngay cả người yêu cũng không thể bảo vệ chu toàn, ngươi thật đúng là bất tài!"
Nói xong hắn ta liền đem ngón tay của mình hung hăng ấn lên lưỡi kiếm. Dây leo mọc nhanh ra nhưng cũng chậm một bước, chỉ có thể dừng lại ở phía sau hắn ta trơ mắt nhìn máu của hai người giao hòa cùng một chỗ.
"Dừng tay!" Tiếng hét của người phụ nữ cực kỳ rõ ràng.
Mặc dù Hạ Nặc còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể cảm giác được ngón tay người đàn ông lập tức trở nên lạnh thấu xương, nắm trong tay không khác gì nắm khối băng.
Thế nhưng cực kỳ kỳ quái, Hạ Nặc lại cảm giác được một dòng nước ấm đang rót vào thân thể của mình, tinh thần vốn có chút mệt mỏi lập tức phấn chấn lên.
Trạng thái của cậu chưa từng tốt như vậy, ngoại trừ ngón tay người đàn ông lập tức siết chặt nắm lấy khiến tay cậu có chút đau ra, thì hết thảy đều tốt đến không thể tốt hơn.
Hạ Nặc thậm chí không hiểu sao lại sinh ra một loại dự cảm, chứng buồn ngủ của mình sau này cũng sẽ không phát tác nữa.
Mà ở bên ngoài, mọi người ngăn cản không kịp chỉ có thể trơ mắt nhìn Carl lộ ra biểu cảm đắc ý. Tuy nhiên chỉ sau một lát, biểu tình của hắn ta liền ngưng đọng trên mặt.
Trong cổ họng hắn ta phát ra tiếng "rít", sắc mặt xanh trắng càng thêm khủng bố, hắn ta mở to hai mắt mà không dám tin nhìn về phía ngón tay của mình, giống như là phát hiện ra một tồn tại cực kỳ đáng sợ nào đó.
"Hắn đây là làm sao vậy?" Khuê Khắc không khỏi có chút lo lắng, đây không phải là chiêu thức mới hắn ta nghĩ ra chứ?
Tuyết Lê lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không hiểu lắm, lúc trước khi cô cùng Carl ký kết khế ước cũng không có xuất hiện loại tình huống này mà.
"Quái... Quái vật..."
Carl lắc đầu, liều mạng từ trong cổ họng vắt ra vài chữ này. Sau đó liền nghiêng đầu ngã xuống đất, thân thể nhanh chóng teo tóp lại giống như một gốc cây khô héo mất hết nước, so với ban đầu nhỏ đi vài phần.
Do dự một lúc, mặc dù nghi ngờ đây có thể là sự ngụy trang của Carl thì Royne vẫn đi lên.
Hắn dùng tấm chắn nhẹ nhàng chạm vào thân thể ngã trên mặt đất, sau đó liền nghe được một thanh âm giống như tờ giấy nhăn nheo, từng mảnh da trên thân thể Carl lột xuống, máu thịt của hắn ta giống như đã biến mất hầu như không còn.
"...... Chết rồi." Royne khó nén phức tạp nói, hắn cảm giác có chút hoảng hốt.
Cơ bản là hắn khó khăn lắm mới tìm được phương pháp có thể tiêu diệt linh hồn ngưng cũng không có tác dụng, thế mà bây giờ Carl liền dễ dàng chết đi như vậy làm cho hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác không chân thật.
Hơn nữa lần này hắn ta đã chết đến không thể chết lại nữa, bởi vì người chơi có thể phục hồi kể cả khi tử vong nên sẽ không lưu lại thi thể trong trò chơi.
Câu nói của Tuyết Lê kéo hắn trở lại hiện thực: "Trường An không sao chứ?"
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh cái kén.
"Em ấy không sao." Giọng điệu hắn lạnh như băng.
Ngón tay thiếu niên vẫn ấm áp như cũ, truyền tới một nguồn nhiệt quen thuộc đã cứu hắn ra khỏi khủng hoảng cực độ.
Cho đến bây giờ, ngón tay của hắn vẫn còn cứng đơ không thể di chuyển.
Không thể phủ nhận Carl quả thật có một câu nói không sai. Hắn đã không thể bảo vệ tốt thiếu niên, hắn phải nên cảnh giác hơn nữa mới phải.
Người đàn ông một chút cũng không có ý muốn cho những người khác tận mắt nghiệm chứng an nguy thiếu niên, hắn ôm cái kén lên rồi biến mất tại chỗ, chỉ để lại bọn Tuyết Lê hai mặt nhìn nhau.
......
"Trường An, chúng tôi phải đi rồi."
Tuyết Lê và Royne đứng trước cửa, mỉm cười nói lời tạm biệt với thiếu niên, Khuê Khắc đã sớm rời đi. Arrow sau khi thoát khỏi sự khống chế của Rein cũng lựa chọn đi nơi khác sống một cuộc sống của riêng mình, mà bọn họ thì đặc biệt đến nói lời tạm biệt với Hạ Nặc.
Sau khi cạo râu và sửa sang lại diện mạo của mình - Royne đã lộ ra bộ mặt vốn có của hắn, thế mà lại có bảy tám phần tương tự với Tuyết Lê. Nhìn thế nào thì vẻ ngoài nữ tính, mềm mại cũng không hợp với thân hình vạm vỡ của hắn.
Tuy nhiên đành chịu thôi, vì hắn và Tuyết Lê là anh em sinh đôi, ngoại hình vốn tương tự nhau. Royne nuôi dài bộ râu trong nhiều năm chính là không muốn để lộ ra bộ mặt thật, nhưng hiện tại hắn cũng không quan tâm những thứ này nữa.
"Lần này thật sự phải cám ơn cậu, Trường An, còn có Camlanel." Tuyết Lê nhìn về phía người đàn ông đứng sau lưng thiếu niên, "Cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ anh trai tôi."
Thật ra bọn họ liên minh với nhau vào đêm đầu tiên đến đây và người đàn ông bắt được Royne - người đã lẻn lên núi - nhưng thay vì giết hắn thì người đàn ông lại thả đi.
Tuy nói ngay từ đầu cái gọi là liên minh cũng chỉ là trò chơi nhỏ người đàn ông dùng để giải trí, nhưng đối với bọn họ mà nói tác dụng lại rất lớn.
"Em cũng muốn cảm ơn chị, Tuyết Lê, chị thật sự đã giúp em rất nhiều." Hạ Nặc cũng nghiêm túc cảm ơn cô, bất luận là lúc đầu hay là đồng hồ cát sau này cô cho, thì đối với cậu mà nói đều rất quan trọng.
Bốn người cách một cánh cửa nói chuyện với nhau, nửa trên cửa trong suốt, Tuyết Lê tinh mắt xuyên qua lớp thủy tinh nhìn thấy cổ thiếu niên và trên xương quai xanh tràn đầy vết hôn.
Cô nhịn không được nở nụ cười: "Trường An này, có đôi khi phải dạy cho người yêu biết 'tiết chế' đi nghe chưa."
Hạ Nặc: "..."
"Tạm biệt, chúc các hai người hạnh phúc."
Tuyết Lê phất phất tay với cậu và thân hình dần dần trở nên trong suốt, đôi mắt xinh đẹp của cô nổi lên sương mù, bên trong có vui sướng cũng có không nỡ, nhiều hơn là sự nhẹ nhõm.
Dù sao, cuối cùng cô đã thoát khỏi cơn ác mộng của mình.
Người đàn ông từ phía sau vòng tay ôm eo của Hạ Nặc, vùi đầu vào cổ của cậu không ngừng cọ xát, cực kỳ trẻ con mà lắc lư: "Cuối cùng cũng đi, anh ghét bất cứ ai làm em mất tập trung."
"..." Hạ Nặc tùy ý để hắn làm gì thì làm, cậu trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Em cảm thấy cô ấy nói rất có lý, cho nên đưa chìa khóa cho em."
Người đàn ông: "..."
Từ lần trước sau khi người đàn ông mang Hạ Nặc đi, hắn đã nhốt cậu trong căn phòng này, có thức ăn và nước uống đầy đủ, Hạ Nặc muốn gì hắn cũng có thể nhanh chóng lấy đưa cho cậu.
Chỉ có một điều, hắn không cho phép Hạ Nặc rời khỏi phòng dễ dàng.
—— Tựa như Tuyết Lê vừa tới đây, bọn họ cũng chỉ có thể cách một cánh cửa để nói lời tạm biệt.
Thời gian đầu Hạ Nặc còn vô cùng thông cảm với hắn, nhưng lâu sau cậu cũng phát hiện ra manh mối.
Ban đầu có lẽ là vì bị đả kích tâm lý, nhưng sau này người đàn ông hoàn toàn là ỷ vào sự dung túng của Hạ Nặc đối với hắn mà tùy ý làm bậy, dấu hôn trên người Hạ Nặc chính là bằng chứng tốt nhất.
Người đàn ông mặc dù không ngẩng đầu lên, nhưng Hạ Nặc biết biểu hiện của hắn nhất định là cực kỳ miễn cưỡng, không khỏi nói: "Anh giấu diếm em nhiều chuyện như vậy, em còn chưa có tính sổ."
Người đàn ông này biết và thậm chí còn dàn xếp sự xuất hiện của tất cả sự việc, nhưng vẫn giữ cậu trong bóng tối rồi nhìn cậu lo lắng tới lui.
Nghĩ đến điều này, Hạ Nặc thật muốn đánh người.
"Anh đã xin được tha thứ." Người đàn ông không chút do dự nói, quyền được tha thứ lần đó là chuẩn bị cho việc này.
"..."
Hạ Nặc cũng nghĩ tới điểm này, không khỏi phồng má tức giận nhìn hắn: "Chìa khóa đâu?"
"Cửa không khóa, không cần chìa khóa." Thấy tình thế không ổn, người đàn ông quyết định nhượng bộ. Thấy thiếu niên vặn cửa định đi ra ngoài hắn lại sốt sắng hỏi: "Những gì em đã hứa với anh lần trước còn tính không?"
Hắn đang nói về những điều kiện mà thiếu niên đã đồng ý để trao đổi với tâm cây lần trước.
Thật ra cũng rất đơn giản, người đàn ông yêu cầu mỗi ngày cậu đều phải hôn chúc ngủ ngon, thời hạn thì hắn đã rất khôn ngoan đặt ra vừa đủ để thiếu niên vẫn thích mình.
"Anh cảm thấy thế nào?" Hạ Nặc cười hỏi ngược lại.
Vì không lấy được tâm cây nên giao dịch đương nhiên không được thiết lập.
...
Vào ban đêm, người đàn ông nằm thẳng trên giường.
Hắn vốn là thực vật không cần ngủ, huống chi giờ phút này trong lòng hắn trống rỗng, bên cạnh không còn thân thể tản mát ra nhiệt độ quen thuộc, hắn cũng không muốn nhắm mắt nữa.
Muốn đi đánh nhau đêm hôm không?
Hắn suy nghĩ rất nghiêm túc.
"Cốc cốc." Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Người đàn ông tim đập thình thịch vội vàng mở cửa ra, hắn nhìn thấy thiếu niên ngẩng đầu đứng ở đó, trên mặt là một nụ cười ranh mãnh.
"Chào buổi tối."
Thiếu niên kiễng chân, một nụ hôn ướt át rơi xuống trán người đàn ông.
_________
Editor có lời muốn nói: Quyển hai đến đây là kết thúc, có lẽ tác giả muốn một cái kết mở cho quyển này. Tuy tui cũng không thích OE, nhưng đành chịu thôi, mng tự tưởng tượng tiếp đi. Tui thì tui cày qua quyển ba đây, pái pai ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡