Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện

Chương 38: Hộp mồi lửa (38)




“Không đi đại sảnh tham dự yến hội sao?” Lão Bert ngồi trong căn phòng tràn ngập hương khí cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa gần đây thu nhập không tồi, ngay cả thanh niên vừa vào đã ngồi bên cửa sổ cũng thuận mắt không ít.

“Đã gặp qua.” Steven nhìn qua cửa sổ, thấy đủ loại ma men chập chững bước trên đường, ngửi mùi rượu nồng nặc quyện vào nhau.

“Áo choàng trên người cậu chất liệu không tồi, cậu mà cũng nỡ tiêu tiền mua áo choàng đắt như vậy à.” Lão Bert uống một hớp rượu mạch nha trộn chút mật ong, nhìn thanh niên vẫn thẳng tắp cứng cỏi như lúc trước, ông không chút để ý hỏi.

Vào nhà giam một chuyến, ngoại trừ mặc thêm chiếc áo choàng thêu hoa văn làm dáng vẻ cậu càng thêm xinh đẹp, thanh niên trước mặt dường như cũng không khác gì trước kia.

“Của Brande.” Steven chống tay lên cửa sổ, nghe vậy nghiêng đầu cười khẽ, “Ông cảm thấy tôi có thể tiêu tiền cho thứ này sao?”

“Quan hệ của hai người đúng là không tồi.” Câu này xuất phát từ đáy lòng của lão Bert.

Dù Brande tiên sinh đã dùng thủ đoạn gì, muốn Bá tước Alleyne ra tay đều phải trả cái giá không nhỏ, quý tộc càng giàu có càng khó bị lợi ích nhỏ đả động.

“Lão Bert thân ái, chuyện này chắc ông cũng biết lâu rồi.” Steven cười nói.

“Đúng vậy, nếu sớm biết hai người quan hệ tốt như vậy, lúc ấy tôi tuyệt đối sẽ không ủy thác cậu giúp tôi nâng giá thuê nhà.” Lão Bert nói đến đây vẫn rất tức giận, “Tôi đã cho cậu năm đồng bạc.”

“Brande cho tôi một đồng vàng.” Steven nhướng mày mỉm cười.

“A!” Lão Bert khiếp sợ tại chỗ, “Tôi nhớ lúc ấy cậu nói hắn chỉ cho cậu ba đồng bạc.”

“Dĩ nhiên tôi không thể nói thẳng cho ông rồi.” Steven nói.

Lão Bert rất muốn hất rượu mạch nha trong tay vào mặt cậu, nhưng nghĩ tới giá của mật ong thì từ bỏ: “Được rồi, cậu không tham gia yến hội thì mau mau về đi, thân thể khôi phục tốt chưa mà đã ra ngoài chơi rồi?”

“Còn chưa khỏe hoàn toàn, cho nên không thể tham gia yến tiệc cuồng hoan.” Steven nói.

“Vậy cậu tới làm gì?” Lão Bert lười để ý cậu.

Người thanh niên lúc ấy hấp hối thoi thóp, vừa khỏe lại đã trở về bộ dạng đáng ghét như trước kia.

“Đương nhiên là tới tặng lễ vật cho ông rồi.” Steven nhìn ông sốt ruột đuổi khách thì cười một tiếng, lấy ra một hộp hương cao đẩy qua.

Bình gốm tinh xảo khắc hoa văn cực kỳ xinh đẹp, còn chưa mở nắp, dấu ấn thuộc về cửa hàng Brande đã hấp dẫn ánh mắt lão Bert.

“Ồ, đúng là một vật nhỏ đáng yêu.” Lão Bert vươn tay muốn cầm nó lên, nhưng bản tính khôn khéo của thương nhân vẫn làm ông không nhịn được hỏi một câu, “Sao bỗng nhiên lại tặng lễ vật cho tôi?”

Loại hương cao này trong cửa hàng Brande là thuộc về hàng tinh phẩm, ít nhất bán năm đồng vàng, nhưng giá trị của nó không nằm ở hương vị và giá tiền, mà là cho dù có năm đồng vàng, cũng chưa chắc có thể mua được, có thể khiến Steven bủn xỉn keo kiệt tặng lễ lớn như vậy, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

“Đừng đề phòng như vậy, đây là lễ vật cảm ơn ông vì đã báo tin tôi bị giam trong ngục cho Brande.” Steven nhìn ông cảnh giác thì nhịn không được bật cười.

Lão Bert nghe vậy thì thả lỏng, nhưng vẫn ho nhẹ một tiếng: “Báo tin gì chứ?”

Hừ, ông tuyệt đối không thể để tên nhóc này biết chuyện này, tuy rằng không biết tại sao, nhưng tốt nhất là không cần.

“Không phải ông báo tin?” Steven kéo dài giọng, duỗi tay định cầm bình gốm nhỏ về, “Vậy lễ vật này không nên tặng cho ông.”

“A! Được rồi, được rồi! Là tôi báo tin.” Lão Bert vội vàng chụp lấy bình gốm nho nhỏ, so với hương cao quý giá, mặt mũi cũng không quan trọng lắm, “Chỉ là đúng lúc nghe được mà thôi, cậu biết đấy, tôi là một người rất lương thiện.”

Tuy rằng Steven bắt tay với người khác lừa ông, nhưng lúc ấy ngoài cậu ra, đã không còn ai đồng ý chống lại áp lực của bọn Myron giúp ông giới thiệu khách thuê.

“Vậy ông biết Brande làm thế nào để cứu tôi không?” Steven hỏi.

“Hả?” Lão Bert ngờ vực nhìn thanh niên nghiêm túc trước mặt, nói: “Chuyện này không phải nên hỏi Brande tiên sinh sao? Chẳng lẽ hắn không nói cho cậu?”

Không lẽ Brande tiên sinh cũng muốn giữ mặt mũi? Nhưng Brande tiên sinh và Steven đâu có gì khập khiễng với nhau.

“Hắn không phải người thích khoe khoang.” Steven hơi chuyển mắt, khôi phục lại vẻ mặt không thèm để ý, “Mà tôi lại là người có ân phải báo.”

Brande kể rất hàm hồ chuyện hắn cứu cậu, hắn kể lão Bert, kể Benson, kể Moreton, cũng kể Fabian và Albo, lại cố tình bỏ qua chính hắn.

Cậu từng giao tiếp với Bá tước Alleyne, vị Bá tước thích chinh phạt kia không chỉ không thích chịu thiệt, mà còn cứng đầu dù đổ máu cũng muốn bắt được toàn bộ con mồi, nếu chỉ là hợp tác, không thể tiêu tan cơn giận bị người quấy rầy lúc nửa đêm.

Hắn cảm thấy cậu dễ lừa lắm sao.

“Ồ, tôi thật không hiểu được.” Lão Bert uống rượu mật ong của mình, “Nếu là tôi cứu cậu, tôi nhất định sẽ để cậu báo đáp gấp ngàn lần vạn lần.”

“Vậy tôi đúng là may mắn.” Steven cười nói.

Lão Bert im lặng một lúc: “Tên nhóc nhà cậu vẫn đáng ghét như cũ, nhưng tôi quả thật không biết chi tiết, chỉ là suy đoán cậu cũng muốn nghe sao?”

Steven gật đầu, đặt một bình gốm khác lên bàn, cười nói: “Đây là tạ lễ.”

“Ồ! Steven thân ái của tôi, sau này tôi không bao giờ gọi cậu là quỷ keo kiệt nữa.” Lão Bert lập tức vui vẻ ra mặt, cầm bình gốm cẩn thận cất vào túi rồi nói, “Trên thực tế tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết đêm đó sau khi báo cho Albo, hắn lập tức mang theo mấy vị lính đánh thuê chạy đến trang viên, bảo chuyện của cậu là chuyện rất quan trọng, sau đó cụ thể Brande tiên sinh đã làm gì thì tôi không rõ, nhưng nghe nói lúc hắn đến nhà giam còn dẫn theo kỵ sĩ trưởng của Bá tước Alleyne, còn khiến cho đội tuần tra luôn diễu võ giương oai phải ngoan ngoãn tránh đường, đúng là khí phách!”

Steven không xen vào, chỉ lẳng lặng lắng nghe, cậu và Albo cũng không thân quen, có thể khiến Albo chạy đến trang viên trong đêm, chỉ có Brande.

Người kia thật sự coi cậu là bạn, đặt cậu ở vị trí rất quan trọng, mà cậu thì cũng chẳng có gì để đối phương mưu tính.

Thật sự muốn mưu tính, sao phải hao phí tinh lực như vậy, còn bị cậu chất vấn.

Đổi lại là cậu cứu người mà còn bị đối phương đối xử như vậy, cậu…… Thôi được rồi, nếu đối phương là Brande, cậu có thể nhường nhịn.

“À, đúng rồi, trước khi tôi đến thì đã thấy quản gia của Brande tiên sinh tới trước rồi.” Lão Bert ngẫm nghĩ nói, “Lúc ấy hình như còn dẫn theo một người, nghe nói là quản gia của Tử tước Gene, nói muốn vào trong thăm cậu, nhưng cậu cũng biết Tử tước Gene không có quyền lực gì, ngay cả trang viên cũng phải cho thuê, Ed và đội tuần tra sẽ không để hắn vào mắt, nhưng Brande tiên sinh nhất định là lo lắng cậu bị Ed tra tấn nên mới bảo Fabian trước tiên đi mời Tử tước Gene, hơn nửa đêm gọi một vị quý tộc rời khỏi chiếc giường ấm áp không phải là một việc dễ dàng đâu.”

“Đúng vậy.” Steven nhẹ nhàng thở dài một hơi, cho nên cậu mới nghĩ mãi đến tột cùng Brande đã giao dịch gì với Bá tước Alleyne.

“Đúng là hâm mộ cậu.” Lão Bert đứng lên nhỏ giọng thì thầm, “Cậu có thể nói cho tôi cậu lấy hàng từ chỗ Brande tiên sinh phải trả nhiêu tiền không?”

Con ngươi xanh biếc của Steven đảo qua, ngoắc tay với ông, lúc lão Bert vui mừng khom lưng nghe thì hạ giọng: “Chính là giá bán ra bên ngoài, chúng tôi là bạn tốt, sao có thể chiếm lợi của đối phương được?”

Khoé môi cậu cong lên đắc ý, lão Bert ngồi lại chỗ cũ, biết không thể cạy được tin tức gì từ miệng tên nhóc này, ông hít sâu một hơi, uống một ngụm rượu mật ong rồi xua tay: “Xong rồi, những gì tôi biết đều nói hết cho cậu, không uống rượu thì mau mau về đi, hôm nay có rất nhiều người, nếu lại gây chuyện thì đội tuần tra nhất định sẽ xuất hiện.”

Tuy Ed bị Bá tước Alleyne buộc phải thả người, nhưng tên kia cũng không phải đèn cạn dầu.

Steven nghiêng đầu che giấu ánh mắt, liếc nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài cười nói: “Tôi nghĩ thời gian này hắn sẽ không xuất hiện.”

“Vì sao?” Lão Bert không hiểu.

“Một người bị hắn gán cho tội danh giết người bị vô tội phóng thích, còn lấy về tất cả đồ vật.” Steven khẽ cười, “Chuyện này so với việc cho hắn mấy bạt tai càng khiến hắn khó chịu hơn, đội trưởng Ed tôn quý sẽ không ló mặt vào thời điểm này, để mọi người chê cười hắn.”

Ed, tuy rằng cậu không định biến mình thành loại người khiến người khác chán ghét như hắn ta, nhưng có một số việc vẫn phải chậm rãi thanh toán.

Cậu là người có ân báo ân, có thù báo thù.

Lão Bert suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý: “Vậy hắn còn bắt cậu vào nhà giam nữa không?”

“Uy hiếp của Bá tước Alleyne vẫn có hiệu quả một khoảng thời gian.” Đây cũng là nguyên nhân Steven dám xuất hiện ở chỗ này.

Tuy rằng Ed không để ý đến bình dân, nhưng hắn không dám đắc tội Bá tước Alleyne, càng không dám bắt cậu ngay lúc này, chẳng khác nào vả mặt Bá tước Alleyne.

Quyền lực một tầng đè một tầng, mặc dù đã lên cao, cũng sẽ chịu đàn áp.

“Vậy khi nào cậu đi về?” Lão Bert không muốn ngồi chung phòng với cậu, ông không biết vì sao Brande tiên sinh lại có thể vui vẻ ở chung với tên nhóc luôn chọc người khác nổi điên này, có lẽ đây là sở thích đặc biệt của đối phương, nhưng ông thì không.

“Lão Bert thân ái, lần này tôi mang về một chuỗi ngọc làm từ gỗ đàn, đeo trên tay sẽ tỏa ra mùi hương vĩnh viễn.” Steven cười.

“Ôi Steven thân ái, cậu muốn ở đây bao lâu thì cứ ở bấy lâu!” Lão Bert nhiệt tình trở lại, dường như bọn họ là bạn bè tốt nhất trên đời, “Đêm nay cậu muốn ngủ lại cũng được.”

“Ừm, cảm ơn ông, bạn già của tôi.” Steven bật cười.

“Cậu muốn uống gì không?” Lão Bert hỏi, “Chỗ tôi có rượu mật ong, rượu táo và rượu nho.”

“Hiện tại tôi không thể uống rượu.” Steven từ chối, Brande đã cố ý dặn dò cậu, trong lúc dưỡng thương không được chạm vào rượu.

“Thật đáng tiếc.” Lão Bert lại ngồi trở về, ông đùa nghịch hai lọ hương cao, tặc lưỡi một tiếng, “Vậy sao cậu không lấy vòng gỗ đàn để làm tạ lễ?”

Steven nhìn qua, cười nói: “Nếu ông không muốn, vậy trả hương cao cho tôi, tôi tặng cái kia cho ông cũng được.”

Đương nhiên là bởi vì cậu cũng không xác định nó có còn ở đây không, có bị hư hỏng gì không.

“Ầy, thôi bỏ đi.” Lão Bert nắm chặt lọ hương cao, từ chối.

Tuy ông rất muốn cái kia, nhưng cái này cũng tiếc.

Steven cười một tiếng, nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài ồn ào náo nhiệt, trong phòng nồng nàn mùi hương liệu.

Kỳ thật cậu cũng không muốn ngồi ở đây lắm, so với nơi hỗn loạn ồn ào này, cậu càng thích bầu không khí yên tĩnh và mùi hương thanh đạm của Brande hơn.

Nơi đó tuy bán hương cao, nhưng chỗ ở và trên người Brande lại không có mùi hương nồng đậm, hương thơm cũng không phải là mùi của hương liệu, mà là mùi hoa cỏ trang trí trong phòng, các loại thảo dược không biết tên, cắm trong bình hoa, tản ra mùi hương u nhã.

Nếu cứ ở đó thành thói quen, sợ là cậu sẽ không thể ngủ trên giường ván gỗ nữa.

Brande, vì sao lại có kiểu người như Brande chứ?

……

Bóng đêm tối dần, yến tiệc cuồng hoan trong quán rượu vẫn chưa dừng lại, nhưng bởi vì thành phố quá yên tĩnh, cho nên dù cách mấy con phố, tiếng ồn ào vẫn có thể truyền đến một cách mơ hồ, chỉ là không thể quấy nhiễu đến người đang đọc sách dưới ánh nến.

Tiếng trang sách lật nhẹ, ánh nến lắc lư, tiếng tách tách làm nơi này càng thêm bình yên, mèo con đã lớn choai choai gục vào bàn ngủ say, cho dù thỉnh thoảng có người đi ngang qua phòng ngủ, cũng không làm nhúc nhích chút nào.

[Ký chủ, ngài không lo mỹ nhân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?] Hệ thống cũng nằm một bên thoải mái phơi bụng.

Mỹ nhân vừa mới khôi phục không bao lâu, hôm nay cảm xúc còn dao động kịch liệt, bây giờ còn tham gia yến tiệc hỗn loạn kia, quả thật là đầm rồng hang hổ.

[Không sao đâu.] Hứa Nguyện lật xem những ghi chép về các câu chuyện kỳ lạ và thần tích, lật đến trang ghi chú chỉ có người sắp chết mới nhìn thấy Charadrius thì nói, [Không có tiểu nhân quấy phá, cậu ấy sinh hoạt trong tòa thành này như cá gặp nước.]

Thanh niên hiểu rõ quy tắc hơn bất kỳ ai, người hiểu quy tắc cũng sẽ lợi dụng quy tắc, ngoài chuyện một anh khỏe chấp mười anh khôn, cũng không có gì nguy hiểm.

Dù sao cậu cũng tự lập trong tòa thành này mười mấy năm trời.

[Ồ……] Hệ thống trở mình nói thầm một câu, [Lỡ như mỹ nhân cầm hộp mồi lửa đi thì sao?]

Hứa Nguyện cũng không ngước lên, chỉ khẽ cười: [Đó cũng là may mắn của cậu ấy.]

Nếu thanh niên có được bảo tàng, vậy cũng tốt.

Chỉ cần không nằm trong tay Hante hoặc là dùng để điên đảo chuyện gì, hắn cũng vui vì đỡ việc.

Chỉ là đối tượng giám thị phải thay đổi.

[Ồ……] Hệ thống đặt cằm lên trảo lót, hỏi, [Vậy nếu bị những người khác cầm đi thì sao?]

Hứa Nguyện ngừng đọc sách, hơi suy nghĩ nói: [Vậy thì đúng là hơi phiền phức.]

Nếu hộp mồi lửa hộp bị những người khác lấy đi, còn phải theo dõi người kia nhân phẩm thế nào, hành động không được ảnh hưởng đến tuyến chính của thế giới, khả năng mất khống chế rất cao.

[Vậy trực tiếp lấy về.] Hứa Nguyện trầm ngâm quyết định.

Hệ thống: [...…]

Ký chủ đúng là thiên vị mỹ nhân.

……

Ban đêm cuồng hoan và náo nhiệt, chung quy cũng là phải kết thúc, tuy rằng nó khá ồn ào, cũng xảy ra chút nhiễu loạn, nhưng đội tuần tra tới rất kịp thời, không có xuất hiện biến cố gì lớn, hạ màn rất hoàn mỹ.

“Chậm thôi, cẩn thận đỡ Hante vĩ đại!” Trước sau đều có người vây quanh đón tiếp, đưa người say khướt toàn thân dính đầy rượu vào trong phòng, đặt lên giường.

Tiếng ngáy theo sau mà đến, người hầu trong quán rượu giúp gã cởi giày, lại phát hiện trong giày rơi xuống một đồng vàng.

Đồng vàng bị người hầu nắm trong tay, bọn họ nhìn trái nhìn phải, trong lòng đều ngầm hiểu, mặc cho người hầu kia nhặt lên cất vào túi.

“Xong rồi, Hante vĩ đại muốn nghỉ ngơi, các ngươi ra ngoài đi.” Bạn rượu đi theo vào phòng thét to.

“Đi, cùng nhau ra ngoài.” Một người khác cũng thét to.

Bọn họ đều tỏ vẻ sốt ruột muốn đi ra ngoài, lại không ai dời bước, cho nên bầu không khí nháy mắt trở nên im ắng.

“Chủ nhân muốn nghỉ ngơi, mời các vị đều rời đi.” Cuối cùng vẫn là lính đánh thuê canh giữ ngoài cửa đánh vỡ cục diện bế tắc, làm những con ma men hậm hực rời khỏi phòng.

Cửa bị đóng lại, chỉ có ánh nến chập chờn trong phòng, cùng với tiếng ngáy nặng nề, dường như có thể kéo dài đến bình minh.

Nhưng khi giọt nến lăn xuống bệ đựng, cửa sổ sát đường nhẹ nhàng mở ra, dưới ánh trăng, có hai lính đánh thuê mặc khôi giáp nằm bất động dưới cửa sổ bên ngoài, bóng người bên cửa sổ nhảy vào trong, nhẹ nhàng dừng trên lớp thảm dày dưới đất, không có phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Tiếng ngáy rền vang trên giường vẫn không có dấu hiệu dừng lại, một tiếng tiếp một tiếng như muốn xốc nóc nhà lên, mà bóng người xông vào phòng đã đứng bên mép giường một lúc lâu, xác định người đã ngủ say thì duỗi tay cởi túi tiền và một đống túi nhỏ bên thắt lưng xuống, đào toàn bộ đồ bên trong ra.

Đồng vàng, chìa khóa, nhẫn, đá quý, kẹo, chuông vàng, hộp mồi lửa…… Linh tinh vụn vặt mười mấy thứ, rực rỡ muôn màu chất đống trên mặt bàn chờ Steven chọn lựa.

Đúng vậy, cậu không thể mang hết đi, nếu có thể phát hiện bí mật của Hante thì thôi, nếu không phát hiện, nhất định sẽ rút dây động rừng, hơn nữa bí mật cũng không nhất định là đồ vật mang theo bên người, không thể loại trừ khả năng Hante có được thuật giả kim.

Steven sàng chọn một lúc, lấy mấy thứ có khả năng cất giấu vu thuật nhất, sau đó lại đặt những thứ còn lại về vị trí cũ, nhẹ tay nhẹ chân đến bên cửa sổ nhảy xuống đất rời đi.

Tiệc rượu cuồng hoan vẫn chưa tan hết, Steven lẫn trong một đám ma men nghiêng ngả lảo đảo cũng không nổi bật.

“Ôi, Hante vĩ đại!” Có người bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thét to.

“Cảm tạ Hante vĩ đại ban phúc.” Steven cũng phụ họa, sau đó quẹo vào ngõ nhỏ.

Cửa hàng Brande đã sớm đóng cửa, nhưng cửa trước cửa sau đều có lính đánh thuê canh giữ, tuy rằng bọn họ vẫn cảm thấy nhàm chán, nhưng vẫn đứng thẳng lưng rất có tinh thần, một là vì thời gian này chủ nhân ở đây, nếu có thể được chủ nhân thưởng thức, bọn họ sẽ có đãi ngộ càng tốt, hai là vì bọn họ tuyệt đối không muốn phạm lỗi giống hai tên ngu ngốc đêm đó, tuy rằng hai tên đó không bị chủ nhân đuổi việc, nhưng suýt chút nữa trễ nải việc quan trọng của chủ nhân thì vẫn bị đoàn trưởng Albo hung hăng thao luyện một trận.

Các dong binh phấn chấn tinh thần, nên rất nhanh phát hiện bóng người thon dài đang tới gần: “Steven tiên sinh tôn kính, hoan nghênh ngài trở về!”

Âm thanh bọn họ cực kỳ vang dội, làm nụ cười thương mại trên mặt Steven cứng đờ, nói: “Đừng nghiêm túc như vậy.”

“Nhìn thấy ngài bình an trở về là tốt rồi.” Lính đánh thuê cũng không để ý cậu nói lời khách sáo.

Dù sao Steven tiên sinh chính là người bạn quan trọng của chủ nhân, cực kỳ quan trọng!

“Chủ nhân ở trong phòng chờ ngài rất lâu!” Một vị lính đánh thuê nói.

Steven ngẩn ra một chút, ngước mắt nhìn cửa sổ khép hờ trên lầu hai, đường phố xung quanh rất yên tĩnh, ánh nến hai bên đường cũng tắt từ lâu, chỉ có nơi đó vẫn còn sáng lên.

Brande đang đợi hắn?

Steven khẽ cong ngón tay, mở cửa đi vào: “Cảm ơn.”

Tuyệt đối không có khả năng!

Có lẽ Brande đã để lại một ngọn nến để cậu không đến mức mò mẫm, nhưng chống đỡ cơn buồn ngủ để chờ cậu trở về không giống chuyện hắn sẽ làm.

Nhưng lúc cậu trở về đối phương còn chưa ngủ, vẫn khiến cậu cảm thấy sung sướng.

Steven lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, nghe thấy tiếng mời vào quen thuộc thì tim lại nhảy lên một chút, chuẩn bị sẵn tâm lý mới đẩy cửa ra, thấy người đàn ông ngồi sau bàn ngẩng đầu lên, cảm xúc nôn nao và nóng hổi trong lòng lại càng tăng lên.

Trước kia cậu chưa từng cảm thấy ánh nến là thứ rất dịu dàng, nhưng lúc người ngồi trong đó mỉm cười, trong nháy mắt cậu chợt nghĩ ánh nến trong đôi mắt kim sắc kia cũng nhiễm hương vị dịu dàng.

“Anh chưa ngủ sao?” Steven kiềm chế cảm xúc khác thường dưới đáy lòng.

“Ừm, đang đọc sách.” Hứa Nguyện nhìn từ thanh niên bước ra khỏi bóng đêm tiến vào phòng, “Chuyện của cậu xong rồi sao? Vào đây nói chuyện.”

“Ừm.” Steven khẽ lên tiếng, xoay người đóng cửa, nghe tiếng khóa cùm cụp mà lòng bàn tay ngứa râm ran: “Anh biết tôi đi làm gì sao?”

“Đêm nay có rất nhiều người tham gia yến hội có chung mục đích.” Hứa Nguyện cười nói.

Ánh mắt Steven khẽ nhúc nhích, kéo ghế cạnh bàn ngồi xuống, nhìn trang sách đang mở ra, cho dù bị nói thẳng tâm tư, nhưng cũng chẳng có gì phải giấu giếm, người này vẫn luôn rất thông minh: “Đây là sách mà Fabian viết à? Sao đột nhiên lại xem cái này?”

Tuy cậu không biết chữ, nhưng đã từng thấy thứ này.

“Lúc trước tôi đã đọc ghi chép về Charadrius trong này.” Hứa Nguyện đẩy sách về phía cậu, lật lại tờ mà mình đánh dấu lúc nãy.

Steven tò mò nghiêng đầu qua, chỉ là khi thấy con chim được vẽ bằng vài nét đơn giản thì trầm mặc: “Charadrius là thế này sao?”

“Không phải như vậy, là màu trắng, đẹp hơn cái này.” Hứa Nguyện nói, “Nếu cậu muốn nhìn, tôi cũng có thể vẽ ra.”

Steven nhìn hắn, cảm xúc xao xuyến và nôn nao trong lòng lại bốc cháy lên làm bàn tay đang nắm chuôi kiếm của cậu cũng nóng hổi, vội dời mắt khỏi người đàn ông dịu dàng kế bên, nói: “Brande tiên sinh nhìn cũng kỹ quá.”

Hứa Nguyện nghe vậy khẽ cười: “Cậu tới tìm tôi có chuyện gì?”

“A……” Steven nhớ tới mục đích đêm, cởi túi đồ lấy vài món bên trong đặt lên bàn, “Anh giúp tôi nhìn xem, cái nào chứa vu thuật hoặc là ma pháp?”

Hứa Nguyện nhìn cậu bày ra từng món đồ, ánh mắt lướt qua lục lạc vàng, chiếc nhẫn chạm trổ cổ xưa, chìa khóa tinh xảo và hoa lệ, hộp gỗ tinh mỹ…… Thậm chí còn có một hộp mồi lửa được khảm đá quý, nhìn sang vẻ mặt chờ mong của thanh niên: “Không có.”

“Đều không có?” Steven khựng lại.

“Ừm, đều không có.” Hứa Nguyện khẳng định, “Cậu còn thấy gì nữa?”

“Rất nhiều.” Steven nhớ lại, “Dao găm, đèn dầu, rất nhiều nhẫn, đồng vàng, đá quý, tẩu thuốc, chẳng lẽ là một trong những cái nhẫn của hắn?”

Hứa Nguyện nghe cậu suy đoán thì bật cười: “Cũng không phải là không thể.”

Steven hơi nheo mắt nhìn hắn, cười nói: “Không lẽ anh biết là cái gì?”

Tên này có thể liếc mắt một cái đã phân biệt có vu thuật hay không, hắn cũng từng gặp Hante, rất có thể đã biết.

“Nếu tôi biết là cái gì, sao tôi không trực tiếp lấy đi chứ?” Hứa Nguyện cười hỏi ngược lại.

Steven ngẩn ra một chút, cảm thấy hắn nói có lý, nếu biết được bí mật tài phú của Hante, một thương nhân khôn khéo như Brande không lý do gì từ bỏ, nhưng dường như hắn cũng không hứng thú với bí mật của Hante.

Cả người hắn đều là bí mật.

Nhưng nếu Brande không phát hiện, có nghĩa là ngày thường Hante không đem nó bên mình, hoặc là không sử dụng nên không bị phát hiện, hoặc là muốn mở bảo tàng chỉ cần một câu thần chú.

“Sớm biết anh còn thức, tôi sẽ mang hết về.” Steven than nhẹ một tiếng, đứng dậy nhét tất cả đồ vật vào túi, “Tôi đi tiếp một chuyến.”

Hứa Nguyện ngạc nhiên ngước lên: “Không bị phát hiện sao?”

“Không đâu, đánh ngất những lính đánh thuê không tốn chút sức lực nào.” Steven đi ra cửa, suy tư một chút rồi ngoái đầu nhìn lại, “Chờ tôi một lát.”

“Được.” Hứa Nguyện bất đắc dĩ gật đầu.

Thật sự nói đi là đi.

Ngực Steven khẽ rung động, cậu xoay người ra cửa, nhẹ nhàng sờ s0ạng ngực mình, lúc này không đi bằng cửa chính, mà nhảy từ cửa sổ ra ngoài, xoay người trèo lên nóc nhà, lại nhảy xuống một con phố khác.

Chỉ là khi đáp xuống đất ngoái đầu nhìn thoáng qua cửa hàng Brande thì không hề phát hiện lính đánh thuê, cậu hơi nhíu mày, cảm thấy phải nhắc nhở chủ nhân nơi này an bài thêm mấy lính đánh thuê gác trên nóc nhà, không nghiêm mật tí nào.

Cậu đi vào bóng đêm, lần nữa tiến vào gian phòng lấy hết những thứ có thể ẩn chứa bí mật trên người Hante, đủ loại nhẫn, đá quý, tẩu thuốc…… Steven lấy từ trong đai lưng ra một vật c ứng, nhìn thấy hộp mồi lửa cũ mèm rõ ràng đã sử dụng lâu năm, cậu lại nhét nó trở về, vác túi đồ khá nặng lên lưng rồi xoay người rời đi.

Không ngờ gã lại là người nhớ thương tình cũ.

......

“Không có.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên mở túi đồ lấy ra một đống đồ vật muôn màu muôn vẻ, nhưng đáng tiếc bên trong ngay cả đèn dầu cũng có, lại không có hộp mồi lửa kia.

“Không có dấu vết vu thuật hoặc ma pháp nào sao, một chút cũng không?” Steven nói.

“Không có.” Hứa Nguyện bất đắc dĩ nhìn cậu, thậm chí hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần cậu sẽ lấy được hộp mồi lửa rồi.

“Thôi, tôi đem mấy thứ này trả lại.” Steven cũng không mong đợi có thể tìm được manh mối ngay lần đầu tiên, ai biết Hante đã mở bảo tàng trong truyền thuyết như thế nào.

“Lại đi thêm một lần?” Hứa Nguyện nhìn cậu cột túi lại, nói.

“Đương nhiên.” Steven xách túi lên ước lượng, “Hắn cũng không đắc tội tôi.”

Tuy lúc trước cậu cứu Hante, tên kia nói sẽ cho cậu đồng vàng, cuối cùng chỉ cho cậu một cái sừng đứt gãy làm tạ lễ, nhưng cũng có một khoảng thời gian cậu bán đồ cho Hante được không ít đồng vàng, coi như hai bên cùng có lợi, bảo tàng là bảo tàng, còn với của cải của Hante thì cậu không có hứng thú.

Tư tưởng này nếu bị các đạo tặc khác nghe thấy, sợ là sẽ cười đến rụng răng.

“Ý tôi là cơ thể của cậu chịu nổi sao?” Hứa Nguyện hỏi.

Steven giật mình, nhìn đôi mắt quan tâm của hắn, cười nói: “Yên tâm đi, chỉ là chạy qua chạy lại mấy vòng thôi, không thành vấn đề, ngược lại anh phải tăng cường canh gác của cửa hàng đi.”

Lần này đến lượt Hứa Nguyện ngơ ngẩn, hắn bật cười: “Được, nhưng chuyện này phải nhờ cậu rồi.”

Tuy rằng không phải mỗi đạo tặc đều có thân thủ như Steven.

Steven nhìn hắn cười thì chớp nhẹ mi mắt, kiềm chế cảm xúc xa lạ trong lòng, cong khóe môi nói: “Được thôi.”

“Sau khi trở về thì nhớ nghỉ ngơi.” Hứa Nguyện dặn dò.

“Ừm.” Steven mở cửa ra ngoài, đi về phía cửa sổ thì dừng lại, cậu quay đầu nhìn lại cửa phòng hé lộ chút ánh nến trong đêm, hít sâu một hơi.

Cảm giác ngực mình như lên men, làm cậu hoang mang không biết phải làm sao.

Cho dù không nói lời nào, cũng muốn bên cạnh Brande, thậm chí thỉnh thoảng ngứa tay muốn chạm vào đôi mắt của đối phương, xem hắn nở nụ cười bất đắc dĩ.

Chẳng lẽ là vì đối phương đã cứu cậu trong tuyệt cảnh, nên cậu mới ỷ lại?

Đây cũng không phải chuyện tốt gì.

[Mỹ nhân lại không tìm được.] Hệ thống giật giật lỗ tai nói.

[Hante có thể giữ được nó, tất nhiên sẽ có thủ đoạn phòng người.] Hứa Nguyện cười nói.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, thật giả khó phân biệt, cho dù Steven cũng khó nghĩ đến hộp mồi lửa cũ kia lại là chốt mở bí mật bảo tàng.

Cơ mà đúng là cũng khá xui xẻo.

“Ách xì!” Trong bóng đêm truyền đến một tiếng hắt xì khe khẽ.

……

Đêm qua Hứa Nguyện ngủ khá muộn, sáng sớm cũng dậy trễ, mà khi hắn xuống lầu thì nghe được một tin báo ngoài ý muốn.

“Steven tiên sinh đã ra cửa từ rất sớm.” Người hầu cung kính báo lại, “Chủ nhân có chuyện gì cần tôi chuyển lời sao?”

“Không có.” Hứa Nguyện dùng bữa sáng, hơi cảm thán tinh lực dồi dào của thanh niên.

Ở trang viên còn ổn, luôn có đủ chuyện có thể tiêu hao tinh lực của thanh niên, nhưng trong tòa nhà hai tầng này, thanh niên đã khôi phục vết thương có thể an phận chờ đợi mới kỳ lạ.

“Ách xì!” Steven cúi đầu nhỏ giọng hắt xì, luôn cảm thấy dạo này có người nói xấu sau lưng cậu.

“Steven, thân thể vẫn chưa khỏe hẳn sao?” Nữ lang đang xem xét hộp san hô hỏi.

“Đã không còn trở ngại.” Steven cọ ngón tay lên chóp mũi, cười nói, “Cảm ơn quan tâm.”

“Khách sáo quá.” Nữ lang cười, nhìn cậu từ trên xuống dưới, “Vừa nhìn đã biết Brande tiên sinh chăm sóc cậu rất tốt.”

Steven gõ gõ ngón tay, nghe được cái tên này, cảm xúc xa lạ trong ngực lại dâng lên: “Chẳng lẽ tôi tự chăm sóc mình không tốt?”

Cậu đương nhiên biết Brande rất tốt, nhưng nếu quen dần với ý tốt của đối phương, thật sự sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại, một khi trở nên ỷ lại, hành động cũng sẽ thay đổi theo hướng bám víu nhờ vả.

“Ôi, Steven, trước kia cậu ăn mặc hao tổn nhan sắc cỡ nào chứ!” Một nữ lang nghe vậy thì lắc đầu tấm tắc, “Tên bủn xỉn như cậu làm gì có chuyện bỏ tiền mua quần áo sang quý như vậy, bây giờ cậu ăn mặc khiến tôi nhìn cũng phải động lòng.”

“Xem ra tôi phải mau chóng đổi về quần áo trước kia.” Steven rũ mắt nhìn áo choàng trên người.

Chất liệu rất tốt, nhưng lại quá thu hút ánh mắt.

“Ồ!” Nữ lang tiếc nuối hừ một tiếng, “Đầu gỗ không hiểu phong tình.”

“Không phải là quần áo, mà là lúc cậu bị bắt vào nhà giam chúng tôi đều rất lo lắng, còn tưởng rằng cậu sẽ phải dưỡng thương rất lâu, không ngờ qua mấy ngày cậu đã nhảy nhót trở lại.” Nữ lang cầm san hô than thở, “Đây không phải là công lao của Brande tiên sinh sao?”

“Lúc ấy cậu còn nói cậu và Brande tiên sinh quan hệ bình thường, bình thường mà hắn lại vì cậu đi nhờ vả Bá tước Alleyne.” Một vị nữ lang nói, “Tôi không tin thương phẩm hắn bán cho cậu cũng cùng giá trong cửa hàng.”

Quán rượu là nơi tin tức lan truyền nhanh nhất, Steven cũng không ngoài ý muốn các nàng biết được chuyện này, không phải là cậu ghét nghe tên người kia, chỉ là mỗi khi nghe, trái tim luôn trào lên cảm xúc xa lạ, làm cậu nôn nóng bất an.

“Khụ, hỏi cô một chuyện.” Steven xoa hai ngón tay vào nhau, rũ mắt nhìn nữ lang đối diện.

“Cái gì?” Nữ lang tò mò hỏi, thậm chí không thèm nhìn san hô trong tay.

“Nếu, nếu một người luôn muốn gặp một người khác là vì cái gì?” Steven theo bản năng nhỏ giọng dò hỏi.

“Ai muốn thấy một người khác?” Đôi mắt nữ lang tỏa sáng.

Steven nhướng đuôi mày nói: “Một người bạn cũ của tôi.”

“Xì…… Còn tưởng là cậu muốn gặp người nào.” Nữ lang thất vọng bĩu môi.

Bạn của Steven đi đầy đường, ai biết cậu ta nói đến ai.

“Sao có thể.” Steven cười nhạo một tiếng, “Nếu tôi muốn gặp một người, trực tiếp cưỡi ngựa đến gặp là được.”

Vừa dứt lời, tim bỗng hụt một nhịp, nhớ tới việc cậu từng giục ngựa chạy tới trang viên.

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Nữ lang cười một tiếng, vẫn có chút hứng thú, “Ngoài muốn gặp ra còn gì nữa?”

Steven hơi hé môi, ánh mắt liếc về một phía khác, trái tim không ngừng nhảy thình thịch: “Lúc nhìn thấy người đó, trái tim sẽ nóng lên, rất gấp gáp, nhưng lại nhịn không được né tránh hắn…… Cho dù không nói lời nào, cũng muốn ở cạnh nhau, đây là tâm lý ỷ lại sao?”

Nữ lang đan hai tay vào nhau chống cằm nghe cậu kể lại, cuối cùng tức giận nói: “Cái gì mà tâm lý ỷ lại, đây là tình yêu, ôi Thượng đế, không ngờ Steven lại dốt đặc cán mai ở phương diện này, lúc trước tôi còn tưởng cậu rất hiểu biết……”

Nàng chậc lưỡi nói một tràng, có chút hận sắt không thành thép, nhưng lại khiến Steven dại ra, đầu óc trống rỗng không nghe rõ tiếng động xung quanh, chỉ nghe thấy trái tim mình thình thịch rung động, cảm xúc xa lạ lại quen thuộc cuồn cuộn không ngừng.

Yêu một người?

Cậu yêu Brande sao?

“Cái gì là yêu một người?”

Steven miễn cưỡng đè nén hô hấp dò hỏi.

Cậu gặp qua rất nhiều người đang yêu, có ngọt ngào sâu đậm, thẹn thùng theo đuổi, cũng có củi khô lửa bốc, hừng hực thiêu đốt.

“Không ngờ cậu lại ngây thơ như vậy.” Nữ lang nhẹ chống cằm than một tiếng, nàng trầm ngâm một lúc rồi lộ vẻ mặt khát khao, “Yêu một người chính là rất rất thích hắn, luôn muốn nhìn thấy hắn, không được gặp hắn sẽ nhớ nhung, nghĩ đến hắn sẽ rất vui vẻ, tim đập thình thịch, hy vọng hắn luôn sống thật tốt, à thì…… Nếu có một ngày cậu chọn nàng ấy thay vì đồng vàng, ồ, không, nếu có một ngày cậu đồng ý để nàng tiêu tiền của cậu, hơn nữa còn cảm thấy vui vẻ, là cậu đã yêu nàng rồi.”

Steven thả nhẹ hô hấp, ngón tay hơi buộc chặt, mỗi một câu mà đối phương nói ra đều khớp với cậu lúc này.

“Cậu yêu ai vậy?” Nữ lang nhỏ giọng cười hỏi.

Steven chuyển mắt, nhìn người đang nhiều chuyện trước mặt, cong khóe môi đáp: “Một cô gái làm từ vàng.”

“Xì! Đáp án này thật không thú vị.” Nữ lang hừ một tiếng, lại không tiếp tục truy hỏi, nàng cầm lấy một cây trâm khảm san hô đỏ hỏi, “Cái này bán thế nào?”

“Một đồng bạc.” Steven nói.

“Không thể rẻ hơn một chút sao?” Nữ lang cầm nó nói, “Coi như nể mặt tôi vừa trả lời thắc mắc của cậu đi, tôi rất muốn dùng nó làm vật trang sức.”

“Nhiều nhất bớt hai mươi đồng.” Steven nói.

“Không thành vấn đề.” Nữ lang mau chóng đồng ý, đếm từng đồng rồi những chuyển giao cho cậu.

“Hai người vừa nói gì vậy?” Nàng vừa bước vào trong đã bị nhóm nữ lang truy vấn, “Nhìn có vẻ trò chuyện rất vui vẻ.”

“Một chuyện…… rất thú vị.” Nữ lang nhìn về phía thanh niên xinh đẹp đứng ở nơi xa, thấy cậu không ngừng gõ gõ ngón tay thì cười nói, “Về tương lai Steven sẽ cưới một cô gái làm từ vàng.”

“Thật không thú vị, chẳng khác gì tim của cậu ta cũng lạnh băng như vàng.”

“Nhưng đúng là khó tưởng tượng cậu ấy sẽ yêu một người.”

“Tôi cũng cảm thấy không có người nào có thể trói buộc trái tim cậu ấy.”

Các nàng suy đoán, cũng đã sớm quen Steven độc lai độc vãng và chạy theo tiền tài, chỉ có nữ lang lúc đầu cười mà không nói, tuy rằng không biết cô gái nào có thể nữ khiến cậu lộ vẻ mặt dịu dàng như vậy, nhưng người kia nhất định chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng cậu, đây chính là lần đầu tiên Steven giảm giá đó nha.

Tình yêu chưa bao giờ là trói buộc, nó chỉ làm người cam tâm tình nguyện, thậm chí sốt ruột dừng lại.

Yêu một người là cảm giác gì, Steven chưa chải vuốt rõ ràng suy nghĩ của mình, nhưng căm hận một người là cảm giác gì, từ lúc bắt đầu có ký ức thì cậu đã hiểu.

Cậu rời khỏi quán rượu với tâm trạng không tệ lắm, cho dù cậu yêu một người không thể tưởng tượng, yêu một người đàn ông, nhưng yêu chính là yêu, so với lúc trước ngộ nhận thành tâm lý ỷ lại và né tránh để trở về con đường trước kia, thì lúc này cậu đã không còn sợ nhìn thấy Brande nữa, thậm chí rất muốn nhìn thấy hắn.

Nhưng trước khi nhìn thấy Brande, cậu lại đụng phải một người khiến người khác căm ghét.

Ed.

Đường phố người qua lại tấp nập, nhưng oan gia ngõ hẹp, cho dù Ed không mặc khôi giáp của đội tuần tra, Steven cũng có thể liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.

Mà Steven cũng không đội mũ choàng, cậu chính là điểm sáng mắt nhất trong đám người, dĩ nhiên Ed cũng thấy được.

Bọn họ đồng thời dừng bước, Ed vừa nhìn thấy thanh niên vẫn y hệt như trước thì sắc mặt lập tức đông lạnh, người xung quanh cũng theo bản năng nhìn qua, sau đó sôi nổi tránh xa chỗ đó, để tránh hoạ lan đến mình.

Steven liếc nhìn người đối diện, sau đó quét mắt một vòng người xung quanh đang trộm nhìn lại đây: “Đội trưởng Ed, đã lâu không gặp.”

Cậu cười thản nhiên, dường như không hề ám ảnh về nhà giam chút nào, nhưng Ed phát hiện tay cậu siết chặt chuôi kiếm thì cười lạnh một tiếng: “Xem ra vào nhà giam một chuyến, ngươi đã biết sợ hãi ta.”

“Ai có thể không sợ nhà giam chứ?” Steven than nhẹ, đến gần mấy bước cười nói, “Nhưng vẫn còn ổn, gần đây có lẽ tôi sẽ không đi vào trong đó nữa.”

Ed nhìn cậu chủ động tới gần thì ánh mắt trầm xuống, tay cầm chuôi kiếm: “Ngươi cho rằng bá tước Alleyne có thể bảo vệ ngươi cả đời sao?”

“Vậy ngươi cho rằng thân phận quý tộc có thể bảo vệ ngươi cả đời sao?” Steven đi lướt qua hắn, cười khẽ: “Buổi tối ngủ nhớ đóng kỹ cửa sổ, bằng không sáng dậy phát hiện đầu mình hai nơi thì không tốt đâu.”

Cậu đi thoáng qua, bàn tay nắm chuôi kiếm của Ed nháy mắt nổi gân xanh, xoay người rút kiếm, vung về phía bóng lưng người kia lại bị thanh niên tùy tay rút kiếm đỡ lấy, thân kiếm va chạm sinh ra lực đẩy mạnh, thanh niên đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Ed lại bởi vì chấn động mà liên tục lui ba bước.

“Đội trưởng Ed, đánh lén sau lưng không phù hợp với tác phong quý tộc đâu.” Steven ngoái đầu nhìn người đang khiếp sợ, cười nói, “Còn nữa, kiếm thuật của ngươi đúng là chẳng ra làm sao.”

Cậu tra kiếm vào vỏ rồi rời đi, chỉ còn lại Ed đứng yên tại chỗ, cảm nhận lực đẩy chấn động trên tay, sắc mặt trầm ra nước.

Steven!

Người xung quanh kinh ngạc cảm thán, thấy Steven hoàn toàn đi xa thì mọi người nhanh chóng cúi đầu, những kẻ lưu lạc nằm nhắm hai mắt lại, người đi đường thì vội vàng bước nhanh hơn không dám nhiều lời.

Steven không sợ bị Ed ghi hận bắt vào nhà giam, bọn họ sợ.

Tâm tư của Ed thì Steven lười để ý, dù sao sau chuyến đi vào nhà giam thì giữa hai bọn họ đã là không chết không ngừng, cậu cũng không ngại làm đối phương khó chịu hơn một chút, mà khiến người khác khó chịu thì cậu chính là chuyên gia rồi.

Chỉ là sau này phải làm thế nào để lấy mạng tên đó một cách sạch sẽ không dấu vết thì tạm thời vẫn chưa có manh mối, hiện tại thù mới hận cũ chồng lên nhau, nếu Ed bỗng mất mạng, tất cả mọi người sẽ nghi ngờ cậu, lưu lạc thiên nhai đối với cậu không thành vấn đề, nhưng vẫn luôn bị người truy đuổi thì rất khó chịu.

Huống chi giờ cậu và Brande quan hệ rất sâu, lỡ như liên lụy đến đối phương, đó là lấy oán trả ơn.

Có lẽ đối phương sẽ không để bụng, nhưng dù là làm bạn hay người yêu đơn phương, đều không thể trực tiếp ném Ed đến mộ địa đút cho kên kên.

Xe ngựa lộc cộc đi ngang qua bên cạnh, Steven theo bản năng ngước nhìn, đang định đi vào tòa nhà hai tầng thì bỗng thấy bóng người quen thuộc trong xe ngựa, trái tim đã đi trước đầu óc nhảy loạn xạ, không hiểu tại sao lại xoay người muốn bỏ chạy.

Đang lúc không biết vì sao mình lại muốn trốn thì nghe sau lưng truyền đến tiếng gọi dịu dàng: “Steven?”

Một giây này, trái tim như bị thiêu đốt lan truyền tới cổ họng, cậu thậm chí không quay đầu lại nhìn cũng nhận ra mình thích hắn.

Hoá ra đây là cảm giác thích một người, làm ngực cậu nóng hổi, lại tràn ngập thoải mái và sung sướng.

Chỉ là vì sao cậu lại muốn trốn?!

Giờ khắc này Steven rất muốn rút kiếm tự vẫn.

*****


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.