Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện

Chương 35: Hộp mồi lửa (35)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Steven xảy ra chuyện gì?" Có người tò mò hỏi.

"Nghe nói đã giết người ở quán rượu Benson, Martin đã bị bắt, hắn ta nói Steven là đồng lõa."

"Nghe như chuyện hài, Steven giết người còn cần đồng lõa sao?"

"Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là đội trưởng Ed tự mình bắt giữ."

"Haiz, nói không chừng cậu ta sẽ chết ở trong tù."

"Có gì mà thở dài, thành Tanzan mỗi ngày đều có vô số người chết đi."

"Nhưng người xinh đẹp giống như Steven là duy nhất."

"Ồ, không lẽ ngươi có gì kia với cậu ta sao, vậy ngươi cũng sẽ bị phạt treo cổ!"

"Sao có thể, chỉ là đáng tiếc thôi."

"Không phải cậu ta quen biết rất nhiều quý tộc sao? Hẳn là Ed không dám làm bậy đâu."

"Ai biết, bên trong nhà tù đều là những kẻ hung ác, cho dù không chết......"

Những người khác cũng xúc động, đúng vậy, đi vào chỗ đó còn không bằng bị dã thú bên ngoài cắn chết.

"Lão Bert, cho tôi một khối bánh mì mật ong!" Trong tiếng ồn ào, bỗng có người thét to, "Lão Bert?!"

Không ít khách nhân theo giọng của hắn nhìn về phía lão Bert, lại phát hiện nơi đó không có một bóng người.

"Người đâu rồi?"

"Có lẽ đã đi ngủ rồi, dù sao cũng lớn tuổi."

"Không phải trước kia ông ta quan hệ rất tốt với Steven sao?"

"Nghe nói lúc trước Brande tiên sinh thuê cửa hàng thì bắt tay với Steven hố ông ta, sau đó cửa hàng Brande còn bán hương cao giống của Myron, nhưng rẻ hơn nhiều."

"Steven đúng là không phúc hậu."

"Chứ gì nữa."

"Vậy Brande tiên sinh có thể cứu cậu ấy không?"

"Bạn tôi ơi, hắn chỉ là một thương nhân mà thôi."

Thương nhân có tiền, lại thiếu quyền, đây cũng là nguyên nhân các thương nhân hy vọng có thể liên hôn với quý tộc, đương nhiên, cho dù bọn họ có quyền lực, đám người khôn ranh này cũng sẽ không làm chuyện tổn hại này.

......

So với quán rượu náo nhiệt, đường phố có chút quạnh quẽ, cho dù là cửa hàng Brande ban ngày khách nối liền không dứt, vào ban đêm cũng là như thế.

Người đi đường ngẫu nhiên đi ngang qua cũng không nhìn ngó lung tung, chỉ có các dong binh đỡ chuôi kiếm canh giữ, ngẫu nhiên hé miệng muốn thở ra một làn khói trắng dưới ánh nến hắt ra từ trong cửa hàng.

Nhưng đáng tiếc giờ là mùa thu, tuy rằng ban đêm mát lạnh, nhưng không đến mức có thể thở ra khói trắng.

"Trên người của ngươi còn kẹo không?" Lính đánh thuê bên trái nhỏ giọng hỏi.

"Không có, phần kẹo tháng này đã ăn hết rồi." Người bên phải đáp.

Dù hắn có, cũng không có chuyện chia cho đồng bạn, bởi vì lúc trực ban không cho phép uống rượu, đây chính là an ủi duy nhất trong lúc nhàm chán.

"Haiz...... Tháng sau mau đến đi." Lính đánh thuê bên trái thất vọng thở dài, lại mong mỏi chờ đợi.

"Tôi chỉ mong bình minh mau đến, được trở về ngủ." Lính đánh thuê bên phải ngáp một cái.

"Ồ, anh bạn, tỉnh táo lên, đừng để đạo tặc chui lỗ hổng." Đồng bạn hắn nói.

"Đạo tặc đâu ra chứ?" Lính đánh thuê nhàm chán nói, nơi này có 40 lính đánh thuê luân phiên canh gác, cho dù đội tuần tra đến cũng có thể cản lại, huống hồ là đạo tặc.

"Lỡ như......" Đồng bạn của hắn chưa kịp nói xong, đã thấy một bóng người trên phố dần dần tới gần.

"Ai đó?!"

Lính đánh thuê bên phải nháy mắt cảnh giác, nắm chặt chuôi kiếm nhìn bóng người đang tới gần, cảnh cáo: "Xin hãy tránh xa nơi này, nếu không chúng tôi không khách khí."

"A, tôi không phải đạo tặc." Từ trong bóng đêm truyền ra một giọng nói già nua, ông bước vào ánh nến, là một gương mặt quen thuộc.

"Lão Bert? Sao ông lại tới đây?" Lính đánh thuê cũng không vì vậy mà buông chuôi kiếm, bởi vì người quen gây án trong thành Tanzan cũng không ít.

"Bởi vì tôi có một chuyện rất khẩn cấp muốn báo cho Brande tiên sinh." Lão Bert nói.

"Chuyện gì?" Lính đánh thuê thấy ông rối rắm sốt ruột, hỏi.

"Steven bị đội trưởng Ed bắt đi rồi, bị định tội đồng loã giết người." Lão Bert nói.

Kỳ thật ông cũng không muốn tới, để tên quỷ keo kiệt kia tự sinh tự diệt là tốt nhất, nhưng nếu thành Tanzan thiếu đi cậu ta, sẽ cảm thấy rất tịch mịch.

"À, chúng ta đã nghe qua chuyện này, nhưng vì sao phải nói cho chủ nhân?" Lính đánh thuê không hiểu.

"Brande tiên sinh và Steven không phải là bạn tốt sao?" Lão Bert có chút sốt ruột.

"Bạn của Steven không phải trải rộng khắp thành Tanzan sao?" Lính đánh thuê cũng kỳ quái trước thái độ của ông.

Tuy rằng hắn biết Steven là bạn của chủ nhân, nhưng là bạn thì cũng không thể quyết định được gì.

"Lão Bert, chẳng lẽ ông muốn chủ nhân đi cứu Steven sao?" Lính đánh thuê còn lại kinh ngạc nói, "Nơi đó không phải một thương nhân có thể quyết định."

Lão Bert giật mình tại chỗ, ông đương nhiên biết thương nhân cũng không thể làm gì, chỉ là theo bản năng nghĩ tới Brande tiên sinh: "A, đúng rồi, không phải hắn muốn liên hôn với gia tộc Watson sao?"

Vẻ mặt lính đánh thuê cũng trở nên vi diệu: "Vậy thì thế nào?"

Bảo chủ nhân nhờ vả quý tộc cứu một tội phạm giết người, toàn bộ thành Tanzan không có ai dám làm.

"Được rồi, lão Bert, nếu ông muốn cứu Steven thì tự mình đi cứu, lúc này chủ nhân không nên liên quan gì tới tội phạm giết người là tốt nhất." Một lính đánh thuê nhún vai kiến nghị.

Lão Bert hít sâu một hơi, nhìn hai lính đánh thuê trước mặt, trong lòng than một tiếng.

Ông biết hai người họ nói đúng, Brande tiên sinh cũng không có nghĩa vụ cứu Steven, hắn là một thương nhân gia sản phong phú, lại sắp liên hôn với quý tộc, không cần thiết nhúng tay vào chuyện này.

Hơn nữa hắn cũng không có khả năng giải quyết chuyện này, cho dù có, có lẽ cũng không muốn trả giá đồng vàng để cứu người.

Bạn bè? Trong quán rượu thành Tanzan làm gì có bạn bè thật sự.

Vô luận là ông, Martin hay là Brande tiên sinh, Steven là người hiểu rõ hơn ai khác.

Có lẽ lúc này cậu ta đang rất tuyệt vọng.

Lão Bert thở dài, đang định xoay người rời khỏi thì nghe tiếng mở cửa trên lầu hai, cùng với một âm thanh dò hỏi: "Phía dưới xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì, chỉ là lão Bert muốn báo tin cho chủ nhân mà thôi." Lính đánh thuê canh cửa ngẩng đầu nói.

"Tin gì?" Người c ởi trần trên lầu thò đầu ra hỏi, sau đó thấy lão Bert bên dưới, "Lão Bert, có tin tức gì cần phải báo cho chủ nhân sao?"

"Không có gì, chỉ là Steven bị Ed bắt vào nhà giam." Lão Bert nhìn Albo dò đầu ra hỏi, buông xuôi lặp lại một lần.

"Cái gì?!" Âm thanh khiếp sợ của Albo vang dội trong bóng đêm, làm những người trên lầu giật mình lên tiếng.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Có cướp sao?!"

"......"

Albo không rảnh để ý bọn họ, cong người nhìn lão Bert bên dưới: "Đây chính chuyện lớn, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào nói không có gì!"

Hai lính đánh thuê bên dưới đồng thời sửng sốt, lão Bert càng giật mình ngây người.

"Ông đợi tôi một lát!" Albo lùi người về, trên lầu hai truyền đến tiếng ầm ầm lục đục.

Hai vị lính đánh thuê dưới lầu nuốt nước miếng, nhìn về phía lão Bert đang đứng yên chờ đợi, lại nhìn nhau không biết làm sao.

Albo mau chóng xuống dưới, sau khi hiểu rõ tình huống thì không rảnh lo hai lính đánh thuê kia, vội triệu tập mấy người am hiểu cưỡi ngựa, nói: "Chúng tôi sẽ mau chóng đến trang viên truyền tin, xem chủ nhân xử lý chuyện này như thế nào."

"A......" Lão Bert toàn bộ quá trình đều sửng sờ, chỉ ngơ ngác lên tiếng, sau đó nhìn mấy vị lính đánh thuê giục ngựa phi như bay.

"Ồ......" Hai lính đánh thuê đứng sững tai chỗ nhìn qua lão Bert.

Lão Bert nghiêng đầu nói: "Cái gì?"

"Steven tiên sinh và Brande tiên sinh có quan hệ gì vậy?" Một lính đánh thuê cẩn thận hỏi.

Hắn chỉ biết hai người là bạn, lại không ngờ người bạn này quan trọng đến mức có thể khiến Albo phải chạy đến trang viên lúc nửa đêm đều để thông báo với chủ nhân.

"Đúng vậy, chúng tôi là lính đánh thuê vừa được chiêu mộ không lâu." Vị lính đánh thuê khác nói, "Không rõ tình huống."

Bọn họ ở trong thành Tanzan rất lâu, nhưng gần đây mới được thuê đến cửa hàng Brande.

"A...... là bạn." Lão Bert cũng khó lòng giải thích.

Ông chỉ là cảm thấy Steven và Brande quan hệ rất tốt, thậm chí có thể mua được hương cao quý hiếm trong tay Brande, nhưng không ngờ còn tốt hơn tưởng tượng.

Tiếng vó ngựa dồn dập, vội vàng xuyên qua cửa thành chạy băng băng trên đường, rừng rậm ban đêm càng thâm sâu u tối, tiếng gió gào thét hỗn loạn, khiến người không dám dừng lại một giây nào.

Khi bọn họ đến trang viên thì trăng lên giữa trời, cũng suýt nữa khiến các dong binh canh gác trang viên phải báo động, may mà nhanh chóng xác nhận là người một nhà mở cửa cho vào.

Nhưng lúc vào trang viên, đến lâu đài, lại bị người hầu gác đêm cản lại: "Xin lỗi, đoàn trưởng Albo, chủ nhân đã ngủ rồi."

Ánh sáng đêm nay sáng ngời, nhưng cả tòa lâu đài đều chìm vào đêm tối, chỉ có nơi gác đêm còn thắp sáng một cây nến chập chờn.

Các dong binh cưỡi ngựa vội vàng nên hô hấp không thuận, Albo nhìn lâu đài đen nhánh, nghĩ đến những lời dặn dò của chủ nhân dành cho Steven lúc trước thì nói: "Nhưng đây là chuyện rất quan trọng!"

"Nhưng chủ nhân thật sự đã nghỉ ngơi, sáng mai ta sẽ chuyển lời." Người hầu cũng rất khó xử, hơn nửa đêm đánh thức chủ nhân là cấm kỵ tuyệt đối.

"Là chuyện về Steven, chủ nhân sẽ không trách tội ngươi." Albo có chút nôn nóng, thậm chí muốn đẩy người hầu đang chặn đường trực tiếp đi lên, chợt nghe một giọng nói từ trên lầu vọng xuống, "Steven tiên sinh xảy ra chuyện gì?"

Albo nhìn qua, thấy được bóng người thon gầy quen thuộc thì suýt reo lên: "Quản gia Fabian! Tốt quá, ngài vẫn chưa ngủ! Steven bị đội trưởng Ed bắt vào nhà giam rồi!"

"Cái gì?!" Fabian mau chóng tỉnh táo từ cơn buồn ngủ, ông suy nghĩ một chút rồi xoay người lên lầu, "Tôi đi báo cho chủ nhân, ngươi mau lại đây."

Nhà giam là nơi đáng sợ như địa ngục, Steven còn đang bị thương, sao lại bị bắt vào đó?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Vâng!" Albo lướt qua người hầu sải bước lên thang lầu, mà khi bọn họ vừa đến cửa phòng, định giơ tay gõ thì cửa phòng đã mở ra.

Người đàn ông mặc áo ngủ hơi nheo mắt, giọng nói còn mang theo chút ngái ngủ, nhưng lại rất ôn hòa: "Steven xảy ra chuyện gì?"

"Chủ nhân, Steven bị Ed bắt vào nhà giam." Fabian nhìn thấy hắn thì thả lỏng một chút, nhưng lập tức khẩn trương lên, "Chủ nhân, phải làm sao bây giờ?"

Nhà giam không phải nơi mà thương nhân có thể nhúng tay vào, cho dù là quý tộc, cũng có khả năng vì phạm tội mà bị bắt vào.

"Tại sao? Phạm tội gì?" Hứa Nguyện bị hệ thống kêu gào đánh thức từ trong giấc ngủ mơ, xoa đầu cố gắng giảm cảm giác buồn ngủ mang đến, hỏi ra những thông tin mấu chốt.

"Albo." Fabian nhìn về phía người đang đứng một bên.

"Bởi vì đã bắt được Martin, hắn nói Steven là đồng lõa, sau đó Ed đã bắt giam cậu ấy." Albo sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn nói, "Hành vi phạm tội có lẽ là...... giết người."

Âm thanh hắn hơi nhỏ xuống, giết người là chuyện không dễ giải quyết.

"Giết người......" Hứa Nguyện lặp lại tội danh này, nhớ lại được chuyện liên quan đến Martin, sau đó bước nhanh vào phòng, "Fabian, giúp tôi tổng hợp toàn bộ tài chính lưu động."

"Toàn bộ?!" Fabian kinh ngạc lên tiếng, sau đó cung kính nói, "Vâng, tôi lập tức chuẩn bị."

Ông xoay người vội vàng rời đi, Albo kinh ngạc đứng bên ngoài cửa, nhìn thấy ánh nến trong phòng và chủ nhân đang mặc lại quần áo, sau đó nhận được nhiệm vụ: "Albo, ngươi đi triệu tập những lính đánh thuê còn tỉnh trong trang viên, chia thành ba đội, chờ tôi phân công."

"Vâng." Albo theo bản năng đáp, vội vàng xuống lầu.

Tòa lâu đài vỗn đã chìm vào giấc ngủ vì một tin báo mà tỉnh giấc, đèn đuốc sáng trưng, nơi chốn bận rộn.

Hứa Nguyện mặc xong quần áo, rửa mặt rồi xuống lầu, lúc này hệ thống mới cẩn thận hỏi: [Ký chủ, chúng ta đi cướp ngục sao?]

[Đó là kế hoạch tệ nhất.] Hứa Nguyện sửa sang lại ống tay áo, xuống lầu nhìn ba đội lính đánh thuê và Fabian đang bước nhanh đến, cầm lấy sổ sách trên tay ông.

"Chủ nhân, bao gồm tiền hàng và tài chính lưu động, đây là tổng số đồng vàng trước mắt có thể lấy ra." Fabian khôi phục hô hấp nhìn hắn nói.

Ông không biết chủ nhân muốn làm gì, nhưng ông biết chủ nhân đã quyết định cứu Steven.

Hứa Nguyện nhìn sổ sách viết 10.5671 đồng vàng, ngước lên nói: "Fabian, ông mang hòm thuốc và 3000 đồng vàng đi cùng hai đội của Albo chạy tới thành Tanzan, một đội đến chỗ Tử tước Gene, nhờ hắn ra mặt chăm sóc cho Steven đang ở nhà giam, đội còn lại canh giữ bên ngoài nhà giam, tùy thời thông báo tin tức mới nhất cho tôi."

Giọng nói của hắn cũng không nóng nảy, nhưng có thể ổn định cảm xúc khẩn trương của mọi người.

"Vâng." Fabian lên tiếng, theo bản năng hỏi, "Vậy ngài thì sao?"

"Tôi sẽ ghé thăm Bá tước Alleyne, chuyện này chỉ có thể nhờ quý tộc ra mặt." Hứa Nguyện xuống lầu, "Chuẩn bị xuất phát đi."

"Vâng." Mọi người cùng đáp lời, mau chóng dọn đồ lên xe ngựa, mỗi xe có ba con ngựa kéo.

Toàn bộ xuất phát, song song ra khỏi trang viên rồi tách ra hai hướng khác nhau.

Không chỉ đội lính đánh thuê cưỡi ngựa, ngay cả xe ngựa cũng chạy với tốc độ rất nhanh, trên xe không có người ngồi, chỉ có tiếng vó ngựa bôn ba trong bóng đêm.

Hai đội của Fabian đến cửa thành trước, sau khi nhét đồng vàng giải thích là chỉ đi vào thành thì nhanh chóng chia hai hướng, chạy về hai con phố khác nhau.

"Ôi trời! Nửa đêm ai còn cưỡi ngựa vậy!"

"Ồn muốn chết......" Tiếng oán giận từ cửa sổ vọng ra, thấy đội ngũ cưỡi ngựa phi nhanh qua thì đột nhiên im bặt.

"Chuyện gì vậy?"

"Thành Tanzan có chiến tranh sao?"

......

"Thật xin lỗi, quản gia Fabian, Tử tước đang nghỉ ngơi, mời ngài quay lại vào sáng hôm sau." Quản gia của Tử tước nói.

"Tôi có chuyện rất quan trọng phải trao đổi với ngài ấy, cần phải gặp ngay bây giờ mới được." Fabian gom hết dũng khí trịnh trọng nói.

"Dù là chuyện quan trọng cũng phải chờ ngài ấy tỉnh lại." Quản gia nghiêm túc nói, "Chủ nhân của ngài không thể vì Tử tước ôn hòa mà có thể tùy ý mạo phạm ngài ấy."

......

Hứa Nguyện đã đến đất phong của Bá tước Alleyne trước khi trời sáng, nói là trang viên, kỳ thật giống một tòa thành thu nhỏ hơn, lâu đài được xây bên trong, lộng lẫy và rất bắt mắt.

Nhưng hắn cũng nhận được đáp án tương tự.

"Chủ nhân đã ngủ, nếu muốn gặp ngài ấy xin hãy gửi thư tới trước." Binh lính canh giữ lâu đài cũng không vì thấy đội binh mã mà khách khí.

"Hy vọng ngươi có thể thông báo giúp ta một tiếng, ta có chuyện rất quan trọng phải trao đổi với Bá tước Alleyne, kết quả nhất định sẽ khiến ngài ấy vừa lòng." Hứa Nguyện đưa một túi tiền qua, "Đây là thù lao."

Binh lính cũng không thèm để ý, thậm chí muốn từ chối túi tiền nhìn cũ mèm này, nhưng khi nhìn thấy màu vàng lấp lánh bên trong thì kinh ngạc mở to hai mắt, hắn nôn nóng cầm lấy túi tiền, liếc nhìn người đang rất khách khí trước mặt một cái, cất túi vào trong ngực: "Tôi chỉ có thể thông báo một tiếng, nhưng chủ nhân có gặp ngươi hay không thì không chắc."

Một tiếng thông báo đổi một túi đồng vàng, cho dù bị răn dạy mất công việc cũng cũng đáng.

"Được, làm phiền." Hứa Nguyện nói.

Thái độ binh lính ôn hòa hơn nhiều, xoay người vội vàng đi vào, không lâu sau cánh cửa lâu đài mở ra, một người ăn mặc áo giáp bước ra, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Đi theo tôi, chủ nhân gọi ngài vào."

"Cảm ơn." Hứa Nguyện bước theo hắn, đi vào trong lâu đài có thể gọi là thành lũy quân sự.

Nơi này dù là ban đêm cũng sáng rực đèn đuốc, có không ít binh lính mặc áo giáp canh giữ.

Quý tộc có cấp bậc và cách thu nhận chức tước khác nhau, Bá tước Alleyne thông qua chinh chiến và quân công đổi lấy, so với những người kế thừa tước vị, càng thêm giàu có và quyền lực.

Hứa Nguyện xuyên qua nơi này, bước lên tấm thảm nhung mềm đẹp đẽ quý giá, trong đại sảnh chất đống thảm thiên nga và vũ khí thấy được Bá tước Alleyne mặc trường bào tơ lụa, diện mạo cực kỳ uy nghiêm.

Mà bên cạnh hắn, có một con báo đen nằm bò, mông lung và mập mờ trong ánh nến.

"Thật vinh dự khi được gặp ngài, Bá tước Alleyne tôn quý." Hứa Nguyện dừng bước hành lễ.

"Nếu ngươi không thể cho ta một kết quả vừa lòng, ta sẽ khiến ngươi không thể ra khỏi lâu đài này." Người đang ngồi trên ghế nhung thiên nga vuốt v e bộ lông của báo đen, trong giọng nói lộ ra vẻ lạnh lùng không kiên nhẫn.

"Tôi hy vọng có thể mượn tay của ngài cứu một người." Hứa Nguyện mở miệng, con báo đen bỗng đứng dậy duỗi eo, thong thả tới gần hắn.

"Ai?" Bá tước Alleyne cũng không gọi báo đen về, chỉ duỗi tay chải vuốt mái tóc hơi rối, cuối cùng ngẩng đầu đánh giá người thanh niên tuấn mỹ lại cực kỳ điềm tĩnh trước mặt.

"Steven, nghe nói quan hệ giữa ngài và cậu ấy cũng không tồi." Hứa Nguyện nói, "Cậu ấy đang bị đội trưởng Ed dùng tội danh giết người bắt vào ngục giam, chỉ có ngài mới có thể cứu cậu ấy ra."

"Ồ, cái tên dã tính khó thuần kia sao?" Bá tước Alleyne nhìn báo đen đã dẫm hai móng vuốt lên vai người trẻ tuổi, lại không thấy vẻ hoảng loạn trong cặp mắt kim sắc kia, hắn khẽ nheo đôi mắt nâu của mình, "Nhưng ta và tên kia cũng không có giao tình, thậm chí còn thấy không thoải mái."

"Tôi có thể biết nguyên nhân không?" Hứa Nguyện cảm nhận được chòm râu quét qua bên gáy, nhưng không duỗi tay ngăn lại.

Muốn cứu được Steven mà không lo mối họa về sau, Bá tước Alleyne là người hoàn mỹ nhất có thể.

"Nói cho ngươi cũng không sao." Alleyne bá tước ngoắc tay nói, "Được rồi, Nigel, lại đây, đừng doạ khách của ta."

Báo đen gầm gừ hai tiếng trong cổ họng, sau đó thu hồi móng vuốt trên vai Hứa Nguyện, trở về bên cạnh người đàn ông, li3m chòm râu nam tính trên mặt hắn.

"Cậu ta hiến cho ta một khối hương liệu thượng hạng cực kỳ quý hiếm, hy vọng có thể mượn danh nghĩa của ta để không bị chèn ép." Bá tước Alleyne đẩy mặt báo đen ra, "Ta cảm thấy thân thủ của cậu ta rất tốt, rất thích hợp để trở thành cận vệ của ta, nhưng cậu ta đã từ chối, Brande tiên sinh, ta rất hứng thú với hàng hóa của ngươi, nhưng nếu muốn ta ra tay, thì cậu ta phải bán mạng cho ta."

"Chuyện này tôi không thể bảo đảm với ngài." Hứa Nguyện nói, "Tôi không thể quyết định thay cậu ấy."

"Vậy ngươi có thể trả giá cái gì?" Bá tước Alleyne hừ lạnh một tiếng.

"Mười ngàn đồng vàng." Hứa Nguyện hơi suy tư rồi mở miệng nói.

Đây là con số mà sau khi quan sát, hắn cảm thấy có khả năng đả động vị bá tước này nhất.

Bàn tay đang vuốt v e đầu báo đen của Bá tước Alleyne khựng lại, nghiêm túc nhìn về phía thương nhân trẻ tuổi trước mặt, mười ngàn đồng vàng, đây là một con số mà hắn không thể từ chối, cho dù hắn có rất nhiều tiền, nhưng một năm trồng trọt trong lãnh địa và thu thuế toàn bộ thương nghiệp trên danh nghĩa của hắn mới có khả năng đạt được mười ngàn đồng vàng.

Mười ngàn đồng vàng để cứu một người, nếu là trước khi nhìn thấy người này, hắn sẽ cho rằng đầu người này hư rồi.

"Ngươi chắc chắn?" Bá tước Alleyne xác định thanh niên trước mặt rất tỉnh táo, thậm chí còn thăm dò được số tiền mà hắn tuyệt đối không thể từ chối.

"Đúng vậy." Hứa Nguyện nhìn hắn, "Có thể chứ?"

"Đương nhiên, chỉ cần ngươi không hối hận." Bá tước Alleyne đứng dậy giương giọng, "Louis, đi cùng Brande tiên sinh một chuyến, cứu Steven ra, nói cho tên Ed kia, có chuyện gì thì đến tìm ta."

"Vâng!" Người đàn ông mặc khôi giáp sáng bóng đứng ngoài cửa lên tiếng, "Brande tiên sinh, mời."

"Cảm ơn ngài giúp đỡ, đồng vàng sẽ được chuyển vào, mời ngài kiểm kê lại." Hứa Nguyện gật đầu, xoay người ra cửa.

"Này, Steven là gì của ngươi?" Bá tước Alleyne nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn tò mò hỏi.

Tên nhóc kia lúc đi vào lãnh địa của hắn thì chỉ cô độc một mình, lá gan rất lớn, lại khốn cùng thất vọng, trên người một đồng vàng cũng không có, lại có thể đem hương liệu đỉnh cấp hiến cho hắn, mong được che chở.

Nhưng cậu ta làm gì có người thân nào giàu có như vậy.

"Là bạn." Hứa Nguyện chuyển mắt trả lời, bước ra cửa lớn.

Bá tước Alleyne nghe vậy thở dài một hơi, sau một lúc lâu mới gãi đầu báo đen nói: "Tên nhóc kia kết giao với một người bạn không tồi."

Cho dù là hắn, cũng không có người bạn bảo nguyện ý trả giá một vạn đồng vàng, tuy rằng có người bán mạng cho hắn, nhưng chưa chắc có thể vì hắn mà trả giá mười ngàn đồng vàng.

"Leo, cho người dọn năm cái rương trong xe ngựa vào đi." Hứa Nguyện ra ngoài, nói với các dong binh đang bị binh lính nhìn chăm chú, "Làm xong thì quay về trang viên."

"Vâng." Các dong binh đồng thời đáp lại.

"Louis tiên sinh, chúng ta có thể xuất phát." Hứa Nguyện dắt một con ngựa ra đường cái.

Louis vốn đang nhìn hắn ôn hòa ra lệnh, thấy những dong binh cực kỳ nghe lời thì rất hứng thú, nghe vậy thì xoay người lên ngựa mà một binh lính dắt qua: "Được, ngài chú ý đuổi kịp."

Hứa Nguyện gật đầu, cầm cương ngựa lên ngựa, hai con ngựa đồng thời phi nước đại ra ngoài, lấy tốc độ cực nhanh rời khỏi tòa trang viên, chạy về phía thành Tanzan.

Sáng sớm đã qua, không trung tảng sáng.

......

"Suy nghĩ thế nào?" Ed nhìn thanh niên vẫn ngồi trong góc tường không nhúc, hỏi thì không được đáp lại.

"Steven, đã qua một đêm rồi, không lẽ ngươi thật sự suy nghĩ ba ngày sao?" Ed có chút bực bội nhìn chằm chằm người đang rũ đầu xuống.

Tâm trạng của hắn rất không tốt, tuy rằng bắt được Steven, nhưng lại không có thể làm gì, vốn tưởng rằng chỉ có phu nhân Lena lên tiếng, không ngờ Tử tước Gene cũng tới trộn lẫn một chân, bảo hắn chiếu cố Steven, không nên quá hà khắc, còn có một thương nhân kỳ lạ cũng đang chú ý hắn.

Câu hỏi của hắn vẫn không được đáp lại, Ed nheo mắt, sau đó lấy túi tiền bên hông tung tung trên tay, nhìn thấy thanh niên nhúc nhích thì cười nhạo: "Hóa ra tin đồn Steven chỉ hứng thú với tiền không phải giả, muốn nghe âm thanh của nó không? Đây chính là số tiền mà ngươi chật vật chạy trốn hồi lâu mới mang về được."

Thanh niên ngồi trong góc tường khẽ cử động ngón tay, Ed mở túi tiền, lấy ra một đồng vàng, tùy ý ném xuống chân cậu.

Đồng vàng leng keng nảy lên, trong nhà tù u ám rất sáng ngời bắt mắt, vậy nên thanh niên đã ngồi cả đêm dường như cũng bị màu sắc của nó thu hút, động tác cũng lớn hơn.

"Được rồi, mau trả lời ta, suy nghĩ xong chưa?" Ed hỏi, lại chỉ thấy thanh niên chạm vào đồng vàng, sau đó lại yên lặng.

Sắc mặt của hắn trở nên dữ tợn, sau đó cười lạnh một tiếng, cầm một nắm vàng từ bên trong túi, vứt vào trong ngục giam đang có tù nhân nhón chân mong đợi: "Nếu Steven không quý trọng, vậy chia cho các ngươi."

Đồng vàng tung ra, nháy mắt khiến cho ngục giam bên cạnh hoan hô tranh đoạt, cũng làm thanh niên đang rũ đầu nhanh chóng ngẩng lên, lộ ra tròng mắt xinh đẹp trong ngục giam u tối, xanh biếc như phỉ thúy, dù có rơi vào vũng lầy cũng không thể che giấu ánh sáng trân quý trên người.

Chỉ là đôi mắt trước kia luôn lấp lánh sinh động, giờ phút này lại yếu ớt nâng lên, đôi môi tái nhợt thở phì phò, dường như chỉ một động tác này cũng hao hết sức lực.

"Nói đi." Ed nhìn gương mặt ửng hồng của cậu, lại vói tay vào túi tiền trong ánh mắt khát vọng của các tù nhân khác, "Nếu ngươi chết bệnh trong nhà tù, ta sẽ khó báo cáo kết quả công tác."

Lông mi thanh niên run rẩy, âm thanh cũng trở nên khô cạn và nghẹn ngào: "Vẫn chưa......"

"Vậy ngươi muốn suy nghĩ bao lâu? Không lẽ ngươi cảm thấy kéo dài ba ngày sau sẽ được thả?" Ed lấy ra một đồng vàng vân vê trong tay, "Sớm quyết định đều tốt cho đôi bên, ta không có nhiều thời gian chơi với ngươi."

"Ngươi có vẻ...... Khụ, rất sốt ruột." Steven nhẹ nhàng vuốt v e đồng vàng bên cạnh.

Cả người cậu đều rét run, nhưng chạm vào đồng vàng lại cảm thấy lạnh lẽo.

Đây là tiền mà cậu trăm đắng ngàn cay tích cóp lên, tốn biết bao tâm lực, bôn ba rất nhiều năm, kết quả lại tan biến như một giấc mộng đẹp, nhưng bị người tùy ý giẫm đạp, trái tim vẫn rất đau.

Cậu muốn làm rất nhiều chuyện, nhưng thân thể lại không nghe sai bảo, nếu là lúc trước cậu sẽ không nhịn được chặt đứt cánh tay của Ed, nhưng hiện tại chỉ có thể nhìn.

"Đương nhiên, ta rất sốt ruột muốn nhìn ngươi chết đi." Ed ném đồng vàng trong tay ra ngoài, nhìn thanh niên chuyển mắt nhìn theo, không nhịn cười một tiếng, dốc ngược túi tiền lại, nhìn toàn bộ đồng vàng leng keng rơi xuống đất, lây dính bùn đất trong nhà tù, hắn nhấc chân dẫm lên, lại thấy cặp mắt xanh biếc hiện lên vẻ tức giận, cả người cũng run nhè nhẹ.

"Chậc, thật đáng thương." Ed sung sướng bật cười, "Steven luôn luôn kiêu ngạo cũng sẽ lộ vẻ mặt như chó hoang, nếu giờ ngươi bò lại đây, nói không chừng có thể nhặt lại một ít, bằng không lát nữa có thể bị binh lính và tù nhân khác nhặt hết."

Steven cũng không để ý hắn nói lời nhục nhã, cậu chỉ muốn nhặt tiền của cậu về, cho dù không thể dùng, đó cũng là mồ hôi và máu của cậu, nhưng dù cậu có cố gắng di chuyển thân thể, cũng không dễ dàng lật người lại, ngược lại còn làm đầu óc choáng váng không thể chống đỡ cơ thể.

"Người ti tiện nên sống một cách ti tiện." Ed đẫm đạp lên đồng vàng, hừ lạnh nói, "Giờ thì nói cho ta đáp án của ngươi."

Đáp án?

Đáy lòng Steven lạnh băng, đáp án là quyền lực luôn là thứ cao nhất, mọi cảm tình và tôn nghiêm trước mặt nó đều không quan trọng, vô luận cậu nỗ lực vùng vẫy đến đâu, nó vĩnh viễn đè trên đầu cậu.

Khiến người kinh sợ, ép người cúi đầu quỳ lạy, đến chết cũng không thoát khỏi vận mệnh.

Thế giới này không luận đúng sai, chỉ luận ích lợi và quyền lực.

"Có ai...... Đã tới đây không?" Cơ thể Steven chậm rãi dọc theo vách tường trượt xuống, trước mắt một mảnh mơ hồ.

Dù một người cũng được.

"Không có." Ed đè nén bực bội trong lòng, vô tình đập tan hy vọng của cậu.

"Vậy sao......" Steven nằm trên mặt đất, hô hấp có chút dồn dập, thẳng đến lúc này, cậu mới phát hiện cơ thể và hơi thở của mình rất nóng, "Vậy ta đúng là......" Thất bại.

Đôi mắt cậu chậm rãi nhắm lại, mơ hồ nghe được tiếng bước chân vội vã, trong tầm mắt loé qua chút kim sắc.

Là đồng vàng rơi trên đất của cậu sao?

"Đội trưởng Ed, ta phụng lệnh Bá tước Alleyne tới."

"Ed tiên sinh, xin tránh ra."

Có chút lạnh lùng, nhưng rất giống giọng Brande.

Sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này? Hắn vẫn luôn ở trong trang viên, cho dù nhận được tin tức, cũng phải qua mấy ngày.

Có lẽ khi nghe được tin tức sẽ nghĩ cách cứu cậu, nhưng chuyện này đối với một thương nhân mà nói quá khó khăn, hắn chỉ có đồng vàng, lại không có quyền lực, lỡ như bị cuốn vào......

"Steven." Bên tai vang lên tiếng gọi quen thuộc, dịu dàng đến mức khiến cậu muốn khóc.

Là ảo giác sao?

Cả người như bay lên, thoát khỏi mặt đất dơ bẩn, Steven lại được cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người kia, cái mũi sắp không bị mùi hôi thối làm hỏng lại ngửi mùi hương dịu dàng quen thuộc, cậu tựa đầu lên vai ai đó, tầm mắt chỉ thấy được khuôn cằm sạch sẽ, chỉ là khoé môi luôn treo ý cười đã mím chặt.

"Brande......" Đôi môi trắng bệch nhẹ nhàng nỉ non.

"Là tôi, tôi mang cậu ra ngoài." Hứa Nguyện bế thanh niên cả người đầy vết máu, cơ thể vì sốt cao mà nóng hổi, thấy cặp mắt kia an tâm khép lại thì xoay người đi ra cửa ngục giam.

Ed nhíu mày nhìn một màn này, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét: "Không ngờ ngươi có thể leo lên Bá tước Alleyne."

Một thương nhân, đê tiện đến mức khiến người khinh thường, lại có thể thao túng quý tộc, làm hắn bó tay, quả thực làm người ta chán ghét giống hệt Steven.

"Louis tiên sinh, còn một việc muốn nhờ ngài." Hứa Nguyện nhìn Louis đang canh giữ bên cạnh.

"Ngài nói." Louis đối với hắn rất khách khí.

Mười ngàn đồng vàng đổi hắn đi một chuyến, hắn đương nhiên phải phụ trách xử lý tốt mọi phiền toái, làm chủ nhân và vị tiên sinh này hài lòng.

Mà ngoại trừ đồng vàng, hắn cũng rất thưởng thức Brande tiên sinh, có thể trả giá vì bạn bè đến mức này, hắn rất vui lòng kết giao, bảo trì quan hệ tốt đẹp.

"Trên tay Ed tiên sinh là túi tiền của Steven, nếu cậu ấy vô tội, tôi hy vọng đội tuần tra có thể hoàn trả đủ tài sản của cậu ấy." Hứa Nguyện nói.

"Đương nhiên không thành vấn đề, đây là tất nhiên." Louis nhìn sắc mặt vặn vẹo của Ed, trong lòng có chút sảng khoái.

Kẻ kiêu ngạo khinh thường bình dân như Ed, lại bị bình dân ngó lơ tới mức này, quả thực không khác gì đem thể diện quý tộc của hắn dẫm dưới chân.

Tâm trạng của hắn rất vui vẻ, ai bảo Louis hắn cũng từng là một bình dân chứ.

"Cảm ơn." Hứa Nguyện cúi đầu ra khỏi địa lao, ôm người trong lòng ngực thuận lợi ra ngoài.

Mà bên ngoài nhà giam, nhìn thấy hắn xuất hiện thì có vài người sốt sắng xông tới.

"Trời ơi, Steven làm sao vậy?" Đây là giọng lão Bert.

"Ed đúng là......" Đây là tiếng nghiến răng của Moreton.

"Có thể ra ngoài là tốt rồi." Đây là tiếng thở phào nhẹ nhõm của Benson.

"Chủ nhân, xe ngựa đã chuẩn bị tốt." Fabian mở ra một lối đi, "Cần tìm bác sĩ tới không?"

"Đi mời." Hứa Nguyện ôm người lên xe ngựa, đặt cậu ngồi lên ghế dựa vào người hắn, kéo rèm xe nói với mọi người bên ngoài, "Ta sẽ chăm sóc cậu ấy, xin yên tâm."

"Được......" Lão Bert tin tưởng không nghi ngờ, bởi vì Brande tiên sinh thật sự đã cứu Steven ra ngoài trong một đêm.

Nghe như một kỳ tích.

Xe ngựa lăn bánh, mấy lão già hai mặt nhìn nhau, sau đó từng người vẫy tay rời đi.

Chậc, bọn họ mới không quan tâm đ ến tên quỷ bủn xỉn kia đâu, chỉ là không đành lòng nhìn cảnh đẹp duy nhất trong thành Tanzan biến mất mà thôi.

Đây là lòng yêu cái đẹp.

Xe ngựa ngừng ở con phố phía sau cửa hàng, Hứa Nguyện ôm thanh niên nóng hổi vào lòng, bước nhanh vào căn nhà hai tầng đã được thuê để nghỉ ngơi, nói: "Fabian, cho người chuẩn bị nước ấm và quần áo sạch sẽ."

"Vâng." Fabian nhanh chóng đi phân phó đám người hầu công việc cụ thể.

Hứa Nguyện ôm người lên lầu hai, vào phòng nhanh chóng cởi áo ngoài ướt dầm dề và áo tunic, lúc này mới đặt thanh niên chỉ còn áo sơmi dính máu lên giường, sờ cái trán nóng bỏng..

Rất nóng, so với cơ thể nóng quanh năm của hắn còn nóng hơn.

Chỉ cách một đêm, hôm qua còn có thể nói cười với hắn, giờ phút này đã mơ hồ choáng váng, hơi thở thoi thóp.

[Ký chủ, mỹ nhân sẽ không sao chứ?] Hệ thống ghé vào đầu giường lo lắng hỏi.

[Yên tâm, tôi sẽ không để cậu ấy có chuyện.] Hứa Nguyện cởi áo sơmi trên người thanh niên, cẩn thận dùng kéo cắt chỗ dính vào miệng vết thương.

Vết thương đã được rửa sạch đắp thuốc sắp khép lại, giờ không những bị xé rách, còn dính nước mà không thể khép lại, Steven phát sốt một phần là do chịu lạnh ướt cả đêm, cũng vì vết thương nứt ra, mất máu quá nhiều.

Còn có một nguyên nhân, Hứa Nguyện nhìn quần áo lây dính vết máu và dơ bẩn trong nhà tù, nhẹ nhàng rũ mắt.

Thành thị ô nhiễm, dĩ nhiên bệnh tật hoành hành, trong thời đại phổ biến cách rút máu chữa trị, có thể sống sót đều dựa và kháng thể tự thân sinh ra, hoặc là cố gắng tránh tiếp xúc nguồn lây nhiễm.

Nhưng bêm trong nhà giam không thể tránh, có lẽ có thể hạn chế hô hấp và tiếp xúc, nhưng miệng vết thương lộ ra ngoài, xác suất lây nhiễm tăng lên gấp mấy lần.

"Chủ nhân, đã nấu nước xong, hiện giờ đem vào luôn sao?" Người hầu đứng bên ngoài hỏi.

"Chủ nhân, bác sĩ đã đến." Một người hầu khác nói.

"Nước ấm đặt ngoài cửa, tiếp tục nấu rồi đem lên." Hứa Nguyện đứng dậy kéo chăn đắp cho cậu, đi qua nói, "Nói Fabian đi tiếp đãi bác sĩ, thanh toán tiền khám bệnh rồi tiễn bác sĩ ra ngoài."

"Vâng." Đám người hầu không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn thả đồ xuống rời đi.

Hứa Nguyện mở cửa, đem chậu nước vào trong, đổ một chút nước ấm ra ly, rửa sạch tay rồi mở hòm thuốc đem từ trang viên đến, lấy một bình gốm nhỏ từ tầng chót nhất, đổ ra một viên thuốc.

[Ký chủ, ngài dùng vaccine sao?] Hệ thống kinh ngạc nhìn viên thuốc trong tay ký chủ.

Hoá ra mỹ nhân không chỉ bị thương và phát sốt!

[Lo trước khỏi hoạ.] Hứa Nguyện ngồi xuống mép giường, đỡ người đang chìm sâu trong gối đầu lên, nghiền nát thuốc mở cằm thanh niên cẩn thận đút vào.

Thời đại này dịch bệnh hoành hành, tuy hắn sẽ không lây nhiễm, nhưng cũng muốn làm ra một ít thuốc dự phòng, thật không may, sự tiến bộ của thời đại luôn đè nặng lên vai những người đi trước.

Những đồ vật dễ dàng làm ra trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, vào thời đại này thì ngay cả nguyên liệu cơ bản nhất cũng không tìm được, không có máy móc, rất khó đạt được điều kiện môi trường vô khuẩn, không có kính hiển vi, máy li tâm, chỉ dùng tay để chế tạo vaccin cần phải nuôi cấy một lượng lớn vi khuẩn và thuần chủng nhiều lần, cuối cùng cũng chỉ làm ra được vài viên mà thôi.

"Khụ, khụ khụ......" Thanh niên nhíu mày ho khan, mặt càng đỏ thêm, Hứa Nguyện vuốt ngực cậu để thuận khí, xác nhận trong miệng không còn thuốc sót lại mới đỡ thanh niên hôn mê nằm xuống giường.

Miệng vết thương lại được rửa sạch băng bó, sau đó dùng nước ấm chà lau cơ thể sốt cao của thanh niên, đợi đến khi hơi thở cậu nhẹ nhàng trở lại, hắn mới thay một chậu nước ấm mới, khóa kín cửa phòng, tháo gỡ mái tóc ẩm ướt của cậu.

Rửa sạch bằng nước ấm, sau đó lấy khăn lau khô, thẳng đến toàn bộ tóc đều khô ráo, không còn cảm nhận được hơi nước, thanh niên lại được ôm vào giường đệm đã đổi mới gra giường, trên trán đặt khăn lông nóng.

"Chủ nhân, đã chuẩn bị xong cơm trưa." Fabian đứng ngoài cửa nói vọng vào.

"Chờ một lát." Hứa Nguyện đứng dậy mở cửa, cầm lấy khay đồ ăn trên tay ông, thở nhẹ ra một hơi nói, "Cảm ơn, bận rộn cả một đêm, ông đi nghỉ ngơi trước đi."

"Chủ nhân thì sao?" Fabian hỏi.

"Tình huống của cậu ấy chỉ sợ sẽ phát sốt liên tục, tôi phải nhìn cậu ấy." Hứa Nguyện chuyển mắt nhìn người ngủ say trên giường, "Đừng lo, tôi sẽ tự chú ý nghỉ ngơi."

"Vâng......" Tuy Fabian vẫn có chút lo lắng cho chủ nhân, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

"Yên tâm đi, có việc gì tôi sẽ gọi Light." Hứa Nguyện nói.

"Vâng." Fabian lại khom lưng, vội vàng xuống lầu.

Steven đối với chủ nhân mà nói, đã không thể dùng từ quan trọng để hình dung.

*****

Editor: Có thể bạn đã biết, vaccine không những có thể lỏng (đường tiêm) và còn ở dạng khô (đường uống). Các vaccine đường uống thường là ngăn ngừa Virus gây bệnh đường tiêu hóa và hệ hô hấp.

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.