Sau khi xong việc sửa kịch bản, Nhan Linh đã bình tĩnh lại. Cô ta càng trở nên hiền hoà, dễ tính hơn.
Lúc trước thi thoảng mới đem đồ ăn vặt, lấy lòng nhân viên. Giờ thậm chí còn hơn thế, mỗi ngày đều mang theo cả một đống đồ đến, ai ai cũng đều có phần, không ai bị bỏ sót.
Trước kia nếu không có cảnh quay của cô ta thì không bao giờ thấy bóng dáng đâu. Cho dù là lúc cô ta đến diễn thì cũng đến rất muộn rồi sau đó cũng yêu cầu về sớm.
Hôm nay thì y như biến thành người khác hoàn toàn, làm việc càng cẩn trọng hơn. Đẩy một số công việc không quan trọng khác ra đằng sau, ở lại đoàn phim mỗi ngày, hòa hợp nói chuyện với các nhân viên.
Hôm nay, Cố Thanh Yến diễn một cảnh ở dưới nước. Thời tiết dần dần trở nên rét hơn. Ở bên ngoài dù đang mặc một chiếc áo lông cũng vẫn cảm thấy lạnh.
Tiểu Đình đã chuẩn bị cho cô một chai nước ấm và một chiếc khăn lông to, một tay bỏ vào túi, trên miệng lẩm bầm: “Chị Yến Yến, cái này là lúc Nhan Linh ngồi ở bên ngoài nói chuyện cùng với mọi người. Chị ý nói rằng chờ một lát nữa khi chị diễn cảnh xuống nước, sợ chị sẽ bị lạnh, bảo nhân viên nên chuẩn bị túi sưởi cho chị.”
Tiểu Đình không vui, hừ một tiếng: “Rõ ràng không phải là chúng ta không chuẩn bị. Gần đây, ngày nào nhân viên trong đoàn cũng đều nói cô ta tốt bụng. Chính là cái tên kia kìa, trước đó còn nói với em Nhan Linh giả vờ giả vịt, tính khí tệ vô cùng. Hôm qua đột nhiên lại nói với em cảm thấy Nhan Linh tốt tính ghê, trước kia là hiểu lầm cô ta.
Tức chết em mà!”
Tiểu Đình tức giận, gấp chiếc chăn dày còn liên tục đánh mấy lần liền, như cô nhóc có thể trút hết sự oán giận trong lòng ra bên ngoài vậy.
Gần đây, Nhan Linh biểu hiện vô cùng bĩnh tĩnh, cũng không hề khiêu khích Cố Thanh Yến. Cố Thanh Yến luôn sợ phiền toái. Nếu đối phương không chọc giận cô, cô cũng sẽ không gây ra chuyện gì cả.
Cô thấy thợ trang điểm nâng cằm lên, nghe giọng mềm mại cất lên: “Vậy coi như không nghe thấy đi. Cũng không cần để ý đến.”
“Nhưng em thấy tức giận!” Tiểu Đình không vui, đi đến trước gương, nhìn Cố Thanh Yến: “Lần trước còn có người nói rằng chị Yến Yến quá lạnh nhạt với Nhan Linh. Nhiều lần Nhan Linh đã chủ động tìm đến nói chuyện với chị thế mà chị lại không để ý đến. Sau đó, bọn họ cứ thì thầm nói riêng với nhau là tính cách của chị rất tệ, không thể hòa đồng nổi.”
Cố Thanh Yến nhìn về phía cô nhóc. Thợ trang điểm thấy hành động của cô cũng dừng động tác trên tay lại.
Cố Thanh Yến cười nhẹ: “Sau đó em cãi nhau với bọn họ?”
Mấy ngày trước, cô nghe thấy mọi người nói bóng nói gió rằng Tiểu Đình nhìn trông như đứa nhóc vậy mà lại có sức lực khỏe vô cùng, thậm chí có thể đánh được ba bốn người đàn ông to lớn.
“Em không có cố ý…” Tiểu Đình xấu hổ, buồn bực cúi đầu, không biết nên làm thế nào, chỉ dùng ngón tay cuốn lấy góc áo: “Em nghe thấy bọn họ nói xấu chị Yến Yến nhưng em chỉ tức giận nói họ mấy câu thôi, rồi thiếu chút nữa là đánh nhau.”
Cố Thanh Yến chỉ mỉm cười, còn chưa kịp mở miệng trả lời thì thợ trang điểm đã trợn mắt lên, nhìn Tiểu Đình một cái. Cô ấy nghiêm túc, gật đầu:
“Con bé này, sao lại làm vậy? Em đi gây gổ với người ta rồi cuối cùng nhỡ xảy ra chuyện gì, không phải Yến Yến sẽ phải gánh chịu hậu quả thay em sao?”
Về sau, Tiểu Đình cũng hiểu ra vấn đề, luôn cảm thấy hối hận. Cô nhóc cúi đầu: “Em biết lỗi rồi, chị Yến Yến, lần sau em nhất định sẽ không nhất thời xúc động như vậy nữa. Em chỉ tức giận bởi vì bọn họ không hiểu chị. Còn Nhan Linh chỉ cần giả vờ một chút thôi là đã có thể lừa được tất cả bọn họ. Vậy nên em mới nổi nóng.”
Dù gì Tiểu Đình cũng còn quá trẻ, chỉ có lòng chân thành. Nếu là trước kia cô nhóc sẽ chỉ vâng vâng dạ dạ, không có người bảo vệ.
Còn bây giờ có Cố Thanh Yến bảo vệ cô ấy. Vậy nên cô bé mới trở nên can đảm hơn so với những cô gái nhỏ khác, tự nhiên cũng dần dần lộ ra một mặt vừa ngây thơ lại vừa liều lĩnh của mình.
Cố Thanh Yến mỉm cười, ra hiệu bảo thợ trang điểm của mình tiếp tục. Cô khẽ nhắm mắt lại, để cọ trang điểm quét qua mí mắt.
Sau một lúc, Cố Thanh Yến mới nhẹ nhàng nói: “Em không cần phải xin lỗi. Chúng ta vốn không cần phải dựa vào việc lấy lòng người khác thì mới có thể trụ được ở cái giới giải trí này. Nếu không vui, chúng ta cũng phải học cách biết phản kháng lại.”
Tiểu Đình vui mừng ra mặt, không nén được ngân nga mấy tiếng, như một chú gà con đang mổ thóc vậy.
Thợ trang điểm nguýt cô nhóc, Tiểu Đình lén lè lưỡi một cái, sau đó lại lập tức vui vẻ đi thu dọn đồ đạc.
Thợ trang điểm nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô của cô nhóc, chỉ thở dài nói: “Điều này thực sự có tốt không vậy? Hôm qua, Nhan Linh đã đăng một bài lên trên Weibo nói rằng gần đây cô ta đã mệt mỏi và cảm thấy khó chịu nên muốn định rút khỏi giới giải trí. Ngay lập tức có rất nhiều fan hâm mộ bình luận, an ủi cô ta. Hôm đó, Weibo như nổ tung lên vậy. Nếu sau này cô ta nói điều gì đó bất lợi với em thì làm sao bây giờ?”
Cả người Cố Thanh Yến đều thoải mái, cô nhàn nhã dựa vào ghế, trông như chuẩn bị ngủ.
Cô lười biếng mở mắt: “Em có thể làm được gì bây giờ? Miệng của cô ta ở trên người cô ta. Cô ta muốn nói gì làm sao bị người khác ngăn cản được?”
Ở phía bên kia, thợ trang điểm chỉ biết thở dài: “Ý chị là chúng ta cũng có thể học hỏi cô ta một chút. Mỗi ngày chúng ta chuẩn bị một vài món quà nhỏ cho nhân viên, cũng coi như là lấy lòng bọn họ. Sau này mà có xảy ra chuyện gì thì cũng có người vào nói đỡ được mấy câu.”
Cố Thanh Yến lắc đầu, không nói gì cả.
Những kẻ đó đều thuộc dạng giậu đổ bìm leo. Nếu sau này Nhan Linh bị đào thải, những gì cô ta đang làm bây giờ chưa chắc có thể giúp ích được trong tương lai.
Cô ta chỉ gần giữ vững được vị trí này. Cho dù không làm những việc này thì những người bên ngoài cũng không dám đắc tội với cô ta.
Cố Thanh Yến ghét cái cảm giác phải duy trì tình cảm. Cuộc sống mười tám năm trước của cô đã luôn phải mang chiếc mặt nạ giả vờ mỉm cười. Cô muốn lấy lòng mọi người, làm như vậy thôi cũng quá mệt mỏi rồi.
Cô quyết định diễn xuất chỉ bởi vì cô yêu nó. Nếu sở thích này làm cô mệt mỏi, như vậy thì cô thà tình nguyện không làm nữa.
Thợ trang điểm thấy cô không nói lời nào, cũng không tiếp tục khuyên nhủ.
Thực tế, cô ấy biết được Thời Thâm Niên có quan hệ với Cố Thanh Yến. Nhưng cô cũng chỉ là một người ngoài cuộc không hiểu rõ mọi chuyện, không biết rốt cuộc quan hệ giữa hai người bọn họ là như thế nào.
Hiện tại cô ấy đang đi theo Cố Thanh Yến, đương nhiên vấn đề này sẽ cân nhắc ít nhiều.
Cô ấy không thể đảm bảo được liệu Thời Thâm Niên không bao giờ thay lòng đổi dạ, nhưng nếu như mà Thời Thâm Niên thay đổi, nhất định sẽ vô cùng tồi tệ.
Những lời nói này cô ấy cũng không dám nói ra. Chỉ yên lặng thầm cầu nguyện hy vọng tình cảm của Thời Thâm Niên lâu lâu một chút, tốt nhất là đợi cho đến khi Cố Thanh Yến thành công ra mắt.
Sau khi hóa trang xong, thời gian nghỉ không còn nhiều nữa.
Tiểu Đình luôn ở bên ngoài, tụ tập thành nhóm nói chuyện với mọi người. Nhan Linh chủ động đến gõ cửa, nhắc nhở Cố Thanh Yến thời gian quay đã tới, chuẩn bị cho cô một chiếc chăn lông mềm, ấm áp.
Ngay cả trợ lý của ảnh đế Phòng cũng nói đùa rằng Nhan Linh vô cùng thân thiết, có thể quay với cô ta trong đoàn phim lần này quả thật vô cùng may mắn.
Sau khi hàn huyên mấy câu, đạo diễn Từ thông báo bấm máy.
Cảnh quay này là một cảnh nổi bật cao trào, Dư Mạn đối mặt với nam chính.
Vào thời khắc sinh tử, nam chính tuyệt vọng, hắn cầu xin Dư Mạn sử dụng phép thuật của mình để cứu lấy thế giới.
Dư Mạn lạnh lùng từ chối. Cô đứng trong gió rét, phía sau lưng là một biển tuyết mênh mông, trắng xóa đến vô tận.
Cô mặc một chiếc áo choàng đỏ sẫm quyến rũ, tung bay theo cơn gió rét lạnh đến thấu xương.
Mái tóc đen dưới ánh nắng mặt trời, phía dưới làm màu trắng của tuyết càng khiến cho cô nổi bật đến khác thường.
Đôi môi mỏng khẽ mở, cô không quan tâm đến dáng vẻ quỳ lạy khúm núm của nam chính, nhàn nhạt nói một tiếng không.
Nam chính có sự kiêu ngạo của chính bản thân mình. Vì đất nước, hắn ta đã hạ giọng, ăn nói khép nép, tình nguyện hi sinh bản thân mình để bảo vệ quốc gia.
Hắn ta đã chuẩn bị xong, bất kể Dư Mạn có yêu cầu gì, hắn đều sẵn sàng tình nguyện đồng ý.
Nhưng Dư Mạn không hỏi bất cứ gì cả, cũng không đề cập đến bất cứ điều gì, chỉ nói không.
Gương mặt của nam chính như chết lặng, nhức mắt nhìn về phía mặt trời. Hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt trời cô độc trên bầu trời.
Cho dù ánh sáng đó mãnh liệt đến đâu thì giữa cơn gió giá lạnh, giữa biển tuyết mênh mông, hắn ta chỉ cảm thấy thất vọng, trong thâm tâm đã lạnh buốt.
Hắn ta đứng dậy, cuối cùng không nhìn Dư Mạn nữa.
Lúc xoay người rời đi, chỉ còn lại một bóng lưng cắt đứt quan hệ.
Ở trong kịch bản, tuổi tác của Dư Mạn không người nào biết được. Cô ấy dường như là một người toàn năng, vừa có thể cứu người nhưng cũng có thể giết người.
Cô là một người lạnh lùng và tàn nhẫn. Cho tới bây giờ, ánh mắt của cô sẽ không vì con kiến mà dừng lại.
Xuyên suốt toàn bộ kịch bản, chỉ có duy nhất hai tình tiết để lộ ra sự bi thương.
Lần đầu tiên là thân mật cùng với nam chính. Dưới ánh mắt đó mang một nỗi buồn không thể hiểu được.
Còn một lần khác, là vai diễn nam phụ của Túc Nghị, vì cô mà bị thương, lúc sau thì chết.
Cô đưa thi thể của nam phụ đến bãi tha ma, lặng lẽ đứng mấy giây. Sau đó không do dự, xoay người rời đi.
Đến khi trở về, một đêm sau, cô đột nhiên phát điên, quay trở lại bãi tha ma đó.
Cô ngồi tìm giữa một đống thi thể hôi thối. Suốt một buổi tối trôi qua, cô ngồi cạnh giữa những xác chết, che mặt lại, khàn khàn giọng, khẽ hỏi:
“Anh ở đâu?”
Trước kia, mỗi lần anh ta đến đều là không mời mà tới, đuổi cũng không chịu đi. Lần này thì thật sự rời đi rồi, không bao giờ gặp lại.
Dư Mạn chỉ yếu đuối đúng duy nhất hai lần, nhưng không một ai nhìn thấy được điều đó.
Trong mắt mọi người, cô ấy thật sự là người mạnh mẽ, không thể nào với tới được.
Nam chính không có cảm tình với cô. Ban đầu đối xử tốt với cô chính là vì muốn thu nạp cô bởi sức mạnh vô cùng lớn của cô.
Về sau, phát hiện ra cô lạnh lùng, lập tức không hề tỏ ra thương xót. Người đàn ông này không phải là một người đàn ông hoàn hảo theo đúng nghĩa. Ở trong nguyên tác gốc, người đàn ông này đều là vì đất nước, thật sự rất vĩ đại.
Nhưng chuyện tình cảm nam nữ, lại ích kỷ đến đáng sợ.
Trong kịch bản, không có ai là người hoàn hảo cả, Cố Thanh Yến đứng giữa trời tuyết. Lúc này cô đang diễn, nhưng cũng không giống như đang diễn.
Cô mờ mịt nhìn tuyết trắng, thấy bóng dáng của ảnh đế Phòng đang ngày càng đi xa. Cô cũng không biết biểu cảm với ánh mắt của mình như thế nào.
Cô nghĩ rằng trong kịch bản này chỉ có nam phụ là người yêu một cách chân thành và mãnh liệt.
Dư Mạn nhìn nam chính xoay người rời đi, thật ra không hề cảm thấy đau buồn. Cô đã không còn tình cảm như trước với hắn, nhưng cô bằng lòng thực hiện lời hứa, trả giá vì hắn ta.
Không nhất định là vì hắn, có thể là bởi vì nam phụ.
Đất nước này cũng là nơi mà nam phụ muốn bảo vệ. Chỉ là trong lòng nam phụ, Dư Mạn quan trọng hơn đất nước.
Cố Thanh Yến từ từ suy nghĩ, cả người ngả về phía sau.
Cô không phát ra bất cứ âm thanh nào, giống như một chiếc khăn lụa nhẹ nhàng bay theo gió, từ từ rơi xuống, rơi xuống vách núi.
Từ vách đá, cô ngã xuống, tự kết liễu bản thân ở trong nước băng lạnh đến thấu xương.
Nam chính đi xa, không phát hiện ra. Cho đến năm ngày sau, phe địch xuất hiện, không thể giải thích tại sao bên mình thương vong lại lớn như vậy
Nam chính mới phát hiện, Dư Mạn không hề tuyệt tình giống như những lời mà cô nói.
Hắn cũng phát hiện ra rằng Dư Mạn không phải cái gì cũng có thể làm được. Nếu hắn muốn có được điều đó, cái giá cần phải trả chính là sinh mạng.
Giống như trước đây, hắn cầu xin Dư Mạn cứu sống mấy chục sinh mạng của binh lính, thậm chí còn tát Dư Mạn một cái.
Hắn nghĩ rằng người phụ nữ này quá lạnh lùng, vô tình tới mức hết thuốc chữa. Cuối cùng hoá ra, những binh lính kia vẫn còn sống.
Hắn tự nghĩ rằng chuyện này không phải Dư Mạn động tay vào. Sau này mới biết được, sinh mạng trên thế gian này đều đáng giá. Dư Mạn cứu những binh lính ấy, cái giá phải bỏ ra cũng phải tương đương.
Cuối cùng, cuộc chiến tranh giành thắng lợi. Nam chính cùng nữ chính nhìn nhau mỉm cười.
Cuối cùng thì với phim truyền hình, còn phải có thêm vài phân cảnh mùi mẫn nữa thì mới coi như thật sự hết phim.
Nam chính đứng sát về phía rìa vách đá, lặng lẽ nhìn xuống đáy vực. Hắn tự hỏi, từ chỗ này ngã xuống đến đáy hồ kia, cần mất bao lâu.
Chỉ trong một khoảnh khắc, ngắn ngủi tựa như một cái chớp mắt, một sinh mạng xinh đẹp bị tước đi.
Máy quay dừng hình ảnh, là cảnh Dư Mạn mặc chiếc váy lụa màu đỏ, chậm rãi từ từ rơi xuống giữa hồ.
Hình ảnh lờ mờ trùng với gương mặt của nam chính, quá tuyệt đẹp.
Không, cô ấy chính là Dư Mạn. Cuối cùng, cô không còn đang diễn nữa.
Vào lúc cô rơi xuống đáy vực, bên tai chỉ vang lên một âm thanh. Là giọng của một người đàn ông, giọng nói mang theo kiêu ngạo cũng như ấm ức: “Tôi đối xử tốt với em như vậy, liệu em có thể để ý đến tôi không?”
Đạo diễn Từ là người am hiểu nhất trong việc tạo ra những thước phim đẹp đến như vậy. Khi Cố Thanh Yến được nhân viên kéo từ trong hồ lên, thậm chí có người nhìn vào ống kính không kịp lau những giọt nước mắt trào ra.
Tiểu Đình ôm thật chặt túi chườm nóng chạy tới, choàng chiếc khăn bông rất dày lên người Cố Thanh Yến, ôm cô khóc nức nở: “Huhu, chị Yến Yến, chị diễn hay lắm luôn, em thật sự oà khóc rồi!”