Editor : Kymiie - Beta: Semii
Ngay khi những lời này vừa được nói ra, vài người đột nhiên im lặng. Nhân gian Bóng Đêm , đó là hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố B, người chống lưng phía sau hậu trường cực kỳ mạnh, tuy nhiên chỉ trong một đêm lại bị người ta thanh trừ, từ đó về sau không có tên tuổi trong hộp đêm ở thành phố B.
Những ai ở lâu đều biết chuyện này. Có tin đồn rằng chuyện này có liên quan với Quân gia, nhưng mà chuyện có thật hay không thì không ai có thể chắc chắn được.
"Chẳng lẽ..." Có người ấp úng mở miệng nói ra hai chữ, nhưng cuối cùng lại nói không nổi. Vừa rồi người kia, chẳng lẽ lại có thể là người đã thanh trừ Nhân gian Bóng Đêm sao? Dù nghĩ như thế nào thì cũng đều không có khả năng, huống chi sự kiện Nhân gian Bóng Đêm đã xảy ra vào bảy năm trước, khi đó người thanh niên này mới bao nhiêu tuổi chứ!
"Chính là anh ta." Đại ca cực kỳ khẳng định, lúc đó anh ta vẫn còn là nhân viên pha chế của Nhân gian Bóng Đêm, cho nên đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ vào buổi tối hôm đó, là người đàn ông này xông vào cùng với đi theo phía sau một đám cảnh sát võ trang đầy đủ theo sau, chỉ để mang một người phụ nữ bất tỉnh nhân sự rời khỏi.
Mà người phụ nữ đó, chính là người phụ nữ lúc nãy.
Có thể là vì ký ức này quá mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cho dù thời gian đã qua bảy năm, anh ta vẫn mơ hồ nhớ tới hai khuôn mặt này, đặc biệt là gương mặt của Quân Cẩn Ngôn cùng với cặp mắt màu đen trống rỗng, nhiều năm trôi qua vẫn như cũ khiến cho anh tâ nhịn không được mà trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Người đàn ông bị Quân Cẩn Ngôn đạp xuống đất, bây giờ sắc mặt đã tái mét. Nếu như không phải đại ca kịp thời ngăn cản thì số phận của anh ta bây giờ có lẽ sẽ thật thảm.
"Đại ca, vậy bây giờ phải làm sao?" Người đàn ông thở dài hỏi.
"Ai mà biết được, cũng may vừa rồi không làm người phụ nữ đó bị thương, hy vọng là không có việc gì!" Không ai có thể đoán được người đàn ông đó có thể vì người phụ nữ kia làm được đến mức nào.
Cũng giống như năm đó, không ai có thể tưởng tượng được Nhân gian Bóng Đêm bị thanh trừ chỉ vì một người phụ nữ.
————-
Hạ Kỳ và Quân Cẩn Ngôn đi vào phòng chiếu phim số 10, sau khi tìm được vị trí để ngồi xuống, cô mới hỏi: "Anh biết được đại ca của bọn họ sao?"
Sau khi nghĩ lại, chỉ có thể vì anh mà đối phương mới đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên sợ hãi như vậy.
"Không biết." Quân Cẩn Ngôn trả lời. Trong trí nhớ của anh không có ấn tượng gì về bọn họ.
Cũng có thể là đối phương quen biết anh, nhưng anh lại không biết đối phương? Hạ Kỳ nghĩ thầm, có lẽ lúc trước bức ảnh của cô và Quân Cẩn Ngôn bị đăng lên, người đại ca này nhìn thấy ảnh chụp, cho nên nhận ra thân phận của Quân Cẩn Ngôn.
Chỉ trong một lúc đã có rất nhiều suy đoán hiện lên trong đầu Hạ Kỳ.
Phim còn chưa bắt đầu, càng ngày càng nhiều người đi vào trong rạp, tìm chỗ ngồi xuống. Quân Cẩn Ngôn nhìn xung quanh hỏi Hạ Kỳ: "Nhiều người xem thì sẽ thú vị hơn sao?"
"Cũng còn tùy tình huống." Hạ Kỳ nói, "Giống như xem phim thì tuy rằng nhiều người có hơi ồn ào nhưng lại có không khí vui vẻ hơn so với ở nhà xem tivi. Kiểu như là.... Đúng rồi, bóng đá. Tại sao có rất nhiều người thích đi xem đá bóng trực tiếp, chính là vì bầu không khí!"
Cô cũng không biết mình so sánh như vậy đúng hay không, hoặc là anh nghe có hiểu hay không, bởi vì thoạt nhìn vẻ mặt của anh vẫn nhàn nhạt, không có bối rối, cũng không có rõ ràng.
"Vậy lần sau chúng ta đi xem bóng đá." Anh đột nhiên nói.
"Hả?" Cô sững sờ, "Anh muốn đi xem bóng đá sao?"