Yêu Cuồng Loạn

Chương 72: Chỉ tin một lần




Editor : Kymiie - Beta : Semii

Hạ Kỳ giật mình, muốn kéo tay của anh ra, nhưng mà tay của anh vẫn gắt gao che lại đôi mắt của cô, làm cho cô không thể nào kéo xuống được.

"Kỳ Kỳ, không được nhìn Diệp Nam Khanh! Người đang hẹn hò với em là anh, cho nên em không được nhìn anh ta!" Đặc biệt là còn nhìn với ánh mắt chăm chú như vậy.

Ánh mắt của cô nhìn màn hình tivi, làm cho anh có cảm giác thở không nổi, phảng phất mỗi một phút hít thở cũng làm anh đau đớn. Cho dù cô đã nói với anh, bây giờ cô đã không còn tình cảm với Diệp Nam Khanh. Nhưng mà tại sao anh vẫn sẽ đau, sẽ khó chịu?

"Em lừa gạt anh sao?" Anh ở bên tai cô thấp giọng hỏi.

"Cái gì?" Lỗ tai tê dại, trước mắt cô chỉ có một mảnh màu đen, đột nhiên cô có một cảm giác kì lạ, tại thời khắc này trong thế giới của cô chỉ có anh tồn tại.

"Em thật sự không còn tình cảm với Diệp Nam Khanh sao? Hay lời này chỉ là lừa gạt anh, dỗ dành anh?"

Cô giật mình, hít thật sâu, lần này cô gỡ từng ngón tay của anh ra và kéo tay xuống.

Tầm mắt lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng, Hạ Kỳ nhìn xem Quân Cẩn Ngôn đang ở trước mặt cô. Mặt của anh căng chặt, môi mỏng mím thành một đường thẳng, con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ trống rỗng, cứ như vậy mà nhìn cô không chớp mắt.

Lúc trước, ánh mắt của anh sẽ làm cô có cảm giác sợ hãi, bởi vì cô hoàn toàn không biết anh đang suy nghĩ cái gì. Thế nhưng lúc này, Hạ Kỳ lại sinh ra cảm giác thương tiếc.

Cô không hy vọng anh biểu lộ ánh mắt đó, nó làm cho cô có cảm giác như cô đã làm sai điều gì đó.

"Em không có lừa gạt anh, em nói không còn tình cảm thì thật sự đã không còn tình cảm." Cô trả lời rõ ràng, "Tivi đưa tin tức về anh ta, em chỉ xem một chút cũng không có ý nghĩa gì khác cả, mà anh cũng đã nói, người đang hẹn hò với em là anh."

Ánh mắt trống rỗng của anh vì câu nói của cô mà chậm rãi biến mất, "Thật sự không có lừa anh?"

"Không có." Cô lắc đầu, thấy anh không lên tiếng, vì vậy hỏi: "Không tin những gì em nói sao?"

"Không, anh tin." Anh nói, "Chỉ cần là em nói anh đều tin, chỉ là—"

Anh nhẹ nhàng cầm tay phải của cô, đầu lưỡi vòng quanh ngón tay, đem ngón tay của cô ngậm vào trong miệng, lại chậm rãi nhả ra, cũng giống như mười năm trước, anh rất thích làm động tác như vậy đối với cô.

Bị anh liếʍ ʍúŧ qua ngón tay làm cô có cảm giác tê dại, không còn sức lực để giãy giụa. Hạ Kỳ kinh ngạc nhìn Quân Cẩn Ngôn, nghe thấy anh dùng giọng nửa lạnh nhạt nửa ấm áp để nói: "Nhưng mà anh chỉ tin một lần, nếu một ngày nào đó em để cho anh phát hiện em đang lừa gạt anh, thì anh sẽ không tin em nữa."

Cho nên giữa cô và anh tuyệt đối không được nói dối sao?

Cô suy nghĩ trong chốc lát, liền hiểu rõ ý nghĩ của anh.

Quân Cẩn Ngôn một khi đã muốn thứ gì thì nhất định phải là duy nhất.. Giống với chỉ cần cô nhìn anh, nghĩ đến anh, thế nên anh yêu cô rất nhiều, cả hành động lẫn suy nghĩ của anh đều không có khu vực màu xám.

Vì thế anh mới yêu cầu cô không được nói dối anh, mặc kệ vì mục đích gì mà nói dối anh, đều không được.

————-

Lần trước Hạ Kỳ nhận lời mời đi phỏng vấn vòng hai, rốt cuộc đơn vị cũng gọi điện cho cô, muốn cô có chút thời gian rảnh thì qua công ty ký hợp đồng.

Hạ Kỳ và hẹn đối phương ký hợp đồng vào ngày hôm sau. Sau khi Lục Tiểu Nhứ biết được lại cao hứng thay cho bạn thân,

"Tiền lương bao nhiêu là do cậu thỏa thuận sao?" Lục Tiểu Nhứ hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.