Yêu Cuồng Loạn

Chương 68: Không Có Khả Năng




Editor: Chè Xôi Nước - Beta: Semii

Giờ phút này người đàn ông tính tình cao ngạo lại đang dùng giọng điệu cầu xin để nói chuyện với cô.

Trong lòng cô rất ngạc nhiên, Diệp Nam Khanh mà cô biết trước nay chỉ có người khác cầu xin hắn chứ chưa bao giờ hắn phải cầu xin ai

"Thật sự...... Không có khả năng." Cô lắc đầu, bước chân tiến về phía trường học.

"Chắc không?" Hắn lẩm bẩm, giọng nói lạnh đến thấu xương, để xem câu nói "Không có khả năng"của cô có thể duy trì đến khi nào.

Giọng nói hắn giống như ma quỷ.

Cô quay đầu lại, chỉ thấy hai tròng mắt hắn nồng đậm không thể lẫn lộn với ánh trăng, cũng không thể hiểu được loại cảm xúc phức tạp này

Giống như loại cảm xúc giận hờn, oán hận. Tựa như là yêu sâu đậm.

Yêu?! Sao có thể được!

Cô gạt ngay cái suy nghĩ trong đầu mình, nếu hắn ta thật sự yêu thì cũng là yêu Mai Hân Di mới phải.

Cô đoán những ảnh bị chụp lại của cô sẽ lan rộng rất nhiều, nhưng cuối cùng lại chẳng thấy . những tin đồn vớ vẩn cũng không có nhiều thi thoảng trong một lớp học hoặc một phòng ngủ sẽ chỉ có một hai nữ sinh nhắc đến. Những tin đồn vớ vẩn cũng không xuất hiện nhiều, thỉnh thoảng chỉ có một vài nữ sinh nhắc đến chúng ở lớp học hoặc phòng ngủ,

Cô biết Quân Cẩn Ngôn đã khiến những tấm ảnh đó biến mất. Nhà của Quân tổng gia thế như vậy, những bức ảnh hoặc những tin đồn nhảm kia chỉ một ngón tay là dập được ngay.

Mà lạ thay là tất cả phòng viên đều im lặng, không có một tin tức nào được đưa lên . Điều này làm cho cô thoải mái hơn một chút, dù sao cô cũng không muốn người ta chú ý đến mình quá nhiều.

Vừa tan học, bạn cùng lớp tới hỏi cô định thực tập ở đâu thì bên cạnh lại có người chen vào nói, "Hạ Kỳ cần gì phải tìm chỗ nào thực tập cho mất công, không phải là đang hẹn hò với Quân tổng sao? chỉ cần Quân tổng nói một lời, Hạ Kỳ muốn đi đâu mà chả được."

"Trước kia tôi còn thắc mắc tại sao Hạ Kỳ lại bỏ lỡ một cơ hội tốt như tập đoàn Tứ Hải,hóa ra là vì có Quân tổng làm hậu phương vững chắc phía sau rồi."

Mấy người đó hết châm chọc rồi mỉa mai cô , mấy ngày nay cô đều nghe nhưng không thèm phản ứng lại.Lúc này Lục Tiểu Nhứ đứng bên cạnh đáp trả bọn họ , "các người có bản lĩnh thì cũng tìm người giống Quân tổng đi! không có gì làm nên lôi chuyện người khác ra nói à, hèn gì đến bây giờ vẫn chưa tìm được chỗ thực tập."

"Lục Tiểu Nhứ, cô!!! " Hai người trước mặt tức đến nỗi đỏ bừng mặt.

"Tôi làm sao,các cô có bản lĩnh thì đi tìm Quân tổng mà nói! Hoặc là, nếu ngại không dám nói thì để tôi giúp các người chuyển lời lại cho?"

Hai nữ sinh kia lập tức im lặng ! các cô cũng không phải là không biết sợ khi nghe tới danh tiếng của Quân tổng.

Hạ Kỳ cùng Lục Tiểu Nhứ đi ra khỏi phòng học, cô nói "Cảm ơn, Tiểu Nhứ."

Lục Tiểu Nhứ cười cười, "Cần gì mà phải cảm ơn với không cảm ơn! Những người như vậy nếu không nói lại thì lần sau họ sẽ tiếp tục được nước lấn tới."

"Tớ biết." Hạ Kỳ đáp, chẳng qua là cô im lặng coi như không biết cũng vì sắp tốt nghiệp rồi không phải sao.

"À đúng rồi ,cậu nghe tin này chưa ? bên cạnh lớp của chúng ta có người tạm nghỉ học." Lục Tiểu Nhứ nói.

Cô cảm thấy chuyện này có chút kì lạ, thời gian từ đây tới khi tốt nghiệp chỉ còn khoảng một tháng, sẽ không ai mà tự nhiên lại tạm nghỉ học. "Vì sao lại tạm nghỉ?"

"Tớ cũng không biết, hình như là đắc tội với người nào đó. Không thể không tạm nghỉ" Lục Tiểu Nhứ nói. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.