CHƯƠNG 37: TÔI ĐÃ TỔN THƯƠNG BÉ
Ngày hôm đó, Thịnh Hựu Đình đi làm, Võ Lam và Thất Bảo ở trong nhà cho tới trưa cũng không đi ra ngoài. Võ Nhi ung dung đi tới gần cửa chính.
Bảo vệ cảm thấy bối rối, Võ Nhi nâng tay quạt gió, có chút không kiên nhẫn. Tuy Võ Lam cũng ít khi có hành động thế này, nhưng bảo vệ biết Thịnh Hựu Đình nuông chiều Võ Lam như thế nào, cũng không dám chậm trễ. Dù sao tháng bảy tại An Thành cũng có hơi nóng, bảo vệ lập tức mở cửa: “Phu nhân, người đã đi ra ngoài từ cửa sau ạ?”
Võ Nhi ừ một tiếng rồi đi vào.
Võ Lam thức dậy là đến phòng trẻ em trông con, phát hiện Thất Bảo không có ở trong phòng còn tưởng rằng bảo mẫu đã đưa con ra vườn hoa chơi, nhưng cô tìm hết một vòng cũng không tìm thấy đứa nhỏ.
Võ Lam cầm điện thoại lên gọi cho Thịnh Hựu Đình: “Trưa nay anh có về qua nhà à?”
Võ Lam chưa từng chủ động gọi điện cho Thịnh Hựu Đình, khi hắn nhận được điện thoại của Võ Lam, hắn cực kỳ vui vẻ, trực tiếp ra khỏi phòng họp, không nói một tiếng đã ngưng cuộc họp. Hắn cười, trong giọng nói cực kỳ ấm áp: “Em muốn anh về nhà sao?”
“Anh không có về sao?”
Nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của Võ Lam, tâm trạng vốn dĩ đang vui vẻ của Thịnh Hựu Đình cũng bắt đầu khẩn trương theo: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
Hiện tại, Võ Lam cũng không nghĩ Thịnh Hựu Đình sẽ làm hại Thất Bảo. Chuyện lặn dưới nước thì Thịnh Hựu Đình cũng đã giải thích sau khi chuyện thắt ống bị bại lộ, vì chân Thất Bảo không có sức nên hắn mới đưa bé đi bơi rèn luyện một chút.
Khi đó, cô đã nhìn thấy sự chân thành trong mắt hắn: “A Lam, em phải tin tưởng anh. Đời nay anh cũng sẽ không có đứa con của chính mình, anh dạy Thất Bảo gọi anh là ba thì anh thật sự xem con bé là con gái ruột của mình. Anh sẽ không hại con vì đời này anh chỉ có một cô con gái này thôi, con bé giống em như vậy thì sao anh có thể hại con bé chứ?”
Võ Lam tìm không thấy Thất Bảo, cô biết mình chỉ có thể dựa vào Thịnh Hựu Đình.
Trong giọng cô mơ hồ mang theo giọng mũi run rẩy: “Không thấy Thất Bảo đâu cả! Tôi đã tìm ở vườn hoa và trong phòng. Người làm cũng tìm cả nửa ngày rồi, họ nói tôi đã ôm Thất Bảo ra ngoài. Lúc tôi ngủ trưa, Thất Bảo vẫn còn ngủ trong phòng nó mà. Tôi không nhớ là mình đã bế Thất Bảo ra ngoài.”
Rốt cuộc Võ Lam cũng không nhịn được nữa mà khóc nấc trong điện thoại, tất cả những ẩn nhẫn ban đầu đều sụp đổ, chỉ còn lại sự yếu đuối và sợ hãi: “Tôi không biết, tôi quên mất rồi. Hựu Đình, tôi lại phát bệnh rồi, tôi không phải là người mẹ tốt, tôi không muốn tổn thương Thất Bảo mà. Ai cũng nói tôi dẫn theo vệ sĩ đưa Thất Bảo ra ngoài rồi, nhưng tôi không nhớ rõ là mình có làm việc đó không nữa. Tôi lại phát bệnh rồi, anh tìm giúp tôi đi, giúp tôi tìm Thất Bảo đi. Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ đụng vào bé nữa, tôi không dám chạm vào bé nữa, tôi sẽ cách thật xa Thất Bảo. Chắc chắn tôi đã làm tổn thương bé nhưng tôi lại không nhớ được. Có khi nào tôi lại đánh bé trong tình trạng tôi không tỉnh táo hay không, tôi không nhớ rõ nữa…”
Võ Lam khóc tới mức thở hổn hển, nói năng cũng ngày càng lộn xộn, Thịnh Hựu Đình kéo kéo cả vạt trên cổ, nặng nề thở ra một hơi: “A Lam, em đừng gấp, có anh ở đây rồi, anh về liền đây! Em đừng lo!”
Khi Thịnh Hựu Đình vừa bước vào thang máy, điện thoại của hắn lại vang lên, là điện thoại của vệ sĩ: “Ông chủ, vừa rồi phu nhân bế tiểu thư vào nhà vệ sinh, tôi và A Tiêu ở ngoài đợi cả nửa tiếng rồi cũng không thấy người đi ra. Chúng tôi có cần vào đó xem thử không ạ?”
“Người đó không phải là phu nhân! Phu nhân còn đang ở nhã viên Thần Phong, nếu tiểu thư bị mất tích thì các người chết chắc!” Thịnh Hựu Đình nặng nề cúp điện thoại, nhanh chóng báo cảnh sát.
Trong lồng ngực lẫn trên đầu Thịnh Hựu Đình như muốn phun ra lửa, tất nhiên hắn cũng biết rõ tầm quan trọng của Thất Bảo đối với Võ Lam.
Huống hồ đứa nhỏ kia gọi hắn là ba lâu như vậy, cả đời này hắn lại xem bé như con gái mình, giờ bé bị mất tích như vậy, hắn cũng không thoải mái hơn A Lam.
An Thành không lớn, xe được lái với tốc độ rất nhanh nên chỉ hơn mười phút sau là hắn đã về tới nhã viên Thần Phong, Thịnh Hựu Đình lập tức đóng sầm cửa xe, chạy đi tìm Võ Lam.