Yêu Cô Ấy Từ Đằng Sau

Chương 31: CHƯƠNG 31 ĐÃ GIẾT NGƯỜI THÂN CỦA CÔ ẤY




CHƯƠNG 31: ĐÃ GIẾT NGƯỜI THÂN CỦA CÔ ẤY

Võ Lam không nói sẽ rời khỏi An Thành, Thịnh Hựu Đình cũng không nhắc tới. Khi Mạnh Thiếu Khiên biết được tin này thì Thịnh Hựu Đình đã dẫn Võ Lam về Tân Thành.

Hắn ta gọi điện cho ai cũng không được, cứ như một con ruồi không đầu bay đâu vấp đó.

Ngày hôm ấy, Thịnh Hựu Đình đến biệt thự Triều Tịch tìm Mạnh Thiếu Khiên. Hắn đưa bài báo “Mạnh thị liên tục gặp khó khăn” ra trước mặt Mạnh Thiếu Khiên. Sau đó, hắn lại đặt bản báo cáo tài chính Thịnh Thế sắp thu mua Mạnh thị ngay trước mặt Mạnh Thiếu Khiên.

Tất cả đều để nhắc nhở Mạnh Thiếu Khiên rằng Thịnh Hựu Đình vẫn có thể thắng nhà họ Mạnh, chỉ cần hắn muốn mà thôi.

Mạnh Thiếu Khiên thấy những thứ này mới duỗi tay ra, tay đã run rẩy, hắn ta lập tức rụt tay lại, giấu đi nỗi khiếp sợ trong lòng mình. Nhưng lúc này, hàm răng hắn ta đang cắn chặt, trong mắt vương đầy tơ máu.

Thịnh Hựu Đình ngồi xuống đối mặt với Mạnh Thiếu Khiên, nói bằng thái độ bình tĩnh và ôn hòa: “Cậu biết rõ giấy ly hôn không phải do tôi sắp đặt nhưng anh lại không nói cho A Lam biết. Cậu cố tình khiến cô ấy nghĩ rằng tôi ghét bỏ cô ấy, vì cô ấy không thể sinh con nên tôi mới muốn ly hôn với cô ấy. Cậu còn cố tình nói bóng gió rằng tôi chưa từng yêu cô ấy nên đối xử không tốt với cô ấy, làm cô ấy hiểu lầm việc ly hôn hoàn toàn là do thái độ chủ quan của tôi. Đúng không?”

Mạnh Thiếu Khiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tia hung ác nhìn Thịnh Hựu Đình: “Cậu nói bậy!”

Thịnh Hựu Đình đùa nghịch chiếc bật lửa trong tay, nở một nụ cười khinh bỉ: “Tôi có nói bậy hay không thì trong lòng cậu rõ nhất. Với bản lĩnh của đại thiếu gia nhà họ Mạnh, đơn ly hôn kia ở đâu mà có, cậu lại không biết sao? Rõ ràng khi xuất ngoại, cậu cũng biết rõ tôi đã sắp xếp người chăm sóc A Lam đàng hoàng. Nhưng dì ấy lại không chăm sóc A Lam lúc cô ấy đã tỉnh, cậu lại có lòng tốt thay vào, thế mới khiến A Lam không biết những gì tôi đã làm cho cô ấy. Tôi vừa xuất ngoại thì chuyện ly hôn cũng được làm xong, Mạnh thiếu gia có dám nói mình không thúc đẩy gì bên trong?”

Ánh mắt Mạnh Thiếu Khiên tránh né, không dám nhìn thẳng vào mắt Thịnh Hựu Đình: “Đó vốn là do người nhà họ Thịnh các người khinh thường Lam Lam!”

“Ha ha!” Thịnh Hựu Đình cười to, nắp bật lửa trong tay đóng mạnh, vang lên tiếng “cách!”. Lúc hắn nghiến răng, gân xanh nổi lên: “Khinh thường? Thật là như vậy sao? Mạnh thiếu gia, mấy năm nay A Lam chịu khổ sở như vậy không phải cậu là tên đầu sỏ gây tội sao?”

“Nếu không có cậu bày ra kế hoạch không chút sơ hở nào thì làm sao viện trưởng lại không biết có một ca phẫu thuật phá thai đang diễn ra? Nếu như không phải có cậu đè ép xuống, nếu như cậu không gật đầu thì làm sao người nhà họ Thịnh nhận được báo cáo giả của Võ Nhi, đến bệnh viện xác nhận lại nhận được đáp án trùng khớp với Võ Nhi chứ?

Vì sao Võ Nhi có thể dễ dàng lấy được bào thai A Lam đã phá? Không phải do cậu giả vờ không biết sao? Thậm chí không phải do anh cố ý tiết lộ?

Là ai cho Võ Nhi biết A Lam đã tỉnh lại, để cô ta lập tức đem bào thai đến kích động A Lam?

Thật là khéo, A Lam vừa xuống giường là cậu chạy ào vào. Cậu thật sự lo Võ Nhi sẽ tổn thương A Lam, nhưng cậu không thấy áy náy sao? Chỉ vì muốn trái tim A Lam hướng về mình mà cậu lại để người khác mang bào thai của con cô ấy đến kích động cô ấy. Sau đó, cậu lại lừa gạt cô ấy chỉ cần rời khỏi Tân Thành thì mọi chuyện sẽ tốt hơn, lẽ nào không đúng sao?”

Hai chân Mạnh Thiếu Khiên chạm đất bắt đầu phát run, hắn ta chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào những việc này. Hắn ta hối hận, nhất là khi những năm này Võ Lam thường tự tổn thương mình, hắn ta hận không thể tự thôi miên bản thân để chứng minh hắn ta chưa từng làm những chuyện như vậy.

Thịnh Hựu Đình đứng lên, châm điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi: “Cô gái New Zealand đã chết giống hệt A Lam như vậy. DNA của cô ta lại trùng khớp với DNA của Võ Bách Niên. Mạnh Thiếu Khiên, vì để tôi hết hi vọng, vì để A Lam chịu ở bên cạnh cậu, cậu còn sử dụng kiến thức y học của mình để giết chết em gái sinh đôi của A Lam, chẳng lẽ không phải sự thật?”

Đồng tử Mạnh Thiếu Khiên mở to, hắn ta đã sợ tới mức run lẩy bẩy.

“Cậu, cậu ngậm máu phun người!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.