CHƯƠNG 25: ĐỨA BÉ
Thịnh Hựu Đình như bị sét giáng trúng. Người đàn ông kia không phải là Mạnh Thiếu Khiên thì còn có thể là ai!
Đứa bé kia đã lớn như vậy!
Hơn nữa người phụ nữ bên cạnh hắn ta lại quá giống A Lam! Chỉ thiếu mỗi nốt ruồi ở đuôi lông mày.
Thịnh Hựu Đình thở dồn dập, toàn thân run rẩy. Hắn nhanh chóng chạy về hướng đó, hắn muốn bắt được bọn họ!
Hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng!
Hắn không thể hét lên, không được phép đánh rắn động cỏ, như vậy chắc chắn bọn họ sẽ bỏ chạy!
Rõ ràng là hắn đã đích thân đưa di hài của A Lam về nước, đích thân hỏa táng. Rõ ràng là để xác định thân phận của A Lam, hắn còn lén lút so sánh DNA giữa Võ Lam và Võ Bách Niên!
Đó là Võ Lam không thể sai!
Lẽ nào Mạnh Thiếu Khiên cũng yêu Võ Lam tới mức không thể thoát ra nên đã tìm một người phụ nữ giống cô ấy về bên cạnh?
Nhưng đứa bé kia thì giải thích thế nào?
Dù có tìm người sau khi Võ Lam chết thì đứa bé cùng lắm cũng chỉ được vài tháng. Bỏ qua sự khác biệt về nhân tố di truyền thì dựa vào chiều cao của đứa bé này chắc chắn tầm khoảng từ một tuổi rưỡi tới ba tuổi.
Đầu óc của Thịnh Hựu Đình rối loạn, hắn chạy như bay sang.
Nhưng hắn đã đoán sai. Gia đình ba người kia phát hiện ra hắn, ấy vậy mà bọn họ không hề bỏ chạy. Người đàn ông tỏ ra lạnh lùng, người phụ nữ thì kinh ngạc còn đứa bé thì nhìn hắn mỉm cười.
“Mạnh Thiếu Khiên!” Thịnh Hựu Đình dừng lại trước mặt ba người. Hắn mở miệng gọi tên của Mạnh Thiếu Khiên trước để che giấu sự bối rối của mình.
Mạnh Thiếu Khiên không hề phủ nhận: “Ừ, là tôi. Nhưng cô ấy không phải là người mà cậu muốn tìm. Tổng giám đốc Thịnh đây không đến nỗi bắt đi hết những người tương tự cô ấy trên toàn thế giới này, khiến cho người khác vợ con ly tán đấy chứ?”
Mạnh Thiếu Khiên bình tĩnh, ôn hòa mang theo một sự tự tin tùy cho cậu điều tra. Lời của hắn ta đã phá hủy sự ngang ngược và mất hết lý trí của Thịnh Hựu Đình.
Thịnh Hựu Đình cũng cảm thấy không có mấy khả năng. Nếu như người này là Võ Lam thì việc tiến hành đối chiếu DNA khi đó phải giải thích như thế nào? Nếu thật sự là Võ Lam thì chắc chắn Mạnh Thiếu Khiên sẽ cất giấu cô ấy ở một nơi thật xa xôi và sẽ không để hắn có cơ hội gặp mặt.
Dù gì thì hiện tại cũng đang ở trong nước!
Nhìn một nhà ba người rời đi, trong lòng Thịnh Hựu Đình liền chùng xuống. Đã từ lâu lắm rồi trái tim hắn không còn đập nhanh đến vậy. Dù cho ngày nào cũng nhìn thấy Võ Nhi thì trong lòng hắn cũng chẳng khác gì đã chết.
Chỉ vào vừa nãy, người phụ nữ mà hắn cảm thấy không giống Võ Lam kia lại khiến trái tim hắn đập nhịp trở lại trong lúc chạy thật nhanh đến.
Từ đầu tới cuối, hắn không hề nghe thấy người phụ nữ đó nói một câu nào.
Có khi nào vì sợ rằng hắn sẽ nghe được giọng nói của cô ấy?
Nghĩ tới đây, Thịnh Hựu Đình lại lao lên một lần nữa. Vệ sĩ và thư ký ở phía sau cũng chạy như bay theo Tổng giám đốc của họ khắp khu du lịch tại An Thành.
Mạnh Thiếu Khiên ôm chặt lấy bả vai của người phụ nữ, cố ra vẻ trấn định bước đi chậm rãi. Nhưng Thịnh Hựu Đình lại lao tới cướp mất đứa bé trong lòng người phụ nữ.
Người phụ nữ bị tấn công bất ngờ lập tức trở nên hoảng sợ, mặt tái mét hét lên: “Á! Anh trả lại con cho tôi!”
Thịnh Hựu Đình đứng nguyên tại chỗ, quên luôn cả việc đứa bé gái trong lòng mình đang khóc to vì bị dọa sợ. Dĩ nhiên hắn cũng quên luôn việc hắn đang đứng ở đầu đường, nơi đông người qua lại mà làm ra cái hành vi lưu manh kia. Nước mắt đã rơi đầy khuôn mặt vào giây phút hắn nghe được tiếng hét của người phụ nữ.
“A Lam…” Hắn run rẩy lên tiếng. Hắn không nghe thấy tiếng khóc của đứa bé. Phát đấm của Mạnh Thiếu Khiên Võng tới hắn cũng chẳng thấy đau.
Vậy mà tiếng hét sắc nhọn như một cây búa đâm thẳng vào trái tim hắn, nện xuống thật mạnh khiến hắn đau tới mức không thể thở nổi.
Dù hắn có huấn luyện Võ Nhi như thế nào đi chăng nữa thì giọng nói của cô ta vĩnh viễn không thể giống Võ Lam. Hắn chưa từng tìm thấy giọng của ai giống hệt như vậy, nhưng vào giây phút này hắn đã tìm thấy rồi.
Vệ sĩ của Mạnh Thiếu Khiên theo sau từ đằng xa cũng nhanh chóng lao tới.
Đứa bé trong tay của Thịnh Hựu Đình bị cướp lại. Hắn nhìn Võ Lam bế đứa bé chạy đi cùng Mạnh Thiếu Khiên. Thịnh Hựu Đình như một kẻ điên cuồng muốn đuổi theo nhưng hắn lại không mang theo nhiều vệ sĩ đến An Thành.
Màn đêm yên tĩnh buông xuống, Thịnh Hựu Đình xem qua xấp tài liệu dày cộp trong tay. Bé gái một tuổi rưỡi. Võ Lam rời khỏi Tân Thành đã gần ba năm, chắc chắn đứa bé là con của Mạnh Thiếu Khiên.
Nhưng hắn không quan tâm chuyện đó nữa, hắn chỉ cần có Võ Lam.