CHƯƠNG 19: MUỐN MẠNG CỦA CÔ ẤY
Ánh sáng dưới tầng hầm lúc tối lúc sáng khiến cho người ta nhìn không rõ ràng sắc mặt của kẻ bên trong.
Thịnh Hựu Đình nghiêng đầu lười biếng ngồi trên ghế, vắt hai chân lên nhau đặt trên mặt bàn cũ đầy vẻ lưu manh, tùy ý thưởng thức lon bia trên tay.
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, có chút lạnh lùng, "Chuyện vợ tôi không thể sinh con, ai cho phép ông nói với nhà họ Thịnh?"
"Tổng giám đốc Thịnh! Cậu tha cho tôi đi! Tôi cầu xin cậu! Tôi thật sự không nói gì!" Viện trưởng bị hai người đàn ông lực lưỡng đặt trên vách tường. Ông ta đã chịu dày vò tới mức tóc tai rối tung, mồ hôi đầm đìa, mặt mũi bầm dập, trông thảm hại vô cùng.
Lon bia trong tay bị Thịnh Hựu Đình bóp nát gây tiếng động giòn vang, thân thể hắn vẫn tựa trên ghế ngồi rất biếng nhác, "Tôi vốn nghĩ ông là người có uy tín danh dự, không muốn lôi ông ra ngoài ánh sáng. Nhưng xem ra ông rất khó chịu với việc này."
Con mắt của viện trưởng sưng tím tới không thể mở ra, "Tổng giám đốc Thịnh, thật sự, tôi thật sự không nói cho ai biết. Chắc chắn là nhị tiểu thư nhà họ Võ. Lúc trước chính cô ấy muốn tôi nói cho cậu, đại tiểu thư nhà họ Võ không thể sinh con. Thật ra lần phẫu thuật đó tôi vốn không tham gia. Tuy rằng là sinh non, nhưng sau này có thể sinh con hay không tôi chưa từng quan tâm.... Là vì nhị tiểu thư nhà họ Võ nắm điểm yếu để ép buộc tôi!"
Lúc này, Thịnh Hựu Đình mới nâng mắt nhìn về phía viện trưởng đã không thể đứng vững, "Võ Nhi?"
"Đúng vậy!" Viện trưởng hối hận muốn chết. Sớm biết chọc phải Thịnh Hựu Đình, thì thà rằng ông ta để cho hình ảnh đồi trụy bị tung ra cho rồi. Cứ như vậy, chắc chắn thanh danh sẽ mất hết, nhưng ai biết kết cục sau đó sẽ thế nào.
Thịnh Hựu Đình đứng lên, dốc lon bia trong tay xuống, còn lại chiếc lon không thì ném trên mặt đất rồi dùng chân giẫm bẹp, "Tôi vốn muốn tính món nợ kia muộn một chút, nhưng đám người các ngươi thật không biết tốt xấu!"
Người đàn ông kia nhấc chân lên, chiếc giày da đá vào non bia đã bị giẫm bẹp trên mặt đất, âm thanh phát ra làm cho viện trưởng sợ mất mật, "Tổng giám đốc Thịnh! Không tính chuyện của tôi thì tôi cũng là người bị hại! Tôi cũng là người bị hại mà!"
"Thật là nực cười, chẳng lẽ người bị hại lớn nhất không phải vợ của tôi sao?" Nét lạnh lùng trong giọng nói của Thịnh Hựu Đình rất buốt giá, hắn giả lả cười, giống như một con rắn độc xinh đẹp nhưng lại đang khè lưỡi.
Thân thể viện trưởng không khống chế được mà run lẩy bẩy, trượt xuống mặt đất quỳ bụp xuống, khóc lóc cầu xin. Ông ta đã dùng kính ngữ với người con trai trẻ hơn mình hai mươi tuổi: "Tổng giám đốc Thịnh, tôi xin lỗi Thịnh phu nhân! Cầu xin ngài tha thứ cho tôi! Trên tôi có mẹ già, dưới có con nhỏ, xin ngài tha cho tôi đi!”
Thịnh Hựu Đình thong thả đi qua đi lại, hơi thở nặng nề giận dữ, "Tấm lòng thầy thuốc, một người là viện trưởng lại quên mất trách nhiệm của mình, ném tai bay vạ gió lên người vợ của tôi. Ông thật sự không xứng với chiếc áo khoác trắng trên người." Nghĩ tới đây, trong lòng Thịnh Hựu Đình lại đau xót. Hắn xoay người nhìn lon bia bị mình đá ra xa, giọng nói đè thấp như tự nói một mình, "Khoảng thời gian tôi ở Mỹ, vốn đã nghĩ cô ấy không sinh được con thì không sinh được con thôi. Nếu có thể thụ tinh ống nghiệm thì dùng ống nghiệm, không thể dùng ống nghiệm thì chúng tôi sẽ nhận nuôi. Giấu giếm người trong nhà cũng được, ai biết đứa trẻ kia không phải do tôi sinh ra chứ. Tôi có biện pháp giấu trời qua biển... Tuy rằng lúc đó không biết rõ cô ấy ở trong lòng tôi, rốt cuộc quan trọng tới mức nào. Nhưng nghĩ tới việc dù sao cô ấy cũng ở bên tôi nhiều năm như vậy... Tôi đâu thể vì cô ấy không sinh được con mà bỏ cô ấy. Tôi có trách nhiệm chăm sóc cô ấy đến già. Dù sao tới khi chúng tôi già rồi, có phải con cái hay không, tôi chết đi cũng chẳng nhìn thấy nữa."
Thịnh Hựu Đình bước lên bậc thang, từng bước từng bước chậm rãi, nhưng từng tiếng động vọng lai vẫn lượn lờ trong tầng hầm. Viện trưởng không dám nói lời nào. Ông ta nhìn thấy Thịnh Hựu Đình nhanh chóng bước tới cuối bậc thâng, vừa mới nhẹ nhàng thở ra thì lại nghe thấy tiếng nói của Thịnh Hựu Đình vang vọng: "Nếu đã không xứng đáng làm bác sĩ, vậy cái tay kia khỏi cần nữa, đỡ phải cầm bút viết đơn thuốc linh tinh, cầm dao giải phẫu làm tổn thương tính mạng người bệnh."
Viện trưởng bị hai người đàn ông lực lưỡng nhấc lên. Bọn họ hiểu được lời nói của Thịnh Hựu Đình, "A!" Một âm thanh tham thiết vang lên, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn. Tiếp sau đó, gân tay bị móc ra một nửa. Cánh tay kia không phải không thể cầm nắm gì được nữa, nhưng vĩnh viễn cũng đừng mong cầm dao phẫu thuật lên. Viện trưởng nằm trên mặt đất run rẩy, "A! Thịnh Hựu Đình, cậu muốn mạng của tôi sao?"