Yêu Chiều

Chương 17




"Ừ." Ba Lạc mỹ mãn đáp lời.

Nhưng mà mẹ Lạc rất ganh tị, gì chứ bà hoà ái dễ gần như vậy, con dâu cưng của bà lại không gọi bà là mẹ trước, ngược lại đi gọi cái ông già kia, hừ hừ, không công bằng, bà cũng muốn Tiêu Hàm kêu bà là mẹ, "Con dâu, con kêu ông già đó tiếng ba mà chả gọi được tiếng mẹ nào. Có phải con không thích mẹ?"

"Không có không có, con sao có thể không thích, mẹ." Tiêu Hàm thấy mẹ Lạc có chút bi thương, vội vã giải thích rõ ràng, cậu làm sao không thích mẹ Lạc được, từ nhỏ đến giờ cậu vẫn luôn mơ ước có cha thương mẹ yêu cơ mà.

"Ai. Con dâu của mẹ thật ngoan." Mẹ Lạc cũng mỹ mãn đáp lại, ai nha, con dâu này đáng yêu đáng yêu quá đi, ánh mắt Thần Dật thật tốt ~

"Thôi được rồi ba mẹ, giờ về nhà trước đi. Con xách hành lý giúp hai người." Lạc Thần Dật đứng ở một bên mỉm cười nhìn ba mẹ và Tiêu Hàm, thần sắc ôn nhu, thật tốt quá.

"Con cũng xách hành lý giúp ba mẹ." Tiêu Hàm ngoan ngoãn tiến lên hỗ trợ.

"Ha ha, không cần, ba mẹ lần này trở về không có mang theo hành lý, tại qua vài ngày nữa ba mẹ định qua Mỹ thăm Thần Thần." Mẹ Lạc cười giải thích, bà càng nhìn càng cảm thấy Tiêu Hàm ngoan ngoãn đáng yêu, trong lòng thích cực.

"Thế thì con và Hàm Hàm ra bãi đậu xe lái xe lại đây. Mẹ với ba ra trước cổng sân bay chờ tụi con."

Ba Lạc mẹ Lạc gật đầu, "Được, các con đi đi."

"Dạ." Lạc Thần Dật nắm tay Tiêu Hàm đi đến chỗ đậu xe.

"Dật, cảm ơn ngài."

"Đứa ngốc." Lạc Thần Dật làm sao không biết Tiêu Hàm định nói lời gì, hắn không cần Hàm Hàm nói lời cảm ơn với hắn.

"Ưm, Dật, em yêu ngài." Tiêu Hàm ngượng ngùng nói lời yêu.

"Cục cưng, anh cũng yêu em." Có trời mới biết bây giờ hắn rất muốn "ăn sạch" Hàm Hàm. Hàm Hàm của hắn đang câu dẫn hắn, Hàm Hàm không biết em ấy bây giờ có bao nhiêu mê người ư! Không được, đừng nghĩ, Lạc Thần Dật vội đuổi hết mấy cảnh người lớn trong đầu.

Đây chính là lần đầu tiên Hàm Hàm thanh tỉnh chân chính nói câu "Em yêu ngài", thật sự khiến cho hắn rất hưng phấn, tuy đã biết Hàm Hàm yêu hắn, nhưng hiện tại Hàm Hàm nói ra, trong lòng hắn vẫn cực kỳ thoả mãn.

Ngay tại khi Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm đứng đối diện nhau liếc mắt đưa tình, mẹ Lạc hồi đầu còn chưa phát hiện con mình và con dâu đang ân ái với nhau, thế là liền sát phong cảnh nói: "Thần Dật à, đứng đây làm gì thế? Không phải nói là đi lấy xe sao?"

Bị mẹ Lạc nói, Tiêu Hàm ngượng ngùng cúi đầu, thật là, hại mình mất mặt trước mặt ba mẹ rồi.

Lạc Thần Dật không ngượng ngùng như Tiêu Hàm, hắn yên lặng phóng toả "xem thường khí": "Mẹ già, quấy rầy con trai nói chuyện yêu đương là không tốt."

"Vậy hả... Con trai, mẹ xin lỗi, mẹ không để ý. Nhưng mà hai con cũng không nên tình cảm ở nơi công cộng, phải biết nghĩ cho những đồng chí độc thân quanh đây chứ." Nói xong còn chớp mắt với Lạc Thần Dật vài cái.

"Phốc." Tiêu Hàm nhìn bộ dáng thú vị của mẹ Lạc, bật cười một tiếng, mẹ của cậu thật đáng yêu.

Bởi vì khoảng cách giữa hai người Tiêu Hàm và ba mẹ Lạc có chút xa, cho nên tiếng cười này của cậu chỉ có Lạc Thần Dật bên cạnh cậu nghe được. Lạc Thần Dật cưng chiêcu xoa xoa tóc Tiêu Hàm, "Đi thôi Hàm Hàm. Nếu còn không đi, mẹ sẽ đứng đây tán gẫu với em cả một ngày luôn đấy."

"Dạ dạ, Dật, mau lấy xe đi, ba mẹ ngồi máy bay cả ngày nhất định rất mệt mỏi."

Lạc Thần Dật lấy tay vuốt mũi cậu, "Hàm Hàm của anh săn sóc nhất." Dứt lời, Lạc Thần Dật nắm tay Tiêu Hàm hướng đến bãi đậu xe.

Mẹ Lạc nhìn hai chồng chồng, tay lại chọt ba Lạc bên cạnh, "Haizz, anh thử nói xem, bọn nó sẽ được hạnh phúc không?"

"Đứa ngốc, bọn nó đương nhiên sẽ hạnh phúc, ừm, sẽ hạnh phúc giống hai ta bây giờ vậy."

Mẹ Lạc nhìn ba Lạc tuy nói câu nói ôn nhu này nhưng trên mặt vẫn là mặt than, cười lấy tay kéo miệng của ông thành một hình cong, "Haishh, chồng à, anh cười một cái thôi. Đã già mà còn mặt than thì không tốt đâu." Mẹ Lạc dừng một chút, nghĩ nghĩ, "Không được, anh đừng có cười. Mắc công cười rồi lại câu dẫn ong bướm. Như vậy là được rồi, cái dạng này cũng không tồi, em thích."

Ba Lạc lấy tay ôm mẹ Lạc vào lòng, tuy rằng vẫn là bộ mặt mặt than, nhưng cưng chiều trong mắt chỉ có người bên cạnh thấy được. "Được rồi mà vợ, mình nên đi thôi, mắc công bọn nhỏ lại đợi."

"Dạ chồng, đi thôi." Ba Lạc nắm tay mẹ Lạc đi đến cổng sân bay.

....

Tôi tin tình yêu của Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm cũng hạnh phúc như ba Lạc mẹ Lạc, bọn họ có thể nắm tay nhau đến khi đầu bạc răng long.

....

Chờ ba Lạc mẹ Lạc đi đến cổng sau sân bay, không lâu sau liền có một chiếc xe chạy đến trước mặt. Hai người Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm xuống xe, mở cửa xe cho ba mẹ Lạc, "Ba mẹ lên xe."

"Ai, mẹ ngồi phía sau với con dâu cơ. Con trai, con với ba con ngồi đằng trước nhé." Mẹ Lạc nói.

"Dạ được. Thế thì mẹ và Hàm Hàm cùng ngồi phía sau." Lạc Thần Dật đáp.

"Ừ, đúng là con trai ngoan của mẹ." Mẹ Lạc vừa lòng gật đầu.

Đợi tất cả mọi người ngồi xong, Lạc Thần Dật khởi động xe chạy về nhà.

Lạc Thần Dật điều khiển xe một cách vững vàng, nương theo gương chiếu hậu có thể thấy mẹ Lạc và Tiêu Hàm.

Mẹ Lạc quan tâm hỏi hai người Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm sống với nhau như thế nào, sức khoẻ có tốt hay không, đương nhiên cũng không thể tránh khỏi các câu hỏi về chuyện công thụ. (tác giả: Mẹ Lạc, người không thấy uổng công sao, người xem Tiểu Hàm Hàm nhà tôi nhỏ con làm sao có thể đè được Tiểu Lạc Tử chứ -_-)

Tiêu Hàm kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi của mẹ Lạc, bởi vì cậu biết mẹ Lạc là quan tâm tới cậu và Dật, đi du lịch mà hai người vẫn thường hay gọi về nhà hỏi thăm.

Đối với câu hỏi cuối cùng, Tiêu Hàm da mặt mỏng, đỏ mặt ỡm ờ nửa ngày nhưng vẫn nói cho mẹ Lạc cậu là bên thừa nhận. Mặc dù là bên thừa nhận nhưng cậu không hề cảm thấy không công bằng, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện phản công. Bằng không lấy trình độ cưng chiều của Lạc Thần Dật, chuyện này không phải là không thể, nhưng mà họ cái chính là cho đối phương tình yêu lẫn nhau, nên sẽ không làm chuyện mà đối phương cảm thấy không vui.

Lạc Thần Dật và ba Lạc nhìn hai mẹ chồng nàng dâu (hả?) ở dưới, hai cha con liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười.

Ngay  trong xe có sự ấm áp làm bạn, gia đình của Lạc Thần Dật rất nhanh về đến nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.