Editor: Saki
Sau khi ra khỏi quầy hàng nhỏ, Minh Phù và Trần Tự Chu đi dạo trong sân trường không mục đích.
Cẩn thận ngẫm lại, rất nhiều chuyện Trần Tự Chu từng làm vì cô, cô đều biết từ miệng người khác.
Hiếm khi hoặc gần như không bao giờ anh nói với cô điều đó.
Minh Phù xoay người, bước nửa vòng từ bên cạnh Trần Tự Chu ra trước mặt anh, tà váy tung bay trong không trung vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp.
Cô vươn ra một ngón trỏ, chạm nhẹ lên vai anh: “Thành thật khai báo đi, anh còn làm động tác gì sau lưng em nữa? Nghĩ rõ ràng rồi trả lời, nếu không thì em sẽ tức giận đấy.”
Hiện tại cô gái nhỏ quả thật ghê gớm, được chiều chuộng đến mức coi trời bằng vung.
Động một chút là lấy hai chữ tức giận uy hiếp anh.
Những lời “sói đến rồi” mới chỉ có tác dụng ba lần, nhưng hai chữ “tức giận” của Minh Phù lại nhiều lần có tác dụng với Trần Tự Chu.
Hơn nữa uy lực khiếp sợ chỉ ngày càng tăng chứ không giảm.
Anh đứng im tại chỗ, bắt đầu lục tung ký ức trong đầu.
Vài giây sau, anh đáp: “Hình như có một chuyện.”
“Chuyện gì vậy anh?”
Trần Tự Chu cười, dẫn cô đi tới hành lang dài bên ngoài tòa nhà dạy học.
Hành lang xây bằng thép vôi, phía trên quấn dây leo màu xanh lá cây.
Dải lụa màu đỏ tung bay giữa không trung dưới làn gió nóng mùa hè.
Minh Phù mơ hồ đoán được gì đó, vẫn hỏi: “Dẫn em tới đây làm gì?”
Trần Tự Chu nhìn mảng màu sắc sặc sỡ trước mặt: “Đã bao nhiêu năm rồi mà không biết những thứ này có thay đổi không.”
Anh dựa vào trí nhớ, đi về phía nơi ban đầu thắt dải lụa.
Minh Phù đi theo bên cạnh anh, suy đoán trong lòng dần dần thành hình.
Bọn họ tốt nghiệp Trưởng Lập đã tám năm, học sinh tốt nghiệp lần lượt thay đổi, diện tích hành lang có hạn, nên những dải lụa này sẽ được dọn dẹp định kỳ.
Lúc đầu, Trần Tự Chu vốn không hy vọng nhiều, nhưng khi lục lọi ở vị trí anh từng buộc dải lụa, thật đúng là anh đã tìm thấy nó.
Có lẽ vì được buộc ở vị trí cao và khó tháo gỡ, dải lụa đã cùng dây leo chứng kiến bao mùa xuân hạ thu đông tại trường Trưởng Lập trong suốt tám năm qua.
Anh đứng trên ghế đá dài trên hành lang, nghiêng nửa người trên chơi đùa cả buổi, cởi dải lụa anh viết xuống.
Đưa cho Minh Phù.
Chữ viết phía trên hơi mờ, nhưng cũng có thể nhìn ra đại khái nội dung.
Bởi vì trên dải lụa đỏ dài chừng 20cm, Trần Tự Chu chỉ viết hai chữ —
Minh Phù.
Trải qua tám năm dầm mưa dãi nắng, dải lụa đỏ có chút phai màu, sớm đã không còn tươi đẹp như năm đó.
Minh Phù nhìn hai chữ kia, bỗng nhiên đỏ mắt.
Trường trung học Trưởng Lập có một truyền thống lâu đời.
Vào mỗi dịp Lập Hạ, một tháng trước kỳ thi đại học, học sinh khối mười hai sẽ cùng nhau tham gia nghi thức buộc dây đỏ cầu may.
Mỗi học sinh đều viết ước mơ của mình, là trường đại học mơ ước hay những nguyện vọng khác, lên dải lụa đỏ.
Sau đó, buộc dải lụa lên cành cây.
Ước mơ của Trần Tự Chu rất đơn giản.
Chỉ có duy nhất một mình cô.
“Đừng khóc nữa, đồ mít ướt.” Trần Tự Chu dùng ngón tay cái ấn nhẹ dưới mắt cô, “Chỉ cần làm điều gì đó cho em một chút là khóc, em như vậy thì sau này làm sao anh còn dám đối tốt với em nữa?”
Minh Phù nắm cổ tay anh, hôn nhẹ tay anh: “Em cũng muốn tìm cái em viết.”
“Nó ở đâu? Anh sẽ tìm cho em.”
Cô gái nhỏ lúc đó lén lút không cho anh xem, còn cố tình trốn anh đi buộc.
Trần Tự Chu sau đó cũng không đi tìm, tôn trọng sự riêng tư mà cô mong muốn.
“Không cần.” Minh Phù dứt khoát từ chối: “Em tự tìm.”
“Sao vậy? Đến bây giờ còn không cho anh xem à?”
Minh Phù hừ nhẹ một tiếng, cẩn thận gấp lại dải lụa đỏ của Trần Tự Chu và bỏ vào trong túi.
Lau qua vai anh.
Trần Tự Chu đút hai tay vào túi, chậm rãi đi theo phía sau cô.
Cứ như một ông già đi dạo vậy.
Nơi Minh Phù thắt dải lụa đỏ còn khó hơn vị trí của Trần Tự Chu, nếu không phải cô nhớ, có lẽ kỷ niệm 100 năm thành lập trường, dải lụa đỏ của cô cũng sẽ không bị lấy ra.
Người khác đều buộc dải lụa đỏ lên chỗ cao, cô lại chôn thật thấp.
Minh Phù ngồi xổm xuống, giơ tay kéo dây leo quấn quanh cột đá cuối hành lang, trên dây leo tinh tế nhất buộc một dải lụa đỏ bên trong.
Trần Tự Chu cười nhạo một tiếng: “Người không biết còn tưởng rằng em cất giữ bảo vật ở đây.”
“Chính là bảo vật.”
Minh Phù đáp một tiếng, đưa tay vào cởi dải lụa.
Đứng sau lưng cô, Trần Tự Chu cúi người, vén đi những dây leo cản trở bên cạnh để tránh cô bị xước.
Nơi đây được che chắn bởi những dây leo rậm rạp, là một chỗ tránh nắng lý tưởng.
Ánh sáng lờ mờ, hơn nữa lúc ấy cô buộc hình như rất phức tạp.
Loay hoay một hồi, cuối cùng Minh Phù cũng tháo gỡ được.
Cô đứng thẳng dậy, đầu đụng vào cằm Trần Tự Chu.
Người đàn ông”Shhh” một tiếng, đưa tay đỡ cô, tay đặt lên đầu cô xoa xoa: “Đụng có đau không?”
“Không có.” Minh Phù lấy tay cọ cọ cằm anh: “Đụng đau anh phải không?”
“Đau lắm.” Trần Tự Chu bĩu môi: “Em hôn thì anh sẽ không đau nữa.”
Đây là phương thức đòi hôn quen thuộc của anh.
Minh Phù ngửa đầu ra sau, mu bàn tay che miệng anh: “Ở trường, anh làm gì vậy?”
Trần Tự Chu cũng không muốn thật sự làm gì với cô ở trường.
Anh còn chưa đến mức đó đâu.
Ánh mắt liếc nhìn trên tay cô một cái và ra hiệu.
Minh Phù đưa dải lụa đỏ cho anh, hào phóng thẳng thắn: “Bảo vật em giấu.”
Trần Tự Chu nhận lấy và nhìn.
Rồi sau đó chậm rãi cười rộ lên.
Anh đưa tay ra, ôm cô vào trong lòng.
Lưng anh khom xuống, cằm đặt lên vai cô, yết hầu lướt qua da cô, nuốt xuống những cảm xúc khó kìm nén: “Minh Phù.”
Minh Phù ôm anh, khẽ “Ừm” một tiếng.
“Cảm ơn em.”
Lúc trước khi Minh Phù nói cảm ơn, anh còn không hiểu lắm.
Trước đây, anh luôn cho rằng việc đối tốt với cô là điều hiển nhiên, không cần cô phải cảm ơn.
Nhưng giờ đây khi vai trò đảo ngược, dường như chỉ có hai chữ “cảm ơn” mới đủ sức diễn tả lòng anh.
Khi cảm nhận được tình yêu thương chân thành.
Lòng người tràn đầy niềm biết ơn.
Anh có tài đức gì, mà có thể được Minh Phù đặt ở trong lòng nhớ thương nhiều năm như vậy.
Gió thổi qua, những chiếc lá trên dây leo xào xạc vang động.
Dải lụa đỏ quấn quanh ngón tay bay phấp phới trong gió.
Nó giống hệt dải lụa đỏ mà Trần Tự Chu đã viết.
Trên dải lụa đỏ của Minh Phù.
Cũng chỉ có ba chữ đơn giản —
Trần Tự Chu.
–
Sau đó hai người đến văn phòng khối mười hai một chuyến.
Tìm Ngô Bằng Húc.
Hiện tại ông đã lên tới chức vụ chủ nhiệm khối mười hai.
Trong văn phòng không bật điều hòa, quạt treo trên tường kêu “kít kít” quay.
Cửa mở toang, dán sát vào tường.
Trong văn phòng rộng lớn chỉ có một chỗ làm việc gần cửa sổ có người ngồi.
Người đó xoay người đối diện với cửa, dáng vẻ chất phác, đôn hậu.
Minh Phù đứng ở cửa, gõ hai cái.
Người ngồi ở bàn làm việc không ngẩng đầu lên: “Mời vào.”
Minh Phù và Trần Tự Chu bước vào.
Không ai lên tiếng.
Bàn làm việc được dọn dẹp gọn gàng, bên cạnh máy tính là một ly giữ nhiệt đựng nước trà.
Bên cạnh là một chồng bài thi toán.
Trần Tự Chu đứng trước bàn, lập tức đưa tay lấy tờ đầu tiên.
“6 điểm? Thầy Ngô, thầy khá đấy, nhiều năm qua rồi mà vẫn dạy học sinh điểm có một chữ số.”
Bàn tay đang chấm bài của Ngô Bằng Húc dừng lại, ông ngẩng đầu nhìn rõ người đến, vui mừng đứng dậy: “Sao hai đứa lại đến đây?”
“Không hoan nghênh sao?” Trần Tự Chu khoác tay lên tường ngăn của bàn làm việc: “Không hoan nghênh thì chúng em đi.”
“Em đi đi.” Ngô Bằng Húc không chút sợ hãi trước lời đe dọa của anh: “Em muốn đi đâu thì đi, Minh Phù ở lại là được.”
Trần Tự Chu: “…”
Thôi.
Vẫn như trước, lại thiên vị rồi.
Minh Phù vỗ nhẹ anh một cái, rồi nói với Ngô Bằng Húc: “Đây là dịp kỷ niệm trường, chúng em đến thăm thầy.”
Trần Tự Chu lúc đó lấy đồ đang cầm trong tay đặt lên bàn, chỉ vào Minh Phù bên cạnh: “Học trò của thầy mua quà bổ dưỡng cho thầy đấy.”
Ngô Bằng Húc cười vui vẻ: “Đến thì đến, mang theo quà cáp làm gì, khách sáo quá.”
“Vậy thầy trả lại chúng em đi.”
Trần Tự Chu vừa nói vừa định lấy lại đồ.
Tiếng “Bốp” vang lên.
Mu bàn tay anh bị đánh một cái.
Không biết từ lúc nào Ngô Bằng Húc đã lấy một cuốn sách cuộn lại, đánh chính xác vào tay anh: “Thằng nhóc thúi, để tay yên đó, đồ là Minh Phù mua cho thầy, em xen vào góp vui làm gì.”
“Cô ấy mua cũng như em mua thôi.” Trần Tự Chu nắm lấy tay Minh Phù giơ lên trước mặt Ngô Bằng Húc: “Thấy chưa, em đã theo đuổi được cô ấy rồi.”
Niềm tự hào sau tám năm.
Từ khi thấy hai người họ cùng vào, Ngô Bằng Húc đã nhận ra.
Giờ nghe lời khẳng định từ chính Trần Tự Chu, ông cười và gật đầu: “Không nói thằng nhóc thúi này may mắn không được, Minh Phù tốt như thế mà cô gái nhỏ cũng bị em cưa đổ.”
Minh Phù cười: “Không phải đâu ạ, em mới là người may mắn.”
Ngô Bằng Húc quay sang Trần Tự Chu nói: “Thấy chưa, người ta còn biết bảo vệ em, phải đối xử tốt với cô ấy đấy.”
Trần Tự Chu đáp: “Điều đó không cần thầy nhắc.”
Ngô Bằng Húc “Ôi” một tiếng: “Đang lo không có ai đây, thế là đúng lúc, hôm nay có đại hội động viên khối mười hai, hai em lên sân khấu nói vài lời với khóa mới được không?”
Nhiệm vụ bất ngờ, Minh Phù ngẩn người một chút, há miệng định nói.
Nhưng dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của Ngô Bằng Húc, cô gật đầu: “Được ạ.”
Trần Tự Chu không có cảm giác gì, Minh Phù đồng ý thì anh cũng đồng ý: “Được thôi.”
Các sự kiện lớn ở trường Trưởng Lập vẫn diễn ra trong hội trường lớn.
Ngô Bằng Húc dẫn hai người họ đi qua đó.
Hàng ghế phía trước hội trường chật kín người, nhìn ra xa, đen kịt một màu.
Bốn năm đại học và những kinh nghiệm sau khi đi làm, tiếp xúc với đủ loại người, Minh Phù đã không còn là cô bé đỏ mặt vì lúng túng khi bị gọi lên trả lời câu hỏi trên lớp như trước nữa.
Giờ đây, cô có thể bình tĩnh đứng trên sân khấu, đối diện với ánh mắt của hàng ngàn người mà không chút e ngại.
Huống chi còn có Trần Tự Chu ngồi bên cạnh cô.
Trần Tự Chu luôn giỏi trong việc thuyết trình, vai trò chính của anh là làm nền.
Đồng hành cùng cô gái nhỏ của mình.
Việc động viên vẫn phải do Minh Phù đảm nhiệm.
Nội dung bài phát biểu hầu như đều giống nhau, nên Minh Phù không tra cứu trên mạng mà chỉ chuẩn bị sơ qua trong đầu.
Minh Phù xinh đẹp, giọng nói lại dịu dàng, khiến mọi người bên dưới chăm chú lắng nghe.
Đến cuối bài phát biểu, hình ảnh buổi lễ tuyên thệ một trăm ngày trước kỳ thi đại học chợt hiện lên trong đầu cô.
Trần Tự Chu đứng trên sân khấu.
Nụ cười của anh dịu dàng trông thấy.
Cô cầm micro, giọng nói vang khắp hội trường.
“Cuối cùng, tôi muốn tặng các bạn một câu thơ mà tôi rất thích, cũng là câu mà người tôi thích đã tặng cho chúng tôi trong buổi lễ tuyên thệ năm đó. “
“Thiên ma vạn kích hoàn kiên kình, nhiệm nhĩ đông tây nam bắc phong.”
(*) Dịch nghĩa: Trải qua ngàn vạn thử thách vẫn kiên cường, mặc cho gió Đông Tây Nam Bắc thổi.
Trần Tự Chu cảm động, quay sang nhìn cô.
Bài phát biểu năm đó là Minh Phù viết cho Trần Tự Chu.
Nhưng câu cuối cùng là anh tự thêm vào.
Bây giờ, cô lại đọc nó.
Tặng cho các em học sinh.
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm và tiếng reo hò vì câu “thích” của cô.
Lúc này, trong mắt Trần Tự Chu chỉ có Minh Phù.
Tai anh vẫn vang vọng lời tỏ tình của cô trước hàng ngàn người.
Một số học sinh lớp mười hai ngồi bên dưới vừa đi dạo hội chợ.
Thấy cảnh Minh Phù và Trần Tự Chu nắm tay nhau.
Giờ họ ngồi cùng trên sân khấu, có một học sinh gan dạ đứng lên hỏi: “Đàn chị, người chị thích có phải là anh đang ngồi cạnh chị không?”
Minh Phù gật đầu, không chút do dự: “Đúng vậy, là anh ấy.”
Tiếng reo hò bên dưới lại vang lên.
“Vậy hai người đã yêu sớm sao?”
“Không phải.” Minh Phù trả lời: “Sau khi tốt nghiệp bọn chị mới ở bên nhau.”
“Sao chị giỏi chịu đựng vậy? Không phải người ta nói nếu thích nhau thì không kiềm chế được mà muốn gần nhau sao?”
Minh Phù tròn mắt ngạc nhiên.
Học sinh bây giờ hỏi dạn dĩ thế sao?
Trên sân khấu còn có lãnh đạo nhà trường nữa.
Trần Tự Chu biết cô gái nhỏ của anh không biết trả lời thế nào, liền xoay vòng micro, đưa tới bên miệng, nhẹ nhàng “A” một tiếng: “Đúng rồi, anh là ninja rùa mà.”
Tay đặt dưới bàn bắt lấy tay Minh Phù.
Nắm chặt, bóp nhẹ hai cái ám hiệu.
Minh Phù đã ở bên cạnh anh được bồi dưỡng trong thời gian dài như vậy nên hiểu ngay ám hiệu của anh.
Tim cô đập thình thịch, liền bóp tay anh thật chặt.
Có một bàn gỗ che chắn, người bên dưới sân khấu không thấy được hành động của họ.
Trần Tự Chu đi về phía trước, khuỷu tay cầm micro để trên bàn, tiếp tục trả lời câu hỏi của cô gái kia: “Nếu thật sự thích một người thì bao lâu cũng chờ được, không vì một lúc không chiếm được mà bỏ cuộc, cho dù không nhìn thấy hy vọng cũng vậy, nếu bỏ cuộc, chỉ có thể chứng tỏ người đó không đủ thích.”
Anh nói xong một chữ cuối cùng, lòng bàn tay vốn trống trải bị bàn tay cô gái nhỏ nhét vào lấp đầy.
Đó là câu trả lời cho anh.
Nói với anh rằng anh đã chờ được.