Editor: Saki
Sau khi Minh Phù nhìn thấy tin nhắn, tim cô đập thình thịch.
Cô mở cửa phòng rồi bước nhanh ra ngoài.
Đào Lộ cũng vừa mới tắm rửa xong đi vào phòng bếp lấy đồ ăn vặt, thấy Minh Phù hùng hổ đi ra, dáng vẻ rất sốt ruột, giống như một trận gió vọt về phía cửa chính.
Ánh mắt Đào Lộ di chuyển theo bóng dáng của cô, hỏi: “Bé Phù đi đâu vậy, xảy ra chuyện gì thế?”
“Mình sang nhà bên xem, Trần Tự Chu bị bệnh rồi.”
Cô vội vàng giải thích một câu, mở cửa rồi đóng lại.
“Bụp “một tiếng vang lên.
Trong đêm tối trống trải rất chấn động.
Đào Lộ cắn nát một miếng khoai tây chiên nghe “răng rắc”, nhìn cửa ra vào thì thào tự nói: “Mình có nên tìm bạn cùng nhà mới không nhỉ?”
–
Nhà kế bên.
Trần Tự Chu đứng trong phòng tắm.
Hơi nóng bốc lên từ bồn rửa tay phủ lên tấm gương một lớp sương mù.
Hình ảnh anh trong gương trở nên mờ ảo.
Ước tính thời gian, Trần Tự Chu vớt khăn mặt trong nước nóng lên.
Nước nóng làm anh “đm” một tiếng.
Anh chịu nóng vắt khô nước trên khăn, gấp sơ qua hai cái.
Mồ hôi nhễ nhại trên trán.
Sau lưng lập tức bị k1ch thích một tầng mồ hôi.
Chân mày nhíu chặt, Trần Tự Chu cố nén xúc động vén khăn mặt lên.
Cảm giác như có một ánh mắt nhìn mình chằm chằm, Trần Tự Chu cụp mắt nhìn sang.
Lotus đang ngồi xổm trước cửa phòng tắm, nhìn hết cử chỉ của anh vào đáy mắt.
Nó giống như một camera giám sát.
Trần Tự Chu nhướng mày: “Nhìn cái gì, lát nữa mày còn muốn tố giác tao à.”
Lotus kêu lên hai tiếng.
Trần Tự Chu lạnh lùng “À” một tiếng: “Đừng kêu nữa, nghe không hiểu.”
Lỗ tai Lotus đột nhiên giật giật, giây tiếp theo xoay người chạy ra ngoài.
Trần Tự Chu ý thức được có thể là Minh Phù đã tới, anh vội vàng xả nước trong bồn, đặt khăn mặt lên giá.
Đặt tay lên trán để kiểm tra nhiệt độ.
Có lẽ đã được rồi.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm đến cửa phòng ngủ, Minh Phù đã vội vã xông vào.
Cô lao vào lòng Trần Tự Chu.
Sống mũi va vào xương quai xanh của Trần Tự Chu, một luồng chua xót xông thẳng lên não.
Trong hốc mắt tràn đầy nước mắt.
Minh Phù vô thức hít sâu một hơi.
Vừa nghe thấy, Trần Tự Chu cũng không thể giả vờ được nữa, liền vươn tay nâng cằm Minh Phù lên: “Đụng trúng đâu vậy?”
“Mũi.” Minh Phù trả lời xong mới nhận ra mình đến đây để làm gì, giơ tay đặt lên trán anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: “Sao lại đột nhiên sốt vậy? Lúc tối về không phải vẫn khỏe mạnh sao?”
Nghe vậy, Trần Tự Chu nhớ ra mình đang là “bệnh nhân”, vẻ mặt tự nhiên trở nên yếu đuối, uể oải dựa vào vai Minh Phù: “Hôm nay phẫu thuật hơi khó khăn, ra khỏi phòng mổ gặp gió điều hòa, có thể bị cảm lạnh.”
Vòng tay ôm lấy eo Minh Phù, chôn mặt vào hõm vai cô mà cọ cọ trán: “Cả ngày chẳng ăn gì, giờ vẫn còn hơi choáng, vừa định ra ngoài ăn chút gì đó thì em đã đến.”
Cảm nhận hơi nóng bỏng rát từ trán anh truyền qua da thịt nơi cổ, Minh Phù xót xa, dìu Trần Tự Chu về phía giường: “Anh lên giường nằm trước đi, em đi kiếm gì đó cho anh ăn.”
Trần Tự Chu trút hơn một nửa trọng lượng lên người Minh Phù.
Minh Phù vừa dìu vừa kéo anh đến mép giường, cúi người định giúp anh nằm xuống, bất ngờ đầu gối cô va vào thành giường, không cẩn thận bị anh kéo xuống.
Hai người đồng loạt ngã xuống giường.
Minh Phù vừa tắm rửa xong liền chạy tới, trên người chỉ mặc áo ngủ.
Lần ngã này, hương thơm mềm mại nhất thời tràn đầy cõi lòng.
Mái tóc ướt lướt qua.
Cổ họng Trần Tự Chu căng thẳng.
Minh Phù cuống quít đứng dậy: “Anh không sao chứ? Vừa rồi em không đứng vững.”
Cô đứng hơi dựa vào giường, váy ngủ màu hồng nhạt tôn lên vẻ thuần khiết lại quyến rũ của cô.
Thiết kế cổ vuông nhỏ tôn lên xương quai xanh tinh xảo và khéo léo.
Làn da trắng mịn không tì vết.
Trần Tự Chu nuốt nước bọt xuống, bình tĩnh kéo một góc chăn đắp lên người.
Mái tóc ướt át của cô gái nhỏ xõa tung trên vai, những giọt nước lấp lánh đọng lại ở đầu ngọn tóc rung rinh sắp rơi xuống, cuối cùng không chịu nổi sức nặng, chúng lăn dài xuống má.
Rơi vào môi Trần Tự Chu.
Cơn khát khó tả dâng lên.
Anh há miệng và cuốn lấy giọt nước đó vào.
“Có việc.” Anh nằm ở trên giường nhìn về phía cô, khàn giọng: “Cục cưng hôn anh là được rồi.”
“…”
Làm sao Minh Phù không nhận ra anh đang giở trò vô lại, nhưng vì anh đang bệnh, cô không thể nào từ chối.
Vừa vuốt tóc, vừa chống tay lên mép giường, Minh Phù cúi đầu xuống hôn lên môi anh.
Rồi rời đi ngay.
“Em đi kiếm gì đó cho anh ăn, anh cứ nằm nghỉ nhé.”
Lotus giống như lần trước Minh Phù bị bệnh, canh giữ ở cửa phòng ngủ.
Lúc Minh Phù đi ra, dặn dò nó: “Mày đi vào nhìn anh ấy đi.”
Lotus nhìn Trần Tự Chu trên giường, quay lại nhìn Minh Phù.
Rồi nó đứng dậy cất bước đi về phía ổ của mình
Hai chân trước duỗi về phía trước, quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu ngủ.
Rõ ràng không muốn đi quản Trần Tự Chu.
Minh Phù sững sờ nhìn Lotus, không hiểu vì sao.
Lần trước khi cô bị bệnh, Lotus rõ ràng còn cố gắng trông chừng cô.
Sao đến lượt Trần Tự Chu, nó lại phản ứng như vậy chứ.
Cô quay đầu nhìn Trần Tự Chu, chần chừ hỏi một câu: “Lotus đã đến thời kỳ phản nghịch rồi sao anh?”
Trần Tự Chu tựa vào đầu giường, thản nhiên liếc qua, trên mặt viết hai chữ to “khó chịu”: “Bây giờ anh đã như vậy rồi, em còn có tâm trạng quan tâm con chó kia có phải trong thời kỳ phản nghịch hay không sao?”
“…”
Quỷ hẹp hòi.
Minh Phù mím môi, bước nhanh rời khỏi phòng ngủ.
–
Sợ Trần Tự Chu sốt ruột, Minh Phù cũng không chuẩn bị thức ăn gì tỉ mỉ.
Làm một bát mì Dương Xuân, ở phía trên thêm một cái trứng ốp la.
Lúc bưng mì đi được nửa đường vào phòng ngủ, bước chân cô dừng lại, quay về phòng khách lấy hộp thuốc từ trong ngăn tủ ra.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Minh Phù giống như thoáng nhìn thấy thứ gì đó lướt qua.
Tiếng nước chảy trong nhà tắm dần tắt, thay vào đó là tiếng xoáy nước.
Chỉ một giây ngắn ngủi.
Rồi nhanh chóng liền biến mất.
Cô chăm chú nhìn lên giường, Trần Tự Chu vẫn giữ nguyên tư thế nửa nằm trên giường.
Cúi đầu nhắm mắt, vẻ mặt nhìn không rõ lắm.
Nghe thấy tiếng động, anh mở mắt nhìn.
Mái tóc đen nhánh rủ xuống trán, che đi một phần lông mày và đôi mắt.
Nhìn Minh Phù im lặng không nói gì, không hiểu sao anh lại giống như một chú chó bị bỏ rơi ngoài đường, chờ đợi chủ nhân hối hận quay lại đón về nhà.
Thật đáng thương vô cùng.
Minh Phù cảm thấy như một phần mềm mại nhất trong tim mình đang chìm xuống vực thẳm.
Minh Phù đặt hộp thuốc và khăn mặt lên tủ đầu giường, rồi ngồi xuống mép giường, âm thanh vô tình trở nên nhẹ nhàng: “Anh thấy khó chịu lắm phải không?”
Anh tiến đến gần, ngực áp sát vào lưng cô, ôm lấy eo cô và rầm rì một tiếng: “Khó chịu lắm.”
Khi nói, môi anh cọ xát vào vai cô.
Hơi thở nóng hổi của anh phả vào da thịt cô.
Minh Phù cảm thấy ngứa, vô thức quay đầu lại.
Cánh tay vòng quanh eo cô đúng lúc siết chặt, như là đang biểu đạt bất mãn với sự né tránh của cô.
Minh Phù bất đắc dĩ một lần nữa quay đầu lại, trở tay sờ lên trán anh.
Sợ hết hồn.
“Sao chỉ một lát đã nóng dữ dội như vậy chứ?”
Cô gái nhỏ vừa tắm xong lại đây, trên người vừa thơm vừa mềm mại.
Còn dịu dàng nói chuyện với anh như vậy.
Trần Tự Chu phiêu không ngừng, trong lúc nhất thời có chút rạo rực, nghe cô hỏi như vậy, chỉ thản nhiên nói một câu: “Không biết.”
Tinh tế chạm vào cổ cô.
“Đừng, anh ăn chút gì trước đi.”
Minh Phù đưa tay muốn đẩy anh, tay vừa giơ lên đã bị người đàn ông nắm chặt.
Nửa người trên bị vai xoay lại, bóng tối bao trùm.
Cánh tay được Trần Tự Chu dẫn dắt đặt lên vai anh.
Tiếng sột soạt vang lên từ chiếc chăn khi cọ xát, cửa phòng ngủ không đóng, Lotus ở bên ngoài đang làm gì đó, tiếng móng vuốt gõ xuống sàn gỗ vang lên những tiếng lách cách.
Như là gõ vào tim Minh Phù, tim cô đập nhanh hơn một chút.
Tay bất giác xoa lên cổ anh.
Nhiệt độ da dưới lòng bàn tay bình thường, thậm chí còn có chút lạnh.
Dính vào thật thoải mái và dễ chịu.
Nó giống như kiểu trong phòng máy lạnh.
Không giống như nhiệt độ cơ thể của một người bị sốt.
Minh Phù bị Trần Tự Chu quấy nhiễu đến đầu óc mơ hồ xẹt qua một tia trấn tĩnh.
Nhớ tới vừa rồi lúc vào phòng ngủ, phòng tắm truyền ra tiếng nước.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn có lợi thế trong mọi tình huống.
Trực giác của Minh Phù có gì đó không ổn.
Nhớ tới vừa rồi lúc vào phòng ngủ, phòng tắm truyền ra tiếng nước.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn có lợi thế trong mọi tình huống.
Trực giác của Minh Phù có gì đó không ổn.
Cô mở mắt ra.
Khoảng cách quá gần, tầm mắt có chút mất tập trung.
Cô mơ hồ nhìn thấy sự trầm luân giữa hai đầu lông mày của người đàn ông.
Bởi vì cô mà anh chìm đắm trong những cảm xúc cuồng nhiệt.
Một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ dâng trào từ sâu thẳm trái tim anh.
Siết chặt vòng tay ôm lấy eo cô, Trần Tự Chu dùng lực kéo cô ra khỏi mép giường.
Anh bắt lấy cổ chân cô, để cô ngồi lên trên người mình.
Váy ngủ “vù” một cái trượt lên một nửa.
Minh Phù nắm chặt vai anh, túm lấy quần áo anh, mu bàn chân căng thẳng, ngón chân cuộn tròn.
Chịu đựng run rẩy.
Tay kia lặng lẽ đưa đến tủ đầu giường, mở hộp thuốc ra.
“Cạch” một tiếng rất nhỏ vang lên.
Động tác Minh Phù khẽ khựng lại, đợi một lúc thấy người đàn ông không phản ứng, cô lấy ra một chiếc nhiệt kế từ bên trong, buông vai anh, nhẹ nhàng vén tóc trước trán anh và đo nhiệt độ.
Nhiệt độ hiển thị 37℃.
Không khớp với cảm giác nóng bỏng cô vừa cảm nhận.
Ngay lập tức, Minh Phù hiểu rằng anh đang giả bệnh để lừa mình.
Lửa giận bùng lên trong lòng, Minh Phù kéo tai anh ra sau: “Trần Tự Chu!”
Cô không dùng lực nhiều.
Giọng nói cũng mềm mại, còn có chút nũng nịu.
Nghe như vừa bị bắt nạt vậy.
“Ừm?” Trần Tự Chu chìm đắm trong đó, không nhận ra hành động vừa rồi của Minh Phù, giọng nói mơ hồ bên môi cô: “Anh cảm thấy khó chịu, em yêu đừng động.”
Anh còn dám nói là khó chịu!
Minh Phù thật sự muốn tức chết, hai tay cùng kéo tai anh lùi lại: “Em giận rồi.”
Trần Tự Chu không hài lòng nhìn qua, vô tình liếc thấy chiếc nhiệt kế bị vứt trên chăn, cùng hai chữ “giận rồi” vang lên trong đầu.
Như một gáo nước lạnh dội xuống, mọi sự nóng nảy lập tức bị dập tắt.
Ánh mắt anh lóe lên một chút bối rối và hoảng loạn, có lẽ không ngờ rằng mình lại bị phát hiện nhanh như vậy.
Anh nhanh chóng trấn tĩnh lại, ôm chặt Minh Phù để ngăn cô chạy đi: “Em nghe anh giải thích đã.”
Minh Phù giảm bớt sức lực, vì sự đùa giỡn của anh mà lưng cô cứng lại, nhưng sau đó thả lỏng xuống, hai tay khoanh trước ngực, nhìn anh từ trên cao: “Giải thích đi, em nghe, lý do không thỏa đáng thì anh không có cơ hội thứ hai đâu.”
Biểu cảm lạnh lùng và sắc bén.
Cũng rất uy nghi.
Trần Tự Chu nhìn thấy dáng vẻ đó của cô mà rung động, lại muốn tiến tới hôn cô.
Kết quả bị cô gái nhỏ dùng tay chặn lại.
Cô đẩy mặt anh ra sau.
Đây là lần hiếm hoi Minh Phù phản ứng nhanh trước mặt anh.
Minh Phù trừng mắt nhìn anh: “Anh còn cười cợt nữa, em sẽ đi ngay bây giờ.”
Trần Tự Chu nghiêng đầu, cổ cúi xuống, dựa vào vai Minh Phù, “Anh không muốn em dọn đi, nên mới nghĩ ra cách này để gọi em về.”
Anh kéo dài giọng, uất ức lên án: “Buổi tối em còn giận anh và không để ý đến anh, anh cũng không biết mình đã làm sai điều gì.”