Du Ngân Huệ nhận lấy gói bánh ngọt nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng. "Nếu anh ấy lại từ chối con thì con biết phải làm thế nào?"
Lệ Vĩnh Duy thoạt nhìn chính là người rất lạnh lùng, phụ nữ bình thường chắc hẳn không thể kiểm soát được anh.
Tô Ngân Chinh giơ tay ra, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Du Ngân Huệ: “Cô bé ngốc này, các con đều còn chưa lập gia đình, cố gắng theo đuổi hạnh phúc của mình thì có gì phải xấu hổ chứ? Nói không chừng lâu ngày sinh tình thì sao? Con thấy có đúng không? Cả đời người khó lắm mới gặp được người mình thích, cho nên phải cố gắng nắm chặt lấy hạnh phúc. Con xem, chẳng phải mẹ cũng đã theo đuổi được ba con à?"
Đôi môi mọng của Du Ngân Huệ khẽ mím lại, cuối cùng mới quyết định. Đúng vậy, hạnh phúc của mình cần phải do chính mình tranh thủ.
"Được, con đi. Cảm ơn mẹ."
Thấy trên mặt con gái bảo bối của mình lộ ra vẻ tươi cười quyết tâm có được, Tô Ngân Chinh mới yên tâm.
Du Ngân Huệ vừa đi, vừa quan sát hộp bánh ngọt này. Vừa rồi mẹ đã nói qua, sẽ đánh tiếng trước với Hạ Vãn Song. Nếu Lệ Vĩnh Duy không chấp nhận hoặc từ chối, cô ta cũng có thể nhân cơ hội nói là đưa cho Hạ Vãn Song ăn, như vậy hẳn sẽ không khó xử nữa đi?
Du Ngân Huệ vừa ra khỏi cửa nhà họ Du, tính ra ga ra lấy xe thì đúng lúc gặp phải Du Thiên Tinh mới tan học về. Cô ta luôn lạnh lùng, không biết vì sao lần này lại hăng hái bừng bừng hỏi Du Ngân Huệ, đây là thứ gì.
Có thể bởi vì nó được đóng gói quá mức tinh tế nên thu hút ánh mắt của cô nữ sinh nhỏ. Khi Du Ngân Huệ muốn cướp lại thì đã không kịp nữa rồi. Du Thiên Tinh cướp nó đi, sau khi quan sát trên dưới một lúc lâu mới hỏi: “Chị, đây là cái gì vậy?"
Du Ngân Huệ liếc nhìn Du Thiên Tinh, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý định, khẽ mỉm cười nói: “Đây là món bánh ngọt vị kiwi, mẹ nói tránh cho em bảo mẹ bất công nên bảo chị lấy ra cho em đưa tới nhà họ Lệ cho cậu hai nhà họ Lệ."
"Lệ Vĩnh Duy thích ăn cái này à?" Trên gương mặt luôn lãnh đạm của Du Thiên Tinh thoáng ửng đỏ. Nhắc tới người yêu thì các nữ sinh đều xấu hổ cả.
"Đúng vậy, lần trước mẹ cố ý hỏi Hạ Vãn Song mới biết được đấy. Bởi vậy, hôm nay mẹ mời chuyên gia bánh ngọt về làm. Em nhanh đi đi, nếu không để nó chảy ra thì không ngon nữa đâu." Du Ngân Huệ giục.
"Được, em đi ngay đây. Thế chị cầm cặp xách vào giúp em nhé." Du Thiên Tinh ném cặp sách của mình cho Du Ngân Huệ.
"Đúng rồi, em nhớ hỏi Hạ Vãn Song xem tối mai Lệ Vĩnh Duy có tới không đấy." Du Ngân Huệ nhớ tới căn dặn của Tô Ngân Chinh, lập tức nói.
"Biết rồi!" Du Thiên Tinh vừa trả lời vừa vui mừng nhảy chân sáo đi về phía ga ra.
Du Ngân Huệ đứng ở phía sau nhìn theo bóng lưng tuyệt đẹp của Du Thiên Tinh mà chậm rãi mỉm cười. Cô ta lại để cho em gái tốt của mình đi trước thăm dò giúp cô ta xem: Rốt cuộc Lệ Vĩnh Duy chỉ từ chối cô ta hay trong mắt anh, tất cả phụ nữ đều giống nhau!
Hạ Vãn Song đang xem một quyển sách giáo khoa trực quan về thiết kế thời trang thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, dọa cho cô giật nảy người.
Cô nghe máy, thế mà lại là giọng của mợ Tô Ngân Chinh. Đúng là hiếm thấy, không ngờ bà ta lại gọi điện thoại cho cô. Không gian tức là trộm. Trong đầu Hạ Vãn Song chỉ có thể nghĩ được mấy từ này.
Nhưng không ngờ bà ta chỉ thông báo một câu, nói Du Ngân Huệ sẽ tới đưa chút bánh ngọt cho Lệ Vĩnh Duy, bảo cô tiếp đón một chút.
Hạ Vãn Song ngơ ngác đồng ý. Cô thật sự không nghĩ tới cô chủ cao ngạo như Du Ngân Huệ lại có thể vì Lệ Vĩnh Duy mà cố ý chạy tới đây, làm loại chuyện mà trước đây cô ta khinh thường nhất.
Hạ Vãn Song nghĩ như vậy là bởi vì trước đây khi cô còn đi học, trong lớp học có một nữ sinh thích nam sinh đẹp trai nhất trường, sau đó mỗi ngày đều hành động rất phô trương, bất kể nam sinh đẹp trai nhất trường kia có chấp nhận hay không, cô ta đều sẽ đưa thư tình, đưa đồ ăn. Cho dù nam sinh đẹp trai nhất trường xem đồ vào thùng rác ngay trước mặt cô ta, cô ta vẫn không hề để ý, tiếp tục làm theo ý mình.
Nhưng Du Ngân Huệ lại cười cô ta ngu ngốc, nói cô ta không biết xấu hổ, nam sinh đã làm tới mức này mà cô ta còn vội vàng đi tới tặng đồ mà người ta chẳng thèm nhận cho. Đối với cô chủ ngàn vàng Du Ngân Huệ, lấy lòng người mình thích là chuyện làm giảm giá trị con người nhất.
Bây giờ không phải cô ta cũng qua để lấy lòng Lệ Vĩnh Duy sao?
Vậy cô không thể bỏ qua trò hay này được rồi. Lần trước Lệ Vĩnh Duy rõ ràng đã từng từ chối Du Ngân Huệ, lần này chắc hẳn anh cũng không có sắc mặt quá tốt đâu.
Cô nghĩ vậy liền đi ra ngoài phòng khách, chuẩn bị đón tiếp Du Ngân Huệ sắp lái xe qua.
Hạ Vãn Song vừa xem sách, vừa uống trà gừng đỏ do vú Hoàng pha cho cô, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa.
Lệ Vĩnh Duy không ở dưới tầng, chắc hẳn đã đi tới phòng y tế thăm Lệ Tuấn Hải. Anh không ở đây cũng tốt, nếu ở đây, Hạ Vãn Song căn bản cũng không muốn xuất hiện rồi.
Lệ Vĩnh Duy sẽ tiếp nhận cô chủ Du Ngân Huệ vừa gặp đã yêu sao? Lại nói, hai người bọn họ vẫn rất xứng đôi. Nhà họ Du cũng tính là nhà có tiếng tăm, tuyệt đối xứng đôi với nhà họ Lệ. Hơn nữa trai tài gái sắc đúng là không tệ.
Khi Hạ Vãn Song nghĩ tới điều này thì ngoài cửa có một người giúp việc dẫn theo một bóng dáng yểu điệu bước vào. "Mợ chủ, cô bên nhà họ Du tới chơi."
Hạ Vãn Song ngẩng đầu, không ngờ lại nhìn thấy Du Thiên Tinh. Sao lại biến thành cô ta qua đây vậy? Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao ai tới mà chẳng giống nhau. Chị em nhà họ Du đều bị Lệ Vĩnh Duy hớp hồn cả.
"Thiên Tinh, em tới rồi à. Lái xe có mệt không?" Hạ Vãn Song tới đón, ánh mắt nhìn hộp đồ tinh xảo trên tay cô ta một cách tự nhiên.
Du Thiên Tinh ngược lại nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Lệ Vĩnh Duy thì dường như có hơi mất mát. "Không mệt, chị Vãn Song, vậy cậu hai nhà họ Lệ có nhà không?"
Hạ Vãn Song mỉm cười: “Yên tâm, có nhà. Làm sao có thể để em đi một chuyến uổng công chứ?"
Du Thiên Tinh lập tức yên tâm: “Đúng rồi, mẹ bảo em hỏi chị xem, tối mai cậu hai Lệ có tới nhà em ăn tiệc tối hay không?"
Hạ Vãn Song sửng sốt. Cô thật sự không có cách nào trả lời được vấn đề này, bởi vì cô nhớ Lệ Vĩnh Duy hình như không nói rõ ràng là có đi hay không.
Cô cười gượng vài tiếng: “Anh ấy nói sẽ đi." Chắc anh sẽ đi thôi. Có tới mấy người đẹp đều đang chờ anh mà, anh làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy chứ.
"Vậy là tốt rồi. Chị Vãn Song, nếu không chị dẫn em đi thăm quan nhà họ Lệ đi, dù sao cũng nhàm chán."
Thật ra Du Thiên Tinh chỉ muốn xem thử nơi Lệ Vĩnh Duy sinh sống thế nào, cảm nhận một chút về dấu vết cuộc sống bình thường của anh mà thôi.
"Được." Hạ Vãn Song đã sớm nhận ra chút tâm tư nho nhỏ này của cô ta rồi. Cô nói xong lại dẫn cô ta đi lên cầu thang.
Nhưng bọn họ còn chưa đi lên tới đầu cầu thang, phía trước lại có một bóng người cao lớn đi xuống.
Đó chính là Lệ Vĩnh Duy đẹp trai. Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi màu đen, hai cúc áo trên cùng để mở, thoạt nhìn có vẻ đẹp trai, lạnh lùng, ngang ngược, lại mang theo sự cám dỗ chết người. Toàn thân anh đều tản ra hóc môn nam tính, làm người ta không khỏi mê muội.
Nhìn thấy Hạ Vãn Song, khóe miệng anh bất giác cong lên. Nụ cười mỉm kia gần như làm cho Du Thiên Tinh không kìm chế được muốn nhào tới. Nhưng ở trong mắt Hạ Vãn Song, nụ cười của người đàn ông này đều không phải là điều tốt lành gì. Mỗi lần anh cười là cô sẽ gặp xui xẻo đấy.
"Thiên Tinh, bây giờ em đã gặp cậu hai Lệ rồi, không phải em nói có chuyện muốn nói với anh ấy sao?" Hạ Vãn Song có 'lòng tốt' nhắc nhở.
Lúc này Du Thiên Tinh mới từ trong nụ cười mỉm của Lệ Vĩnh Duy lấy lại tinh thần: “Cậu, cậu hai Lệ... Đây là chút bánh ngọt vị kiwi do em làm, hi vọng anh có thể nếm thử. Em nghe nói anh rất thích ăn kiwi." Du Thiên Tinh mỉm cười nói và hơi nghiêng người về phía trước, gần như muốn ép hai bầu ngực cao ngạo của mình lên trên người Lệ Vĩnh Duy.
Lệ Vĩnh Duy lại không nhìn cô ta mà nhìn thẳng vào Hạ Vãn Song đang mỉm cười đứng sau lưng cô ta. Ánh mắt anh sắc bén mà dường như có chút sát khí, như đang hỏi cô hai nhà họ Du bảo là nghe nói, cô ta nghe ai nói vậy?
Vẻ tươi cười trên mặt Hạ Vãn Song chợt cứng đờ. Cô biết, người đàn ông này chắc chắn lại muốn làm gì cô rồi. Bây giờ cô chỉ muốn chạy thật xa chỗ này. Cô nhấc chân lên và lặng lẽ lùi lại một bậc cầu thang.
Nhưng Lệ Vĩnh Duy làm sao có thể để cho cô chạy trốn dễ dàng như vậy. Anh lộ ra phong thái ga lăng của một quý ông, nói chuyện rất tao nhã: "Cô Du đã vất vả rồi. Cô tới phòng khách ngồi một lát trước nhé?"
Du Thiên Tinh tất nhiên sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.
Hạ Vãn Song lại cười gượng nói: "Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có một vài chuyện chưa làm xong. Nếu không Vĩnh Duy, anh thay tôi tiếp Thiên Tinh nhé?"
"Cô làm chị, có chuyện gì vội hơn tiếp em gái chứ? Cô yên tâm để cô ấy ở lại đây sao?"
Trong lời nói này của Lệ Vĩnh Duy có ý đe dọa mà chỉ Hạ Vãn Song mới nghe ra được. Còn Du Thiên Tinh với vẻ mặt ngây thơ chỉ hận không thể ở trong thế giới hai người với Lệ Vĩnh Duy, Hạ Vãn Song rời đi là chuyện không gì có thể tốt hơn.
"Không sao. Chỉ cần, cậu hai Lệ ở cùng với em là được." Cô ta ngượng ngùng nói.
Lệ Vĩnh Duy đứng yên không nói một lời nào, chỉ hờ hững đứng từ trên cao nhìn xuống Hạ Vãn Song. Hạ Vãn Song thầm thở dài. Thôi vậy, để tránh cho anh ta lại nói ra nói những lời không hay làm Du Thiên Tinh khóc sướt mướt, mình vẫn nên đi theo đi.
"Cũng đúng, tôi không nên bỏ mặc em gái cho em chồng."
Lệ Vĩnh Duy cười đầy ẩn ý: “Vậy chúng ta xuống tầng thôi, đứng mãi cũng mệt."
Tâm trạng của Du Thiên Tinh lập tức không tốt lắm. Cô ta cố ý đi thật chậm, muốn đi song song với Lệ Vĩnh Duy. Ai biết chân Lệ Vĩnh Duy dài, bước đi lớn, thoáng cái đã đi tới trước mặt Hạ Vãn Song.
Trong đôi mắt to của cô ta ánh lên vẻ mưu mô, khi xuống bậc thang cuối cùng lại “Ôi" một tiếng.
Hạ Vãn Song nghe được tiếng kêu thì vội vàng dừng lại: “Sao vậy Thiên Tinh?"
Nhìn thấy ánh mắt Lệ Vĩnh Duy nhìn qua mình, Du Thiên Tinh càng hăng say giả vờ hơn. Đôi mắt đẹp long lanh ánh nước nói: "Em bị trẹo chân rồi..."
Hạ Vãn Song “A” một tiếng, làm sao ngờ được cô chủ ngàn vàng này lại mảnh mai như thế, đi cầu thang thôi cũng không chịu nổi. Cô đang tính đi tới đỡ cô ta thì Lệ Vĩnh Duy đã gọi vú Hoàng đứng bên cạnh.
Thật ra vú Hoàng chờ từ lâu rồi. Bà sớm nhìn ra được thủ đoạn của cô chủ nhà Du. Cô ta vẫn còn yêu thương mong nhớ cậu hai nhà bà à? Cô ta không biết cậu chủ là của mợ chủ sao? Không ngờ lại dám gan to như vậy, dụ dỗ cậu hai ở ngay trước mặt mợ chủ.
vú Hoàng đi tới đỡ Du Thiên Tinh lên: “Cô Du, cô có bị nặng lắm không? Đợt trước, cậu hai và mợ chủ tôi đều bị thương nên không thể đỡ cô được, mong cô tha lỗi."
Bà vừa nói xong những lời này thì Du Thiên Tinh chợt biến sắc. Ngược lại, tâm trạng của Lệ Vĩnh Duy dường như đã tốt hơn. Hạ Vãn Song lại không biết gì trong hồ lô của cô chủ ngàn vàng nhà họ Du bán thuốc gì.
Vẻ mặt Du Thiên Tinh chán ghét, hất tay của vú Hoàng ra: “Không cần, tôi có thể tự đi được!" Thật ra cô ta đâu có bị chút thương tích gì.