Yêu Bà Xã Hơn Tất Cả

Chương 42: CHƯƠNG 42: GHEN




"Lệ Vĩnh Duy, anh... mau tránh ra!" Hạ Vãn Song tiếp tục giãy giụa kịch liệt.

Lệ Vĩnh Duy hít sâu một hơi. Anh bị người phụ nữ lơ đãng cọ sát, khiêu khích tới không xong rồi, nhưng lại không thể tử hình cô ở đây được. Anh đành phải cúi đầu quát một tiếng: “Cô đừng động đậy nữa! Tôi sẽ không làm gì cô, trên người cô không phải đang bất tiện sao?"

Anh chỉ có thể khẽ cắn môi mình, cố ép xuống suy nghĩ kích động kia.

Hạ Vãn Song lại không tin, lời người đàn ông này nói đều không thể tin được. Chỉ có điều trên tay cô cuối cùng cũng được tự do.

"Anh..."

"Nói không động thì sẽ không động tới cô. Nhưng nếu cô còn lộn xộn nữa, tôi cũng không đảm bảo sẽ không tử hình cô ngay tại chỗ này đâu!" Lệ Vĩnh Duy chỉ có thể nghiêm giọng mắng một tiếng, Hạ Vãn Song mới ngừng giãy giụa.

Anh có thể nhận thấy được cơ thể mềm mại của người phụ nữ đang dần dần hạ xuống ngực anh, lặng yên giống như một con mèo nhỏ ngủ yên.

Mà Hạ Vãn Song lại có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim của người đàn ông đang đập từng nhịp từng nhịp đầy mạnh mẽ.

Một sự ăn ý hiếm có làm cho hai người đều yên tĩnh lại.

Không biết nước mắt của Hạ Vãn Song đã khô từ lúc nào, cô dần dần chìm vào trong giấc ngủ say...

Sau khi Hạ Vãn Song giật mình tỉnh lại vì tiếng chuông điện thoại của Lệ Vĩnh Duy, cô mới phát hiện ra mình không ngờ đã ngủ cùng anh! Hơn nữa cô còn ngủ ở trong ngực anh! Cô lại ôm em chồng cùng ngủ. Cô rốt cuộc đã làm chuyện gì vậy? Lúc này, Hạ Vãn Song hận không thể dùng hết sức tát mình một cái, để cho mình tỉnh táo lại.

Đợi đến khi Lệ Vĩnh Duy ra ngoài, hai tay cô chậm rãi che mặt, nước mắt lặng lẽ tràn ra kẽ tay.

Hạ Vãn Song, mày tự hỏi lại lương tâm của mình đi, mày làm như vậy không khiến Lệ Tuấn Hải nằm ở trên giường bệnh phải thất vọng sao? Mỗi ngày mày trách móc Lệ Vĩnh Duy, nói anh có lỗi với anh trai mình, vậy còn mày thì sao? Mày làm sao không khiến cho chồng mình thất vọng chứ?

Cô im lặng chất vấn và tự trách mình, cuối cùng hạ quyết tâm. Cô nhất định phải vạch rõ giới hạn với người đàn ông Lệ Vĩnh Duy này. Anh chính là một ma vương, ác ma không chỉ muốn bản thân xuống địa ngục, còn muốn kéo cả người khác cùng xuống địa ngục!

Hạ Vãn Song cũng không biết, nếu cảnh tượng cô và Lệ Vĩnh Duy ôm nhau ngủ bị Lệ Tuấn Hải thấy được, anh sẽ vui vẻ tới mức nào. Đây là cảnh tượng mà anh vẫn hy vọng được nhìn thấy! Nếu có một người phụ nữ có thể đi vào trái tim của Lệ Vĩnh Duy thì đây chính là chuyện tốt nhất.

Những ngày tiếp theo, Hạ Vãn Song càng thêm lo lắng, bởi vì đã sắp tới cuối tuần mà mình còn chưa chuyển lời của cậu Du Bình Sang cho Lệ Vĩnh Duy.

Sau buổi tối hôm ấy, Hạ Vãn Song cũng rất ít khi gặp được Lệ Vĩnh Duy, lúc ăn cơm đều là cô ăn cơm trước, anh ăn sau. Ánh mắt hai người thỉnh thoảng sẽ lơ đãng gặp nhau nhưng nhanh chóng rời đi.

Mà Hạ Vãn Song căn bản không muốn nói chuyện với Lệ Vĩnh Duy, cô muốn trái tim mình bình tĩnh lại, không muốn nghe được bất kỳ tin tức gì của Lệ Vĩnh Duy làm dao động tình cảm nữa.

Nhưng giờ đã là thứ bảy, ngày mai là ngày gặp mặt ở nhà họ Du. Cô vẫn chưa nói được câu nào với Lệ Vĩnh Duy.

Sau đó Hạ Vãn Song không ngừng ám chỉ với mình: Dù sao cũng chỉ chuyển lại một câu nói mà thôi. Lệ Vĩnh Duy có đi hay không, có đầu tư hay không là do anh tự suy xét. Anh có thể lên làm ông trùm đứng đầu giới kinh doanh ở thành phố W thì tất nhiên phải có chút tài năng, không cần người khác lo lắng cho anh.

Sau khi Hạ Vãn Song tẩy não cho mình thành công liền tính buổi chiều chờ anh về sẽ cố gắng nói rõ ràng với anh.

Không ngờ mới hơn năm giờ chiều mà tiếng động cơ chiếc xe thể thao của Lệ Vĩnh Duy vang lên. Tối nay anh thế mà lại về sớm trước một giờ à?

Hạ Vãn Song vội vàng thay quần áo, chạy đến dưới tầng đón anh. Nhưng khi đến phòng khách, cô chợt dừng lại. Bởi vì cô nhìn thấy không chỉ một người.

Còn có một người phụ nữ khác cùng về với Lệ Vĩnh Duy, thoạt nhìn đó là một người con lai vô cùng xinh đẹp. Mái tóc được búi cao sau đầu, không hề có một sợi rối loạn, đôi mắt màu xanh lục, sống mũi cao thẳng và gương mặt tuyệt đẹp.

Hạ Vãn Song đã từng nhìn thấy cô ta ở trong đại hộ cổ đông của nhà họ Lệ, đó là một cô gái tài giỏi tốt nghiệp ở nước Mỹ, được 'Lệ Tuấn Hải' chỉ đích danh làm tài vụ, nắm giữ số lượng lớn tài chính của công ty. Cô ta không chỉ xinh đẹp mà có đầu óc vô cùng lợi hại.

Trong tay cô ta cầm theo một túi da nhỏ, khi nhìn thấy Hạ Vãn Song thì gật đầu mỉm cười với cô, lên tiếng chào hỏi, dáng vẻ rất thoái mái tự nhiên.

Cô ta đứng chung một chỗ với Lệ Vĩnh Duy chính là trai đẹp gái xinh, trai tài gái sắc, nhìn vô cùng đẹp đôi.

Hạ Vãn Song ngơ ngác, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Cô nghiêng người, tránh đường cho bọn họ đi qua.

Nhưng người phụ nữ không đi vào cùng với Lệ Vĩnh Duy mà đứng ở cửa nói một tràng tiếng Anh lưu loát, sau đó ôm lấy Lệ Vĩnh Duy và áp mặt...

Trong lòng Hạ Vãn Song chợt thấy đắng chát, đứng ngây ra tại chỗ. Người phụ nữ này và anh có quan hệ thế nào? Nhưng bọn họ có quan hệ gì thì liên quan gì tới mình chứ? Cô không khỏi cười nhạo mình một lúc.

Từ khi Lệ Vĩnh Duy nhìn thấy Hạ Vãn Song đã không sót bất kỳ cảm xúc nào của cô.

Lúc đầu cô còn hăng hái bừng bừng chạy ra đón mình, có thể bởi vì nóng lòng chạy vội, nên gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn cũng đỏ ửng lên, vô cùng xinh đẹp đáng yêu. Khi cô nhìn thấy Lina thì hình như ngẩn người. Lại đến khi mình và Lina ôm nhau, áp mặt thì dáng vẻ dường như mất mát vậy.

Trái tim luôn cứng rắn của Lệ Vĩnh Duy dường như chợt tan chảy. Cô gái nhỏ này ghen rồi sao? Nhưng dáng vẻ kia làm anh thấy đáng yêu không sao nói hết.

Anh chỉ áp mặt với Lina xem như chào hỏi lịch sự mà thôi, không biết cô tưởng giữa bọn họ có gì chứ?

Lina lấy một túi hồ sơ dày từ trong túi da nhỏ của mình ra, lại nói chào tạm biệt. Lệ Vĩnh Duy xoay người, đi thong thả về phía Hạ Vãn Song đang chờ mình ở phòng khách.

Lệ Vĩnh Duy nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Vãn Song, lập tức lại rất muốn trêu cô một chút, giơ tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô. "Hôm nay cô tốt như vậy à? Không ngờ lại tới đón tôi."

Cho dù hôm nay làm việc rất mệt mỏi, nhưng anh vừa nhìn thấy cô gái này thì lập tức lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Hạ Vãn Song đẩy tay anh ta: “Tôi luôn rất tốt, là anh không nhận ra cái tốt của chị dâu tôi mà thôi."

Cô hơi trừng mắt với Lệ Vĩnh Duy nhưng không dám nói gì nữa, chỉ sợ Lệ Vĩnh Duy lại phát điên. Dù sao ở thời điểm này người đàn ông đang dịu dàng, nhưng một giây tiếp theo đã có thể hóa thân làm sói rời.

Cô nói xong cũng đi tới phòng khách, chỉ để lại một bóng lưng lãnh đạm. Nhưng cô suy nghĩ một lát lại thấy không đúng. Mình đi ra đâu phải là muốn đón anh, mà là muốn chuyển lời của cậu Du Bình Sang tới cho anh mà.

Cho nên cô dừng lại và quay đầu, không ngờ chợt va vào lồng ngực rộng rãi của người đàn ông, trán đập vào cằm anh.

Lệ Vĩnh Duy bị cô bất ngờ va vào như vậy thì không kịp đề phòng, cằm hơi đau, anh không khỏi giơ tay lên xoa nhẹ: “Cô gái à, cô thay đổi ý định muốn rúc vào trong vòng tay yêu thương sao?" Trong ánh mắt anh đầy vẻ hứng thú.

Hạ Vãn Song cũng không ý thức được dáng vẻ mơ hồ này của mình đáng yêu tới mức nào.

Cô đỏ mặt nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh: “Bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy, không có người nào muốn rúc vào vòng tay yêu thương của anh sao? Sợ rằng anh ôm cũng ôm không hết đấy. Tôi không muốn làm người chen ngang, hơn nữa có chen ngang cũng phải là người khác đấy." Hạ Vãn Song nói câu cuối cùng rất khẽ.

"Câu sau có ý gì?" Lệ Vĩnh Duy khẽ hỏi.

"Không có gì. Cậu tôi - Du Bình Sang muốn hẹn gặp anh vào ngày mai, tôi đã chuyển lời rồi đấy, có đi hay không là chuyện của anh. Nhưng tôi có lòng tốt nhắc nhở anh một câu: cô ba nhà họ Du lại rất muốn nhào vào vòng tay yêu thương của anh đấy, anh cũng đừng bỏ lỡ." Hạ Vãn Song nói xong thì hờ lững liếc nhìn Lệ Vĩnh Duy.

Lệ Vĩnh Duy khẽ nhếch mép, trên người hoàn toàn lộ ra vẻ lạnh lùng. Anh ném túi hồ sơ xuống sô pha, từ trên cao nhìn xuống Hạ Vãn Song: “Cô nỡ để tôi tiếp nhận các cô ấy à?"

Hạ Vãn Song cười ra tiếng: “Anh nói đùa à? Tôi làm sao có thể không nỡ chứ? Tôi và Tuấn Hải đều đang mong anh lấy vợ sinh con đấy. Hơn nữa cô ba nhà họ Du hay bất kỳ người nào tiến vào thì có liên quan gì tới chị dâu như tôi chứ?"

"Nếu cô thật sự muốn, tôi có thể tiếp nhận đề nghị của cô. Chẳng qua là vợ lớn, lẽ nhỏ, nếu không sẽ rất không công bằng đối với cô." Lệ Vĩnh Duy cố nén cười, nói.

Không công bằng với cô à? Chuyện này có liên quan gì đến cô chứ? Anh muốn cưới bao nhiêu thì cưới, chỉ cần đừng khiến cho trong nhà không có một ngày bình yên là được rồi. Hạ Vãn Song cảm thấy, với bản lĩnh của bất kỳ cô con gái nào của nhà họ Du, người đó đều có thể làm được gà chó không yên, càng chưa nói tới Lệ Vĩnh Duy còn nói muốn cưới những hai người.

"Có chấp nhận hay không là chuyện của anh, tôi đã chuyển lời xong rồi. Tối mai, bọn họ sẽ chờ anh ở nhà họ Du." Hạ Vãn Song nói xong lại tiếp tục đi về phía phòng khách.

Cô cố ý giả vờ lãnh đạm, vẫn giữ khoảng cách với người đàn ông nguy hiểm này thì tốt hơn. Nếu lại còn thân thiết với anh nữa thì thật sự có lỗi với Lệ Tuấn Hải. Dù sao cô là vợ của Lệ Tuấn Hải chứ không phải là vợ của Lệ Vĩnh Duy.

Ở nhà họ Du, Tô Ngân Chinh đang ở ngoài phòng bếp nhìn chuyên gia bánh ngọt bận rộn, gương mặt lộ rõ vẻ tươi cười. Từ sau lần trước hỏi Hạ Vãn Song, biết Lệ Vĩnh Duy thích ăn gì, Tô Ngân Chinh liền ghi nhớ. Bởi vây, hôm nay mới mời đầu bếp bánh ngọt tới chuẩn bị làm vài món điểm tâm vị kiwi, để Du Ngân Huệ đưa qua.

Bận rộn suốt một giờ, cuối cùng cũng đã làm xong.

Tô Ngân Chinh cầm bánh ngọt vị kiwi mới vừa ra lò đã được cẩn thận gói lại, mang lên tầng hai tìm Du Ngân Huệ, rõ ràng là muốn tạo cơ hội cho cô ta lấy được thiện cảm của Lệ Vĩnh Duy.

Nhưng bà ta không biết bởi vì lần trước bị Lệ Vĩnh Duy từ chối nên Du Ngân Huệ vẫn ghi nhớ trong lòng, dù sao cô ta cũng là một thiếu nữ có lòng tự trọng rất cao, bao nhiêu đàn ông xem cô ta như bảo bối. Dựa vào đâu Lệ Vĩnh Duy thậm chí chẳng thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái? Cô ta đỏ mắt mong chờ đi theo còn bị người ta đuổi về.

Cũng không biết cô ta từng bị Du Thiên Tinh cười bao nhiêu lần về chuyện này rồi!

"Ngân Huệ à, đồ đã chuẩn bị xong rồi. Bây giờ con lái xe đưa qua cho cậu hai nhà họ Lệ, cậu ta thấy được nhất định sẽ rất vui mừng đấy. Con còn có thể thuận tiện hỏi chuyện ngày mai, sau khi xác định thì về nói với ba con một tiếng."

Gương mặt Du Ngân Huệ lạnh lùng, chính là không nhận lấy hộp bánh ngọt vị kiwi được gói tinh tế, đẹp mắt kia.

"Con không đi." Cô ta lạnh lùng từ chối. Thật ra cô ta vẫn rất muốn gặp Lệ Vĩnh Duy. Người đàn ông mạnh mẽ lại đẹp trai, xuất sắc nhiều tiền như vậy, biết đi đâu tìm được chứ? Ngay từ lần gặp đầu tiên, cô ta đã rất thích anh rồi.

Tô Ngân Chinh giật mình nhìn cô ta. Không phải cô con gái này luôn thích Lệ Vĩnh Duy nhất sao? Tại sao lại có phản ứng này chứ? Bà ta lại hỏi: "Là bởi vì con không xác định được Lệ Vĩnh Duy có ở nhà không à? Đợt lát nữa, mẹ sẽ gọi điện thoại cho Hạ Vãn Song để hỏi lại xem. Con đừng lo lắng. Đây là cơ hội khó có được, con vẫn nên đi gặp một lát đi. Đừng có xấu hổ như trước đây. Không phải còn có Hạ Vãn Song ở bên đó giúp đỡ sao?"

Du Ngân Huệ biết Tô Ngân Chinh mẹ mình nói là sự thật, đây là một cơ hội tốt, có thể gặp được anh một lần. Loại cảm giác đau khổ muốn yêu lại không thể yêu này đang giằng xé ý chí của cô ta. Cuối cùng cô ta vẫn lựa chọn thỏa hiệp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.