CHƯƠNG 38: CHỒNG CỦA CÔ THẬT TUYỆT VỜI
Hạ Vãn Song ngồi ở phòng khách chăm chăm nhìn ngoài cửa, trong tay đang cầm một cái ly. Trà gừng đỏ trong ly đã uống hết, được thím Hoàng đổi thành nước nóng.
Thím Hoàng vốn gọi cô vào đi ngủ, thế nhưng cô cứ ấp a ấp úng muốn ngồi ở đây, thím Hoàng hết cách với Hạ Vãn Song, đành rót cho cô thêm một ly nước nóng.
Hạ Vãn Song cảm thấy không chừng người đàn ông kia sẽ nổi điên lên, tình huống ngại ngùng quá mà. Vừa nghĩ tới thân hình cao lớn của hắn đi tới đi lui giữa đống đồ dùng phụ nữ, cô đã cảm thấy buồn cười. Cũng không biết có thuận lợi mua đồ về hay không.
Cô phụt một tiếng, xém phun hết nước ra ngoài.
Giữa lúc cô đang lén cười, cửa lớn mở ra rầm một tiếng. Hạ Vãn Song ngẩng đầu nhìn lên thấy một người đàn ông anh tuấn áo hơi ướt đứng ở cửa, trong tay còn cầm một túi đồ.
Hạ Vãn Song suýt chút nữa giật bắn mình, không ngờ người đàn ông này thực sự mua đồ về rồi!
Lệ Vĩnh Duy từng bước đi về phía Hạ Vãn Song, tóc hơi ướt còn nhỏ nước, rõ ràng là đội mưa đi vào. Ánh mắt của Hạ Vãn Song nhìn theo những giọt nước lướt qua ngũ quan tuyệt mỹ của hắn.
“Đồ cho cô này.” Lệ Vĩnh Duy lạnh lùng nói, áo sơ mi của hắn ướt nên hơi dính vào người, cơ bắp săn chắc và đường nét hoa văn hài hòa khiến người ta không tự chủ được mà ngợi khen.
Hạ Vãn Song ngẩn ngơ đón lấy chiếc túi trong tay hắn, hơi chột dạ, đồng thời cũng có chút cảm động. Nhìn Lệ Vĩnh Duy như vậy, chẳng biết tại sao trong lòng cô lại lướt qua một dòng nước ấm.
“Lệ Vĩnh Duy, cám ơn anh.” Cô thật lòng nói lời cảm ơn.
Đôi môi đẹp đẽ của người đàn ông ấy nhếch lên, hừ một tiếng: “Không cần khách sáo, tôi nhất định sẽ khiến cô dùng “hành động thực tế” để báo đáp tôi.”
Hạ Vãn Song bị nghẹn vì lời này của hắn, luôn cảm thấy người đàn ông này đã phát hiện ra âm mưu của mình rồi! Hơn nữa đã chuẩn bị trả thù bất cứ lúc nào. Cô không phản bác, chỉ cười gượng vài tiếng.
“Quần áo của anh bị ướt, mau đi thay đồ đi.” Cô có lòng tốt nhắc nhở.
Lệ Vĩnh Duy cũng thấy người dính dính khó chịu, trước khi đi vẫn không quên đùa giỡn Hạ Vãn Song: “Có muốn thay đồ giúp tôi không? Coi như trả thù lao cho tôi, thế nào?”
Hạ Vãn Song nhẫn nhịn không ném túi đồ phụ nữ qua, bởi vì lúc này “kinh nguyệt” đã kết thành đội quân xông pha chiến đấu rồi, nếu cô không vào toilet ngay thì e rằng không kịp.
Ôm một túi đồ dùng phụ nữ vừa xông vào toilet, miếng băng hằng ngày chính thức hết tác dụng. Hạ Vãn Song thật may mắn không vẽ bản đồ trên ghế sofa, nếu không... có lẽ chiếc ghế sofa đó vứt đi là vừa.
Cô lục lọi chiếc túi, bên trong quả nhiên đều là nhãn hiệu cô viết và đồ cần dùng. Cô nghĩ đến dáng vẻ của người đàn ông đó ở gian đồ dùng phụ nữ, không khỏi bật cười. Một người đàn ông cao lớn đẹp trai đi mua thứ này, có lẽ cũng là lần đầu tiên Lệ Vĩnh Duy đi.
Nghĩ tới đó, trong lòng Hạ Vãn Song cảm thấy hài lòng, lần đầu tiên Lệ Vĩnh Duy mua thứ này là mua cho cô.
Lấy lại tinh thần cô mới giật mình, nghĩ lung tung gì vậy!
Lúc chuẩn bị thu dọn đồ, cô phát hiện dưới túi băng chống tràn còn có tiền lẻ, đồng thời ngoài tờ giấy cô viết cho Lệ Vĩnh Duy, còn có thêm một tờ ghi chú màu xanh.
“Cô thật hạnh phúc khi có một người chồng tuyệt vời như vậy. Chúc hai người hạnh phúc, vui vẻ.”
Chữ viết rất thanh tú, logo của tờ giấy ghi chú là tên của cửa hàng tiện lợi, ký tên lại là “Nhân viên bán hàng chọn đồ của phụ nữ thay anh”.
Hạ Vãn Song trừng mắt, thì ra không phải Lệ Vĩnh Duy tự đi chọn, cô còn cho rằng mình đã làm chuyện gì đó không hay nên luôn chột dạ. Không ngờ người đàn ông này thông minh như vậy, lại biết sai người khác chọn. Tránh xấu hổ còn có tiếng tốt.
Người chồng tuyệt vời, Lệ Vĩnh Duy sao?
Hạ Vãn Song mỉm cười, nếu người bán hàng biết “Người chồng tuyệt vời” là em chồng của mình, không biết sẽ kinh ngạc đến dường nào.
Cô gấp tờ giấy ghi chú lại, bỏ vào túi. Coi như là vật kỷ niệm của lần này vậy.
Có điều lúc Hạ Vãn Song nghĩ đến Lệ Vĩnh Duy, trong đầu vẫn hiện lên một câu nói: “Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi.”
Câu thơ lãng mạn này tạm thời lưu lại trong đầu Lệ Vĩnh Duy.
Ngày hôm sau trước bàn ăn, một người đàn ông đang ngồi, đôi mắt hoa đào sâu thẳm sáng ngời, kiên nghị mạnh mẽ, mặc dù có sự u buồn không thể xóa nhòa, nhưng vẫn rất mê người.
Lệ Vĩnh Duy vi vi tròng mắt, lợi hại lại nhuộm một tia ôn tình ánh mắt trừng mắt nhìn lên trước mắt bữa sáng.
Cháo trắng thanh đạm, trứng chần, một chiếc bánh khoai môn y hệt lần trước. Còn có một dĩa hoa quả đẹp mắt, có kiwi hắn thích ăn nhất. Không khó nhìn ra đây là một bữa sáng được chuẩn bị kỹ lưỡng, khác hẳn thường ngày hắn ăn.
Bình thường hay ăn bữa sáng dinh dưỡng đặc biệt để nuôi dưỡng da, bởi vì làn da này phải cấy ghép cho anh trai Lệ Tuấn Hải.
Hạ Vãn Song mặc chiếc váy cotton trắng sữa thướt tha uyển chuyển, tạp dề vẫn chưa kịp cởi ra. Cô không bỏ sót ánh mắt Lệ Vĩnh Duy không kiên nhẫn xẹt qua chiếc bánh khoai môn.
“Yên tâm, biết anh không thích ăn ngọt, cho nên lần này tôi làm bánh khoai môn mặn.” Hạ Vãn Song nhẹ nhàng tự nhiên nói, giọng điệu có chút giống đứa trẻ đang chờ được khen. Khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, cũng không biết có phải do chuẩn bị bữa sáng này quá lâu hay không.
Lệ Vĩnh Duy nghe cô giải thích, đồng thời cũng cho thấy cô quan tâm tới sở thích của mình, tâm tình thoải mái hơn, sự u buồn trong ánh mắt cũng giảm bớt rất nhiều. Có điều lời hắn nói ra lại khác hẳn với những gì đang nghĩ trong lòng.
“Biết sở thích của tôi nên định quyến rũ tôi à?” Giọng nói của Lệ Vĩnh Duy ngang ngược đầy ẩn ý, có chút mờ ám.
Hạ Vãn Song trừng mắt, sao người đàn ông này câu gì cũng có thể nói ra vậy? Cô quả thực muốn cắn hắn một cái như lần trước, xem ra hắn vẫn không nhớ.
Sự thật chứng minh, không thể đối xử quá tốt với Lệ Vĩnh Duy, hơi tốt một chút, đuôi của người đàn ông này sẽ vểnh lên tới trời. Quyến rũ cái con khỉ, cũng không suy nghĩ xem mình có đáng giá để cô quyến rũ hay không!
Hạ Vãn Song bước nhanh về phía trước, định bưng khay thức ăn đi. Lại bị Lệ Vĩnh Duy nắm lấy cổ tay: “Đồ điên, cô lại muốn làm gì?”
Hạ Vãn Song hừ nhẹ: “Đây là bữa sáng tôi làm, muốn cho ai ăn thì cho người đó ăn, không cho ai ăn thì đừng hòng ăn!”
“Ha ha, đã để lộ dụng ý của mình, bây giờ còn chơi trò lạt mềm buộc chặt? Có ý nghĩa sao? Vốn là làm cho tôi, còn thu lại làm gì?” Giọng nói của Lệ Vĩnh Duy lạnh lùng chứa vẻ đắc ý.
“Anh nghĩ nhiều quá, anh Lệ Vĩnh Duy à, chẳng qua tôi chỉ để ở đây, chưa nói với anh là cho anh ăn. Tiểu Hắc có thể sẽ thích bữa sáng này hơn.”
Tiểu Hắc là chó berger nhà họ Lệ nuôi, không kén ăn, có ăn thì rất vui vẻ.
Ánh mắt của Lệ Vĩnh Duy trầm xuống, người phụ nữ này lại so sánh hắn với một con chó, có phải muốn ăn đòn hay không?
“Đồ phụ nữ khẩu phật tâm xà!”
Hạ Vãn Song lập tức rút tay ra khỏi bàn tay dày rộng của Lệ Vĩnh Duy: “Tôi là chị dâu của anh, đừng quên sự thật này. Không phải là phụ nữ gì đó, hơn nữa, giữa người với người nên tôn trọng nhau mới là quan trọng. Nếu tôi tôn trọng anh, cũng xin anh hãy tôn trọng người chị dâu như tôi.”
Cô cứ một chị dâu hai chị dâu khiến Lệ Vĩnh Duy thấy vô cùng phiền phức: “Ai nói cô là chị dâu của tôi? Cho tới bây giờ tôi chưa từng nói cô là chị dâu! Bớt lấy việc này ra dọa tôi!”
Hạ Vãn Song hừ lạnh: “Sự thực như vậy, anh không thừa nhận, nhưng tôi vẫn là chị dâu của anh!”
“Vậy sao? Bây giờ tôi xác nhận với cô: Hạ Vãn Song cô căn bản không phải là chị dâu của Lệ Vĩnh Duy tôi!” Lệ Vĩnh Duy có liều mạng nói hết sự thật ra cũng không sao, người phụ nữ này thật khiến người ta tức giận! Trong mắt hắn tràn đầy sự hung ác.
Hạ Vãn Song nhíu mày, không muốn dây dưa thêm với hắn, cho dù nói gì cũng không thông, Lệ Vĩnh Duy lại cố chấp ngang ngược. “Anh không ăn thì thôi, đừng nói bậy bạ nữa!” Nói xong, Hạ Vãn Song cởi tạp dề, đi về phía cầu thang.
Hạ Vãn Song thực sự không hiểu, vì sao mỗi lần mình muốn thật lòng đối tốt với Lệ Vĩnh Duy thì hắn luôn làm mình tổn thương như vậy? Làm chuyện gì cũng bị coi là quyến rũ hắn? Xem ra mình thực sự bị coi thường, đưa tấm chân tình mặc người ta chà đạp.
Đôi mắt hoa đào của Lệ Vĩnh Duy tối tăm u ám, nhìn bữa sáng khiến người ta thèm ăn, tâm trạng nhanh chóng bình tĩnh lại. Có phải người phụ nữ này thật sự có ma lực? Luôn dễ dàng khiến tim hắn bình yên.
Hắn lấy dao nĩa, từ tốn ăn hết bữa sáng trên bàn.
Hạ Vãn Song đi tới cầu thang thực ra không lên lầu, cô trốn dưới chân cầu thang, nhìn người đàn ông bắt đầu ăn bữa sáng mình làm, trái tim nguội lạnh mới ấm áp hơn một chút.
Hạ Vãn Song không khỏi thở dài, chẳng lẽ chị dâu mình đây rất không yên phận sao? Biết rõ làm như vậy chỉ nhận được sự chế giễu của người đàn ông ấy, nhưng luôn muốn làm chút gì cho hắn để biểu đạt lòng biết ơn tối hôm qua. Hơn nữa bữa sáng này rõ ràng có thể giao cho thím Hoàng bưng ra mà...
Tâm trạng vừa mới bình ổn của Hạ Vãn Song lại chùng xuống.
Trong phòng bệnh.
Thực ra mỗi ngày thím Hoàng đều sẽ báo lại cho Lệ Tuấn Hải về vấn đề và tiến triển tình cảm giữa Lệ Vĩnh Duy và Hạ Vãn Song.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, bởi vì đợt trị liệu gần đây không theo kịp sự xấu đi của cơ thể, bây giờ Lệ Tuấn Hải nói chuyện có vẻ không còn sức lực.
“Hôm qua Vĩnh Duy và Vãn Song có hoàn thành đêm động phòng không?” Anh nghe nói rồi mới hỏi.
Thím Hoàng lắc đầu, thở dài một hơi: “Không, tối hôm qua mợ chủ tới tháng. Thực sự là người tính không bằng trời tính. Làm việc tốt thường gian nan, có lẽ duyên phận của hai người họ chưa tới.”
Lệ Tuấn Hải cũng thở dài, không biết lúc nào chuyện của bọn họ mới thực sự tốt lên, sức khỏe của mình ngày càng kém, tiến triển của bọn họ lại không hề có. Chỉ sợ khi mình đến thế giới kia, Vĩnh Duy vẫn không bằng lòng giao trái tim Vãn Song.
Thím Hoàng thấy tâm trạng của Lệ Tuấn Hải như vậy, vội nhanh chóng an ủi: “Cậu cả đừng lo lắng. Tôi đã nhớ kỹ thời gian kinh nguyệt của mợ chủ, 1-2 tuần nữa chính là thời kỳ rụng trứng, chúng ta tạo cho họ cơ hội, mợ chủ chắc chắn có thể mang thai cậu chủ nhỏ!”
Quả nhiên, Lệ Tuấn Hải vừa nghe, cả người tạm thời khôi phục tinh thần: “Thím Hoàng nói rất đúng. Cách này tốt, nếu bọn họ đã có ít cơ hội, vậy thì chúng ta tạo cho họ. Chuyện bên ngoài giao cho thím và quản gia Lý. Đến lúc đó Vãn Song có con của Vĩnh Duy, tình cảm của họ sẽ ngày càng tốt, trong mắt Vĩnh Duy cũng không chỉ có mỗi thù hận.”