Yêu Anh! Yêu Cả Mùa Thu

Chương 16




Thục Tâm thức dậy sau cơn say vật vã tối qua. Cô lim dim chưa hoàn toàn mở mắt. Cô thật sự chưa tỉnh ngủ nhưng bên dưới nhà rất ồn ào khiến cô phải thức giấc. Cô choàng người đứng dậy, mở cửa phòng rồi đi đến đứng trên cầu thang nhìn xuống. Căn nhà tràn ngập hương hoa, một buổi tiệc nữa sắp bắt đầu. Cô vào phòng đóng chặt cửa lại, chạy tới bên cửa sổ. Phía dưới sân nhà, mọi người đang rất nhộn nhịp chuẩn bị cho hôn lễ. Lễ đường được trang trí hoàn toàn bằng hoa hồng đỏ. Cô thấy vậy vội vàng kéo rèm cửa lại.

Thục Tâm vào phòng tắm, cô mở nước chảy ngập bồn tắm. Sau khi cởi bỏ chiếc váy đang mặc, cô liền bước vào bồn ngâm mình trong làn nước lạnh lẽo ấy. Một ngồi lâu, cô từ từ hạ người xuống, rồi dần dần chìm vào làn nước đó. Cô để nước tràn vào mũi, tràn vào họng mình, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Tự tử? Hai từ này liền xuất hiện trong đầu cô. Cô tuyệt vọng hơn bao giớ hết. Cô cảm thấy mình thật đáng thương. Cô không còn gì cả, tất cả mọi thứ mà cô trân trọng đều vụt mất khỏi tay cô. Gia đình mà cô yêu thương tự hào nhất đã tan vỡ. Người ba yêu thương đứa con gái này nhất đã dành tình thương này cho một người khác. Người mẹ mà cô ngưỡng mộ hơn bao giờ hết lại là bạn gái cũ của người cô yêu. Người cô yêu không hề yêu cô. Người bạn duy nhất chưa bao giờ coi cô là bạn. Tất cả đều tan biến rồi. Mọi thứ trong tay cô đã biến thành tro bụi rồi.

"Làm ơn hãy mang tôi tan biến theo làn nước này đi"

Áp lực nước khiến tim cô ép lại, cô thấy khó thở nhưng vẫn cố uống thêm vài ngụm nước.

"Không thể chết. Không được"

Cô ngay lập tức ngôi lên khỏi mặt nước. Cô thở dốc, hai tay đưa lên lau khuôn mặt đầy nước của mình. Giữa ranh giới của sự sống và cái chết, cô càng quý trọng sự sống hơn. Cô không thể chết ngay bây giờ. Cô nghĩ đến ba mình, cô không thể chết. Hôm nay là hôn lễ của ông ấy. Cô không muốn ngày kỉ niệm đám cưới của ba cô lại là đám giỗ của cô. Một hôn lễ đang chuẩn bị diễn ra không thể biến nó thành đám tang được. Chi ít cuối cùng cô vẫn nghĩ cho ba mình.

Thục Tâm sau khi thức tỉnh liền quyết định ra đi. Cô cho đồ vào hết trong vali. Cô mặc chiếc váy đen dài, bên ngoài khoác thêm áo khoác màu trắng, tóc cô xõa dài. Cô đeo kính đen rồi kéo vali xuống nhà.

Mọi người dưới sân nhà đã tụ họp đầy đủ cho hôn lễ. Mẹ cô thấy cô kéo vali liền buông ly rượu chạy tới.

- Con đi đâu vậy? Hôm nay là hôn lễ của ba con, con không đến chúc mừng ông ấy được sao?

- Nếu mẹ thấy vui thì cứ chúc mừng đi. Con không muốn làm việc đó.

Nói rồi cô mở cóp xe, đặt vali nằm gọn trong cóp. Chiếc BMW màu trắng của cô đã sẵn sàng cho cô ra đi. Cô mở cửa bước lên xe rồi khởi động xe. Ngay lúc đó, mẹ cô ra hiệu cho Thành Quân chặn cô lại. Anh đứng trước đầu xe cách xe cô chừng 10 bước chân chặn cô lại. Anh biết cô sẽ không tuyệt tình mà đụng anh, cô sẽ ở lại.

- Anh sẽ không để em đi đâu hết.

Cô nhòm ra cửa rồi thản nhiên nói:

- Anh nghĩ anh cản được tôi sao?

Nói rồi cô đạp ga xe chạy tới. Anh thách thức sự chịu đựng của cô, anh dang hai tay nhắm mắt lại. Chiếc xe lao thẳng tới tưởng chừng sắp đụng anh thì dừng lại. Cô phát điên rồi quay vô lăng sang trái đụng vào cổng hoa. Cô cán chiếc cổng rồi chạy đi chỉ để lại bông hoa nằm lăn lóc trên cỏ. Không những như thế, sau khi cán chiếc cổng cô đạp ga xe từ từ, tay phải đưa lên, bàn tay nắm chặt cố gắng mở khớp tay giơ ngón giữa lên tỏ thái độ.

- ----

Thấy Thục Tâm ra đi, mẹ cô liền lấy xe chạy theo cô. Thục Tâm thấy vậy liền chạy nhanh hơn, mẹ cô cũng tăng ga chạy theo. Nhưng rồi, mẹ cô hoa mắt, choáng váng đầu óc. Hình ảnh trước mắt bà đều mờ nhạt. Ba liền tấp sang lề đường nhưng vẫn cố mở mắt nhìn chiếc xe Thục Tâm vụt chạy.

Thành Quân và Kiên Minh chạy theo sau, liền nhìn thấy xe mẹ cô ngay bên đường. Họ dừng lại.

- Chị không sao chứ? Tôi đưa chị đến bệnh viện.

Thành Quân mở cữa xe rồi nhanh chóng đỡ mẹ cô ra nhưng bà ấy gắng gượng:

- Đi đi. Đi theo Thục Tâm đi. Đừng để nó đi mất.

- Không. Chị đang rất nguy hiểm, để tôi đưa chị vào bệnh viện trước đã.

Bà liên tục xua tay rồi đẩy Thành Quân lên xe.

- Trên Đà Lạt, nó nhất định lên Đà Lạt. Chúng tôi có một căn nhà trên đó. Tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cậu. Cậu mau đi đi.

- Được rồi. Tôi sẽ đi nhưng chị phải cố gắng đến khi tôi đưa cô ấy trở về.

Nói xong, anh lái xe đi thẳng lên Đà Lạt theo chỉ dẫn của mẹ cô. Còn mẹ cô được Kiên Minh đưa ngay tới bệnh viện. Khuôn mặt bà lã mồ hôi, hơi thở gấp gáp. Bà liên tục ôm tim mình quằn quại.

- ----

Thục Tâm lái xe liên tục trong vòng 5 tiếng đã đến Đà Lạt. Cô lái xe vòng qua hồ Tuyền Lâm. Cô đến Đà Lạt vào đúng thời điểm lá phong chuyển màu. Nhìn tận vào rừng sâu, trên nền trời xanh thẵm lấp ló vài chóm vàng rồi lại đỏ tươi.

Là lá phong. Đúng, chính là lá phong. Làm sao cô không thể nhận ra nó khi đã gần gũi, tiếp xúc với nó trong suốt 3 năm qua. Chiếc lá phong đầy ắp bao nhiêu kỉ niệm của cô và Thành Quân. Rồi cô lái xe thẳng về căn nhà trên Đà Lạt.

Cô mang vali vào nhà, thu dọn căn nhà lại một cách ngăn nắp. Tối đó, khi cô đang nhâm nhi ly rượu vang thì có tiếng chuông cửa từ ngoài cổng vọng vào. Cô mặc áo khoác rồi lật đật chạy ra cửa. Cánh cửa mở ra, Thành Quân đứng ngay trước mặt cô. Cô không hề bất ngờ, nhẹ nhàng mở cửa cho anh vào.

Anh vừa vào nhà đã nhìn thấy ly rượu trước mặt. Thục Tâm ngồi chễm chệ trên sofa, tay cầm ly rượu lên uống một ngụm. Anh ngăn cô uống tiếp, anh đặt ly rượu trở lại bàn.

- Rượu không tốt cho sức khỏe đâu. Đừng uống nó nữa.

Căn nhà rất ấm áp mặc dù thời tiết Đà Lạt đang rất lạnh. Thiết kế căn nhà rất sang trọng, vật dụng trong nhà rất giống căn nhà ở Canada. Đối diện cô là một lò sưởi đang bập bừng ngọn lửa. Ngọn lửa cháy một cách mãnh liệt, làm cho không gian trong nhà ấm hơn.

- Mẹ em đã nhập viện rồi.

Chân mày cô thoáng động khi nghe anh nói. Nhưng sau đó trở lại bình tĩnh ngay lập tức.

- Mẹ em bị bệnh tim. Bà ấy...

Chưa kịp thốt ra, Thành Quân đã bị cô chặn lại.

- Tôi không quan tâm. Nếu anh còn muốn ở đây thì đừng nhắc tới bà ấy nữa.

Vừa nói xong, Thục tâm đứng ngay dậy. Cô khập khiễng bước đi, vô tình đá vào ghế ngã ra. Cô ôm chầm lấy Thành Quân đang ngồi. Anh nhìn cô với ánh mắt tràn đầy yêu thương nhưng cô lạnh nhạt quay đi. Cô đứng dậy, nhỏ nhẹ nói:

- Đêm nay, anh ngủ lại sofa đi. Sáng mai rỗi hẳn về.

Cô bước đi lên cầu thang rồi mất hút đi. Anh mệt mỏi rã rời thiếp đi trên sofa.

Đêm đó, cô không cầm lòng được liền quay xuống nhà nhìn anh. Cô vuốt ve từng chi tiết trên khuôn mặt anh. Nhẹ nhangw lướt qua đôi môi mỏng manh nhưng ngọt ngào của anh. Cô ngướn người nhẹ nhàng hôn lên môi anh một nụ hôn.

Nhưng chưa được 3 giây, cô đã giựt bắn người lại. Cô sợ người ngay trước mặt mình. Bây giờ anh ta là dượng của mình. Cô chấn chỉnh tinh thần ngồi dậy đắp chăn cho anh rồi quay lại phòng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.