Yêu Anh! Yêu Cả Mùa Thu

Chương 13




Thục Tâm ngang bướng là vậy một khi cô đã quyết định thì chẳng ai ngăn gì được cô. Kiên Minh tìm mọi cách để thay đổi quyết định của cô đến mức phát điên lên. Anh chỉ cầu mong cô sẽ thay đổi quyết định vì rằng bây giờ anh không thể làm gì được nữa. Mẹ anh lấy căn bệnh tim ra uy hiếp anh, ba anh vì lời hứa năm xưa mà ép buộc anh.

- Cậu điên rồi à, Thục Tâm. Cậu biết tớ yêu Ngọc Tú mà. Cậu làm vậy không thấy có lỗi với cô ấy sao?

- Có gì mà có lỗi chứ. Vốn dĩ từ đầu hai chúng ta đã định sẵn là phải lấy nhau rồi. Chuyện gì đã định trước rồi thì hãy làm đi.

- Cậu và tớ đã từng yêu nhau bao giờ chưa. Vậy tại sao phải làm khổ nhau như vậy? Cậu quá ích kỉ rồi, Thục Tâm à. Cậu đau lòng, ba mẹ cậu cũng đau lòng, họ không tốt hơn cậu là bao đâu.

Thục Tâm nghe lời Kiên Minh nói liền cảm thấy nực cười.

- Họ đau lòng sao? Nếu đau lòng họ đã không ép tớ tới con đường cùng này đâu.

Kiên Minh giựt lấy ly rượu trên tay Thục Tâm, sau đó đổ ngay trước mặt cô ấy.

- Cậu nhớ không, cậu đã thề rằng sẽ không lấy tớ. Nếu lấy tớ cậu sẽ bị tan xương nát thịt, cậu thật sự muốn như vậy sao?

- Cậu nhìn mặt tớ có giống đang sống không? Nhìn đi, nhìn kĩ đi. Tớ bây giờ đã sống không bằng chết đây nè. Nếu đúng như vậy thì cứ để tớ tan thành tro bụi đi cho rồi. Tớ quá mệt mỏi rồi.

Thấy không thể thuyết phục được Thục Tâm, Kiên Minh liền nhờ vã Thành Quân. Thành Quân tìm cô nhiều lần nhưng vẫn không thể thuyết phục được cô. Anh không thể để mọi người tổn thương nữa nên đành quyết định:

- Thục Tâm, chúng ta kết hôn đi.

- Kết hôn. Đúng tôi sẽ kết hôn nhưng chú rể không phải là anh. Không, tôi xin lỗi dượng. Dượng đi đi, đừng để mẹ tôi thấy lại hiểu lầm chúng ta gian díu với nhau. Tôi... sắp... kết... hôn rồi.

- Thật sự không thể dừng lại được sao?

- Không. Tôi mong hôm đó dượng cũng đến. Đến xem tôi làm cô dâu xinh đẹp đến nhường nào.

Nếu quyết định của cô được nói ra một cách chân thành hơn, sớm hơn, gia đình vui vẻ hơn có lẽ sẽ khiến ba cô phần nào yên tâm. Mặc dù bận rộn tổ chức cho hôn lễ nhưng trong lòng ba cô vẫn canh cánh điều gì đó.

- Con đã quyết định chắc chắn chưa?

- Tại sao ba lại nói vậy?

- Ba muốn thấy con hạnh phúc thật sự khi chọn Kiên Minh chứ không phải chọn nó vì trả thù ba mẹ. Giữa hai đứa có tình yêu hay không?

- Yêu hay không có quan trọng không? Ba mẹ lấy nhau cũng đâu phải bắt nguồn từ tình yêu đâu. Nếu thấy không hợp nhau thì li dị thôi, cũng đâu có gì mà phức tạp lên như vậy.

- Con không thể lấy ba mẹ ra làm ví dụ được.

- Tại sao không? Chính ba mẹ đã dạy con như thế? Không phải sao?

- Con... Thôi nếu con nói như vậy, ba đành chấp nhận. Cho dù thế nào ba cũng mong con sẽ được hạnh phúc.

- -----

Thứ bảy, hôn lễ giữa Kiên Minh và Thục Tâm diễn ra. Một hôn lễ đầy xa hoa và hoành tráng. Khách mời đều đến tham dự đầy đủ. Hoa hồng được trang trí khắp nơi, những ngọn nến lung linh cũng được thắp sáng. Thục Tâm mặc chiếc váy cô dâu rất xinh đẹp. Chiếc váy màu trắng tinh khiết lộng lẫy kiêu sa với chi tiết đính ngọc trai toàn bộ thân váy cực nổi bật. Đuôi váy dài với chân váy xòe rộng bồng bềnh. Thêm vào đó mẫu tay hến với phần ngực lấp ló sau lớp voan mỏng và đính kết hoa cầu kỳ, sang trọng khiến Thục Tâm xinh đẹp như một nàng tiên nữ. Chiếc khăn voan trùm đầu dài 5m mềm mại cùng với chiếc vương miệng trên đầu. Thành Quân nhìn cô đến nỗi ngơ ngác. Ba cô đến giơ tay để dẫn cô vào lễ đường.

- Không cần. Con muốn tự mình bước vào.

Lời nói của cô khiến ba cô vô cùng đau lòng. Ông quay đi lấy tay lau nước mắt rồi trở lại vào bàn ngồi. Thục Tâm một mình cầm bó hoa bước vào lễ đường. Cô kiêu sa, sang trọng khiến mọi người phải trầm trồ khen ngợi.

Bữa tiệc đến giây phút quan trọng, hai người cùng trao nhẫn cưới cho nhau thì Thục Tâm thay đổi đột ngột.

- Chú rể, Trần Kiên Minh có đồng ý lấy cô Huỳnh Thục Tâm làm vợ hay không?

Kiên Minh nhìn Ngọc Tú với đôi mắt đượm buồn rồi quay sang mẹ mình và trả lời " Đồng ý."

- Cô dâu, Huỳnh Thục Tâm có đồng ý lấy anh Trần Kiên Minh làm chồng hay không?

- Không.

Câu trả lời vừa thốt ra khiến mọi người sửng sốt. Đến cả Kiên Minh cũng ngay người bất ngờ. Thục Tâm quay ra trước mặt mọi người, giở khăn che mặt lên rồi nhìn về phía bàn của ba mẹ mình.

- Đủ rồi. Kết thúc được rồi. Tôi không muốn kết hôn nữa.

Kiên Minh vội kéo tay Thục Tâm nói:

- Cậu điên rồi hả. Cậu làm như vậy là có ý gì?

- Ý gì chứ. Hay là cậu muốn chúng ta kết hôn thật. Không phải đây là điều cậu muốn à.

- Tớ...

Cô quăng bó hoa xuống sàn sau đó kéo váy đi về phía cánh cửa. Bữa tiệc kết thúc trong sự hụt hẫng của mọi người cùng với bao lời bàn tán ra vào. Thục Tâm trở thành cô gái đáng chê trách. Ba mẹ cô bị muối mặt một trận trước quan khách.

Về đến nhà khi mọi chuyện đã phần nào được giải quyết. Cô quay đi trong khi một mớ hỗn độn cần phải giải quyết. Ba cô chắp tay cúi mặt xuống xin lỗi tất cả mọi người.

- Con quá đáng lắm rồi Thục Tâm. - Mẹ cô đùng đùng nổi giận tát cô một cái choáng váng mặt mày- Ngay cả chuyện kết hôn mà con cũng giỡn được. Con tưởng đây là trò chơi hả?

- Không phải tại mẹ con mới thành ra như vầy sao? Mẹ nghĩ con muốn chuyện này xảy ra à. Bây giờ đối với con, mẹ không còn là mẹ của con nữa rồi. Mẹ cứ như thế thì đừng trách con.

Thục Tâm tức giận khi nhìn thấy mẹ cô và Thành Quân bên cạnh nhau. Ngay cả trong bữa tiệc, anh ân cần chăm sóc cho bà ấy khiến cô vô cùng ganh tị. Cô hét thẳng vào mặt mẹ mình rồi bình tĩnh nói với giọng mỉa mai:

- Hôn nhân cũng giống như một trò chơi. Mà trò chơi nào không kết thúc. Chỉ là con kết thúc nó sớm hơn thôi. Điều bây giờ mẹ cần làm là hãy giữ chặt bạn trai của mẹ đi. Giữ anh ta tránh xa con ra. Nếu không con không kìm chế được tình cảm lại gây ra chuyện bại hoại gia phong thì không tốt đâu. Con không biết mình sẽ còn làm ra những gì đâu.

- Đó là dượng con. Trước khi mẹ.... - bà ấp úng giây lát rồi nói tiếp- thì con hãy chấp nhận đi.

Thục Tâm nhìn mẹ mình bằng ánh mắt khinh thường, cô lạnh lùng đáp:

- Con sẽ không chấp nhận chuyện gì cả. Và con sẽ làm những điều mình thích thôi. Đối với con bây giờ, được nhìn thấy mọi người từng người một đau khổ, con rất vui.

Nói rồi, cô nhếch miệng tạo ra một nụ cười như không cười. Ánh mắt kiên định chống đối mẹ cô. Trong lòng mẹ cô lúc này rất đau nhưng vẫn không muốn giải thích cũng như bà không muốn khuyên bảo gì nữa.

- ---

Buổi chiều hoàng hôn hôm ấy, khi mọi người đều rời nhà hết chỉ còn mỗi Thục Tâm và Vĩ Đức ở lại. Cô vẫn dùng ánh mắt oái ăm nhìn Vĩ Đức. Thằng bé tinh nghịch, ngây thơ như Thục Tâm lúc nhỏ nhưng lại lúc dịu dàng như chính mẹ nó. Đúng là Vĩ Đức rất giống với Thục Tâm, từ khuôn mặt đến dáng dóc thì y hệt Thục Tâm lúc nhỏ. Mãi mê ngắm nhìn Vĩ Đức, Thục Tâm không ngờ rằng Thành Quân đứng ở phía sau mình từ lúc nào.

- Thằng bé đáng yêu quá.

Cô vẫn ánh mắt lãnh đạm quay lại nhìn anh.

- Nếu sau này có một đứa con, em thích con trai hay con gái?

Thành Quân nói rồi nhìn cô một cách nghiêm túc. Cô không hề lãng tránh ánh mắt ấy, đối diện trực tiếp mà trả lời:

- Không có đứa con nào cả. Sau hôn lễ hôm ấy anh nghĩ còn ai muốn lấy tôi nữa chứ. Cho dù có người muốn lấy tôi, tôi cũng không muốn. Bây giờ tôi không tin ai cả, ngay cả bản thân tôi cũng không biết tôi đang làm gì nữa.

- Vẫn còn có người cho em tin tưởng chỉ là nhất thời em chưa nhận ra mà thôi.

- Phúc Khang sao?

Thục Tâm thắc mắc định hỏi nhưng trong đầu cô lúc này hình ảnh Phúc Khang hiện lên nhanh như chớp. Đúng, ngoại trừ Ngọc Tú chưa bao giờ phản bội cô thì chỉ có mình Phúc Khang là cô tin tưởng nhất. Anh là người mà cô cảm thấy nhẹ nhàng mỗi khi bên cạnh. Anh thấu hiểu nỗi đau của cô, chỉ khi ở bên cạnh anh cô mới có thể thả lỏng người, được bày tỏ mọi đau buồn ray rứt trong lòng.

Thành Quân lắc đầu nhẹ định nói gì đó thì có điện thoại gọi đến. Anh quay ra nghe điện thoại còn Thục Tâm vẫn đứng nhìn theo bóng Vĩ Đức đang chơi đùa với con Bob. Bob là chú chó được nuôi trong nhà.

Vĩ Đức bò lên ghế rồi đứng nhón chân với tay lên kệ sách. Nó thấy một chiếc xe được cất trên kệ. Nó một tay lần mò lấy chiếc xe, một tay bám chặt vào thanh kệ sách. Bob ở phía dưới đang dằn co với một con gián. Đột nhiên con gián bò lên cái ghế Vĩ Đức đang đứng. Bob lao tới làm chiếc ghế ngã ra. Vĩ Đức la lên, tay vẫn cố bám lấy kệ sách rồi từ từ rơi xuống. Cách đó chừng năm sáu bước chân, Thục Tâm tức tốc chạy tới, nhanh đưa tay phải ra trước đỡ lấy thằng bé. Rồi hai người cùng ngã nhào ra. Vĩ Đức may mắn được Thục Tâm ôm lấy vào lòng nên hoảng loạn trong giây lát rồi ngất đi. Còn Thục Tâm vì đỡ bằng một tay nên sức nặng tập trung ở cổ tay khiến bàn tay cô bị trẹo xuống một góc 45°.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.