“Tít, tít, tít…”
Lọt vào tai là một trận thanh âm quy luật của thiết bị điện tử; cả người hoàn toàn không có cảm giác, cứ như không phải là thân thể của chính mình, trước mắt một mảnh hắc ám.
Thật lâu sau, Ân Mân rốt cục có chút khí lực, giãy dụa đem mí mắt mở ra.
“… Mân Mân? Mân Mân! Mau gọi bác sĩ! Con tôi tỉnh rồi! Bác sĩ!” Giọng nữ kích động vang vọng bên tai, ngay sau đó là một trận rối loạn.
“Ân Mân, Ân Mân? Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?” Một vị trung niên mặc áo blouse trắng xóa từ ái mỉm cười, trong giọng nói mang theo chút cổ vũ.
Ân… Mân?
Ân Mân…
Được rồi, anh đã nhớ ra, Ân Mân là tên của mình. Trước đây, sau khi đi thị sát công trường về thì gặp tai nạn giao thông, sau đó… cái gì cũng không còn biết nữa.
“Hic ~ Mân Mân a, cậu rốt cục cũng chịu tỉnh, cậu có biết hay không cậu đã nằm suốt một năm rồi đó. Hic ~ thật tốt quá, bác sĩ nói xác suất cậu tỉnh lại là rất thấp, tôi vẫn luôn không tin…”
Nguyên lai, vừa chớp mắt đã qua một năm rồi sao?
Vậy…thế giới Thiên Long trong trí nhớ kia, còn có Nga My Sơn cùng Hạ Thiên chẳng lẽ chỉ là một hồi giấc mộng hoang đường?
“Anh em tốt, tôi biết cậu cát nhân tất có thiên tướng, cuối cùng cũng chịu tỉnh! Hiện tại tốt rồi, tôi cuối cùng cũng có thể đem công tác của cậu giao lại cho cậu.” (bạn bè thế đấy =.=” ngta chỉ vừa tỉnh dậy thôi mà nó đã nghĩ đùn đẩy công việc)
Hạ Thanh là bạn thân từ nhỏ của anh, biết được anh đã tỉnh, liền lao đến bệnh viện thăm hỏi. Rõ ràng bên ngoài một bộ khí chất tinh anh lão luyện, nhưng vừa gặp anh em cùng nhau lớn lên liền trở nên cà lơ phất phơ.
“Hạ Thanh, cậu có biết một trò chơi gọi là《 Thiên Long Bát Bộ 》không?”
Nghe vậy, Hạ Thanh liền trừng lớn mắt, kinh dị nói: “Cậu có bị làm sao không? Ngủ suốt một năm, mới vừa tỉnh lại câu nói đầu tiên với tôi lại hỏi về game?! Như thế nào? Cậu không phải là bị xe đụng phá hư đầu óc rồi chứ? Một thằng cuồng công việc như cậu mà cũng biết chơi game? Cậu từ đâu nghe được cái tên đó? Đừng làm tôi sợ nha! Trái tim nhỏ bé của tôi chịu không nổi kích thích này đâu!”
Thằng điên này… Ân Mân hắc tuyến, coi thường lời nói khoa trương của cậu ta, tiếp tục nói:
“Trong game đó có phải có một server tên là Kính Hoa Thủy Nguyệt không?”
——————
Một acc mới toanh vừa sinh ra ở Đại Lý, trên đầu đính tên gọi “Ta là Mãnh Long” (cái tên thiệt ngốc >0<).
Ân Mân lần đầu tiên dùng bàn phím chuột thao tác chơi game, ban đầu cũng không thuần thục lắm, bất quá, năng lực học tập của anh trước nay đều phi thường kinh người, rất nhanh đã thăng cấp ào ào.
Điều này làm cho tên bạn xấu vẫn luôn ở bên cạnh nhòm nhòm ngó ngó kinh ngạc không thôi.
Ân Mân không để ý tới nghi vấn của cậu ta, click chuột vào danh sách thành viên bang hội trước đây của hai người, một đám tên quen thuộc khiến cho anh thiếu chút nữa khắc chế không được cảm xúc kích động trong lòng.
Là thật! Những điều anh thấy trong mơ hoàn toàn là sự thật!
Run rẩy rê chuột xuống, Ân Mân nhìn thấy tên “Hạ Thiên”, lập tức thất vọng phát hiện tên cậu không sáng.
(Chú thích: tại NPC Quản lý bang ở các thành, gamer dù chưa vào bang cũng có thể xem danh sách các bang hội, danh sách thành viên cùng chức vụ, đang onl hay đang off của từng bang)
Ân Mân đem acc chạy đến Nga My Sơn.
Từng ngọn cây cọng cỏ nơi đây đều quá đỗi quen thuộc với anh, dù nhắm mắt lại anh cũng có thể tưởng tượng ra khung cảnh bao quát của chốn này.
Nhưng… chung quy cũng là cảnh còn người mất.
Mạnh Thanh Thanh, Lý thập nhị nương, Hàn Ánh Tuyết, Thôi Lục Hoa, Hỗ Tam Nương…
Mọi người hiện tại…có khỏe không?
Không có ai trả lời.
Ân Mân thở dài.
Ai có thể biết, những NPC mà trong mắt mọi người chỉ là một tổ số liệu cũng có suy nghĩ, tình cảm, cũng biết nói đùa, trêu chọc hay an ủi khi anh đau khổ nhất.
Kỳ thật, mỗi một NPC đều vẫn đang sinh hoạt vô cùng náo nhiệt trong chính thế giới riêng của mình, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.
Y cũng từng là một trong số bọn họ.
Hiện tại, mặc dù nhớ thương, cũng đã không còn cách nào nghe thấy những âm thanh lải nhải nhưng khiến người ta ấm lòng ấy nữa.
Có được tất phải có mất.
Ân Mân cố phấn chấn tinh thần tinh thần, mật Mộng Tiểu Tiên.
【 Mật 】: [Ta là Mãnh Long]: Mộng Tiểu Tiên, tôi là Mãnh Long.
【 Mật 】: [Mộng Tiểu Tiên]: …115, Mãnh Long? Mãnh Long là đứa nào?
Ân Mân ánh mắt chợt lóe, thử trả lời.
【 Mật 】: [Ta là Mãnh Long]: Là cái đứa đã đánh cậu tan nát, răng rụng đầy đất…
【 Mật 】: [Mộng Tiểu Tiên]: …
【 Mật 】: [Ta là Mãnh Long]: Tôi chính là Mãnh Long đó đây.
【 Mật 】: [Mộng Tiểu Tiên]: (╬ ̄皿 ̄)凸 Đệch! Đạu xanh rau má anh còn biết đường trở về? Anh có biết Tiểu Thiên đợi anh bao lâu hay không?!7
【 Mật 】: [Ta là Mãnh Long]: …Cậu ấy dạo này thế nào rồi?
“Hạ Thiêm a, cậu buổi tối không ra ngoài ăn cơm sao?” Cậu bạn người Đông Bắc tiếng nói sang sảng đập cửa phòng cậu.
Trong phòng, một thanh niên ủ rũ nằm úp sấp trên giường nói vọng ra: “Không đi, không có hứng thú.”
“Vậy tôi trước đi chơi bóng, trở về đem cho cậu một phần cơm, ok?”
Hạ Thiêm trên mặt thoáng hiện lên một nét tươi cười: “Hảo, cám ơn lão Đại nhiều.”
Cậu bạn Đông Bắc vừa đi vừa bất đắc dĩ lắc đầu: “Yêu đương trên mạng thật sự hại thân a, rõ ràng là một thanh niên phấn chấn luôn tích cực hướng về phía trước a.” Tuy rằng Hạ Thiêm gọi cậu là lão Đại nhưng kỳ thật cậu cũng chỉ lớn hơn cậu ta hai tuổi mà thôi. Mặc dù xét diện mạo mà nói, so với kẻ trời sinh thô lỗ như cậu, cái người da mịn thịt mềm, trắng trắng nộn nộn kia thoạt nhìn chỉ như mười lăm tuổi mà thôi.
Hạ Thiêm tuổi còn nhỏ, tính tình đơn thuần. Cậu từ nhỏ được gia đình bảo hộ rất tốt, bất quá cũng không tuỳ hứng, nhu thuận ngây ngốc, luôn nỗ lực cố gắng khiến người gặp người thích. Bởi vậy, bạn bè đối với cậu đều quan tâm nhiều hơn một chút.
Lạch cạch.
Cửa phòng ký túc xá bị đóng lại.
Hôm nay là cuối tuần, mọi người trong ký túc đều ra ngoài tìm vui vẻ, lưu lại một mình Hạ Thiêm ủ dột trong phòng.
Xung quanh trở nên im ắng tẻ ngắt, Hạ Thiêm xoay người, đem chăn che kín đầu.
Cậu không chơi Thiên Long đã gần nửa tháng rồi, tâm tình vẫn như trước buồn bực không ngừng.
Rốt cuộc vẫn quên không được người kia.
Cho đến tận lúc này, cậu cũng không biết cảm giác của mình với anh là áy náy, tức giận hay là thất vọng nữa.
Cộc…cộc
Tiếng đập cửa vang lên.
Hạ Thiêm tưởng là phòng cách vách, không để ý đến.
Cộc..Cộc…Rầm…Rầm…
Là phòng mình…
Hạ Thiêm buồn bực uể oải vén chăn lên, hướng về phía cửa hô lớn: “Vào đi, cửa không khóa!”
Nắm cửa rất nhanh bị xoay mở, ngay sau đó là vài tiếng bước chân thanh thúy vang lên.
Hạ Thiêm hít sâu một hơi, ngồi dậy, nhìn về phía người đang đi đến.
Đó là một nam nhân cao gầy, diện mạo anh tuấn nhã nhặn, thân mặc âu phục đeo cà- vạt, một bộ tinh anh trong xã hội, đừng trong ký túc xá nam sinh có chút không thích hợp.
Người đàn ông đó đang dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn chính mình, Hạ Thiêm có chút không được tự nhiên, cậu xác định chắc chắn bản thân chưa từng gặp qua người này.
“Xin chào, xin hỏi ngài tìm ai?”
Ân Mân đem gương mặt nhu thuận của Hạ Thiêm nhìn một lần thật kỹ càng, đồng thời cũng khắc sâu vào trong lòng.
Sau một lúc lâu, anh mới khẽ nhếch khóe miệng, chậm rãi nói: “Hạ Thiêm phải không? Tôi tên là Ân Mân.”
Hạ Thêm đang muốn nói tiếp vài câu chào hỏi khách khí, ai ngờ Ân Mân câu tiếp theo đã khiến cậu triệt để “đứng hình”.
“Chào em, anh chính là Mãnh Long, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều.”
❀‿❀TOÀN VĂN HOÀN❀‿❀