Yêu Anh Lau Bằng Nước Mắt

Chương 46: Không bao giờ tha thứ cho cô ta




       

       Trong lúc Lăng Hạo Vũ đang thẫn thờ nhìn theo bóng hình người con gái từ phía xa, Quý Hàn bấy giờ mới để ý sự xuất hiện của anh tại nơi đây. Như mọi lần, ông ấy đều tiến tới mở lời chào hỏi trước một cách nể trọng.

-  Lăng thiếu gia, thật hiếm khi mới thấy cậu đại giá quang lâm đến xem ekip chúng tôi làm việc. Cậu thấy đấy ekip bận rộn từ sáng đến giờ. Xin thứ lỗi vì tôi không thể tiếp đón cậu một cách chu đáo hơn.

       Quý Hàn vô tình làm gián đoạn dòng tâm trạng của anh hiện tại. Lăng Hạo Vũ tỏ ra bình tĩnh, đáp lại bằng nụ cười hữu nghị.

       -  Không sao, nghe nói phim cũng sắp sửa đóng máy. Tôi đến là muốn xem tiến trình của tổ làm phim có thuận lợi hay không.

      -  Lăng tổng, mọi thứ đều tốt đẹp chỉ là diễn viên chính được tuyển chọn trước đó không may gặp phải một số sự cố bất đắc dĩ. Vì vậy, tôi đã để Lăng tiểu thư  đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim lần này.

      - Mới đầu, tôi có hơi quan ngại nhưng không ngờ rằng cô ấy rất am hiểu và ứng biến vai diễn một cách hài hoà. Cũng nhờ vậy mà tôi mới được lĩnh ngộ hết thảy tài năng của Lăng tiểu thư, quả thật tuyệt vời!

       -  Tôi đoán, bộ phim điện ảnh của chúng ta chắc chắn sẽ thành công rực rỡ hơn cả mong đợi. Haha

         Đạo diễn Quý cười to, nhìn vẻ mặt phấn khích của ông ấy cũng có thể thấy được sự kì vọng lớn tới cỡ nào đối với dự án hợp tác giữa họ.

       -   Cũng thật may là em gái tôi đã không gây ra phiền phức gì cho ngài.

- Haha, có gì đâu, Lăng tiểu thư tuy có chút nghịch ngợm nhưng khi cô ấy chú tâm làm việc thì vô cùng chuyên nghiệp. Cậu Lăng không cần phải quá lo lắng.

- Chắc hẳn vừa rồi cậu cũng thấy được diễn xuất của Lăng tiểu thư quả nhiên có thiên phú hơn người đúng chứ?

- Cô ấy thật sự rất biết cách lan toả cảm xúc chân thành từ sâu bên trong con người mình, để ai nấy cũng có thể thấy được phần "hồn" dâng trào trong vai diễn.

           Trong mắt Quý Hàn, Triệu Hiểu Vy chính là một viên kim cương sáng giá, có tố chất, có tài năng tiềm ẩn mang tới những xúc cảm thuần tuý, độc nhất vô nhị khiến cho khán giả phải cảm động day dứt không thôi.

- Không biết cậu Lăng có cảm nhận được sự thống khổ vừa rồi không? Khi cô ấy khóc, khoé mi buồn ngấn lệ thật sự đã khiến tôi kinh động nhân tâm. Cứ như thể cô ấy đang lột tả hết thảy cảm xúc thật sự ở chính bản thân chứ không chỉ còn đơn thuần là một vai diễn trong kịch bản đã được dựng sẵn.

       -  Thật sự quá đỗi chân thật.

Một diễn viên ưu tú chính là biết cách truyền đạt dáng hình thanh âm của vai diễn, cống hiến hết mình vì nghệ thuật.

           Và Triệu Hiểu Vy chính là một trong số những người xuất sắc đó.

Đôi mắt anh trầm lặng nhìn về phía người con gái. Khi thấy cô khóc, anh không hiểu vì sao trái tim như có hàng ngàn vết cắt xẻ, đau xót không nguôi...

Hoặc cũng có thể chỉ là cảm giác đó quá đỗi xa lạ, bởi lẽ Lăng Hạo Vũ chưa từng được chứng kiến cô rơi nước mắt trên gương mặt vô cảm ấy dù chỉ một lần.

Vốn dĩ anh không thể nào hiểu được sau lớp băng lạnh lẽo trên con người cô lại là một ngọn lửa bùng lên dữ dội từ trái tim, dõi theo và yêu anh qua năm dài tháng rộng.

Cô giấu kín vết thương lòng

Và anh không bao giờ được biết...

————————

        

Trong phòng trang điểm, ánh đèn trước gương soi sáng dáng vẻ diễm lệ tựa như tiên nữ giáng trần của người con gái.

Triệu Hiểu Vy đã từng rất thích ngắm nghía dung nhan của mình, sắc đẹp của cô chính là thứ vũ khí có thể giết chết vô số nam nhân. Chỉ bằng một ánh mắt xinh đẹp đưa đẩy, họ cũng sẽ xin đầu hàng gục ngã vì cô ngay tức khắc.

Nhưng cớ sao duy chỉ có mỗi mình Lăng Hạo Vũ lại ghét bỏ cô đến vậy? Chẳng lẽ cô không có đủ sự xinh đẹp trong mắt anh ư?

Nhiều lần suy ngẫm, Triệu Hiểu Vy chỉ muốn tự cào nát và tàn phá vẻ đẹp của mình. Bởi cô nghĩ, Lăng Hạo Vũ một phần không thích cô chính là vì gương mặt này.

Ước gì có thể thay da đổi thịt, ước gì cô có thể biến thành một người hoàn toàn khác lạ. Cô không muốn làm một Triệu Hiểu Vy cứ phải luôn giấu kín cảm xúc thật bằng vẻ ngoài kiêu ngạo ấy.

Cô không muốn nữa...

Không muốn...

"Triệu Hiểu Vy sao mày có thể giả tạo như vậy? Bộ mặt này thật sự đáng ghét"

- Đáng ghét! Đáng ghét ! Đáng ghét !

Triệu Hiểu Vy lẩm bẩm trong miệng, cô cắn móng tay như tự sợ hãi chính bản thân mình ngay lúc này.

Ám ảnh quá khứ thật sự là một điều đáng sợ, nó dồn ép con người tới ngõ cụt của cuộc sống. Khiến họ nhìn nhận mọi thứ từ quen thuộc trở nên vô cùng xa lạ, hoang mang tột độ.

Ngay khi cô cảm thấy bế tắc, bỗng chốc người trợ lí xuất hiện bước vào trong phòng. Triệu Hiểu Vy bấy giờ mới có thể tạm thời bỏ qua loại suy nghĩ tiêu cực này sang một bên, trở lại với dáng vẻ điềm tĩnh ban đầu.

- Lăng tiểu thư, Lăng tổng đang ở ngoài, ngài ấy tìm cô đấy ạ.

Hiện tại, Triệu Hiểu Vy không nghĩ ngợi gì thêm, cô chỉ muốn lập tức tránh né Lăng Hạo Vũ. Nếu gặp anh, cô sẽ thật khó có thể đối mặt sau những chuyện đã xảy ra cách đây vài ngày trước.

- Đừng để anh ấy vào đây. Tôi không muốn gặp...

         Lăng Hạo Vũ đột ngột mở cửa xuất hiện, Anh cứ vậy mà bá đạo bước vào trong, chẳng hề quan tâm tới cảm nhận của cô.

- Anh tới đây làm gì? -  Triệu Hiểu Vy ngoảnh mặt sang một bên, không dám đối mặt với anh.

- Dự án phim toàn bộ là của tôi đầu tư. Tôi đến tham quan cũng không được nữa sao?

- Vậy thì anh cứ việc mà tham quan, em còn bận công chuyện khác nên đi trước.

       Triệu Hiểu Vy lập tức xách túi đứng dậy, cô chỉ muốn trốn chạy thật xa khỏi tầm mắt của người đàn ông này.

        Nhận ra được ý định của cô, Lăng Hạo Vũ rất nhanh liền kéo cổ tay cô về phía mình rồi giữ thật chặt, ép Triệu Hiểu Vy phải đối mặt với anh.

- Em đang lảng tránh tôi đấy à? Chúng ta nói chuyện chút đi.

        -  Anh muốn nói gì?

- Chuyện lần trước, tôi thay mặt Dư Hinh thành tâm xin lỗi em. Tôi mong em có thể bỏ qua cho cô ấy và đảm bảo sau này sẽ bù đắp cho em những gì tôi có thể làm.

       Triệu Hiểu Vy cảm thấy thật tức cười, cô lạnh nhạt hất tay anh ra. Lại là vì Tô Dư Hinh mà Lăng Hạo Vũ có thể dung tha cô ta tới mức này.  

        -   Cuối cùng anh cũng đã biết được sự thật rồi sao? Chắc anh thất vọng lắm vì em không hề nói dối đấy nhỉ?

- Ha, em không ngờ một người đàn ông uy vũ như anh lại vì người phụ nữ đó mà cúi đầu xin em tha thứ cơ đấy.

- Vũ à, anh nghĩ em là loại người có thể bỏ qua dễ dàng cho kẻ đã làm hại mình ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

- Nói như vậy là em vẫn còn muốn tiếp tục dùng thủ đoạn nào đó ép Dư Hinh tới bước đường cùng? Dù sao em vẫn bình an vô sự, việc trả thù này không phải là quá đáng quá rồi sao?

- Em sẽ không buông tay đâu. Vũ, đừng khiến em phải nổi giận. Anh vì cô ta nhưng lại chưa từng một lần nghĩ tới cảm xúc của em.

- Vậy em còn muốn như thế nào?

- Nếu cô ta đến đây ba mặt một lời chịu dập đầu xin lỗi em, hay thậm chí là để một đám nam nhân cầm thú chơi đùa cô ta giống như em đã từng bị gài bẫy. Lúc ấy, tâm trạng em vui vẻ xem chừng còn có thể chấp nhận lời xin lỗi này đấy.

         Giữa hai người một lần nữa tiếp tục xảy ra cãi vã. Lời cô nói Lăng Hạo Vũ nghe không được câu nào vào tai. Anh tức giận nắm lấy chiếc cằm mỏng manh của Triệu Hiểu Vy mà gò ép, kiên quyết khẳng định lập trường của mình.

- Em được nước làm tới! Dư Hinh cũng là nạn nhân trong chuyện này, cô ấy bị kẻ xấu xúi giục, cũng không có ý muốn nhìn em bị hãm hại.

       -    Đến nước này rồi, anh còn muốn bênh vực cô ta nữa sao?

       -   Một khi đã cùng kẻ xấu nhúng tay đi làm chuyện bẩn thỉu, không cần biết vô tình hay cố ý thì mãi mãi vẫn là loại người hèn hạ mà thôi.

          Chứng kiến anh bảo vệ Tô Dư Hinh. Trong lòng Triệu Hiểu Vy càng quặn thắt lại, bao nhiêu ấm ức cũng dồn nén theo.

- Vũ, bên cạnh anh có người phụ nữ tâm địa đen tối như cô ta vậy mà anh cũng nhẫn nhịn được ư? Chẳng phải anh ghét loại người đó lắm sao?

- Trước đây em xấu xa hiểm ác anh lập tức ghét bỏ em, hận em thấu xương. Vậy mà bây giờ anh đã yêu Tô Dư Hinh đến mức mất hết lí trí rồi đấy à?

- Bị hạng người như cô ta điều khiển, Đúng là đáng thương thật đấy!

- Hiểu Vy, tôi cảnh cáo em, tốt nhất đừng có quá phận! Cô ấy và em không hề giống nhau.

        Trong ánh mắt Triệu Hiểu Vy lúc này hiện lên tia chua xót, cô mạnh mẽ cầm lấy bàn tay thô bạo của anh đang nắm cằm mình rồi đặt lên gò má.

- Nếu quá phận thì sao? Anh lại định thẳng tay đánh em nữa đúng không?

- Muốn em trả giá vì sự độc ác thì đánh em đi! Cứ đánh nếu em khiến anh tức giận. Nhưng nếu anh đánh em là vì con đàn bà đó thì em nhất định sẽ đến đánh cho cô ta một trận. Đánh đến khi nào anh không còn vì Tô Dư Hinh nữa thì thôi.

- em suy nghĩ điên rồ cái gì vậy? - Lăng Hạo Vũ vô thức muốn rút tay xuống, anh không dám nghĩ đến hành động trước đó đã dùng vũ lực với cô.

- Lăng Hạo Vũ, điều khiến em thất vọng nhất chính là thấy anh trao tình yêu của mình cho nhầm người. Còn người vì anh mà toàn tâm toàn ý, cố gắng từng chút một vun đắp mối quan hệ thì anh lại hoàn toàn dửng dưng, lạnh lùng mà xa lạ.

- Ý em là gì? Người em đang nói đến rốt cuộc là ai?

    

        Câu hỏi của anh khiến trái tim cô một lần nữa phải vỡ vụn. Đúng! Tất cả là lỗi của cô, là do cô không có dũng khí bày tỏ tình cảm của mình với Lăng Hạo Vũ. Bây giờ có đau đớn thì cũng chỉ tự biết trách chính mình.

Cô vốn đâu có tư cách gì đòi hỏi anh nữa đây?

- Mọi chuyện có lẽ nên dừng ở đây thôi. Và Cũng đừng mong em sẽ tha thứ cho Tô Dư Hinh. Tuyệt đối không bao giờ!

- Dạo gần đây em rất mệt mỏi. Vì vậy, hãy cho em khoảng lặng để nhìn nhận lại vấn đề giữa hai ta.

Lăng Hạo Vũ nhìn theo bóng lưng người con gái đang cố lẩn tránh mình. Anh không biết vì điều gì mà khiến cô muốn trốn chạy. Còn câu nói kia của cô có ý nghĩa như thế nào? Anh cũng không thể nào hiểu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.