Yêu Anh Lau Bằng Nước Mắt

Chương 13: Quá Khứ (4) Bí mật bị vùi lấp




Một thời gian sau Lăng Thiên Kì gieo gió gặp bão, chân tướng dần được phơi bày ra ánh sáng. Chính nghĩa đã được thực thi trên cán cân công lý. Dù có quan hệ xã hội rộng tới cỡ nào, dù thế lực có khuynh đảo tới đâu, hắn ta vẫn phải trả cái giá thật đắt vì tội ác của mình.

Mua bán mại dâm, ma tuý, giam giữ người trái phép,... tất cả tội danh gộp lại được pháp luật xử theo quy định. Khi lên toà nghe phán quyết, hắn bắt đầu chết đứng người, cũng không ngờ một thiếu gia ngông nghênh không sợ trời đất như hắn cũng có ngày trở thành một con rệp hèn mọn, mất hết tất cả.

Ngày Lăng Thiên Kì chính thức vào tù tội, Lăng Hạo Vũ bên ngoài nhà giam nhìn hắn qua song sắt, ánh mắt anh là một tầng băng sương mờ mịt, sâu không thấy đáy có thể thấy được tia sắc lạnh bên trong. Nhưng không vì thế mà Lăng Thiên Kì nhượng bộ, trong tù bộ dạng trước kia lẫn vẻ mặt sở khanh vẫn tiếp tục ngang tàng.

Hắn cười giễu cợt, âm tiết điên loạn ra vẻ như hắn ngồi tù mười mấy năm cũng không gì có thể ảnh hưởng được.

- Mày đã khiến tao phải nhìn nhận mày bằng con mắt khác.

Lăng Hạo Vũ lặng thinh, ánh mắt dành cho hắn không tràn ngập hận thù như trước đổi lại là sự khinh bỉ rẻ mạt.

Hắn cuối cùng cũng nhận ra được Lăng Hạo Vũ chính là người đã sắp đặt một chuỗi các sự việc để hắn sa vào bẫy.

Hoá ra trước giờ, vẻ ngoài đạo mạo của Lăng Hạo Vũ chỉ là một cái vỏ bọc rỗng tuếch, còn bên trong thì vô cùng thủ đoạn, thâm sâu như một con mãng xà phun nọc độc lúc nào không hay. Lăng Thiên Kì đã quá khinh địch, vậy là báo ứng của hắn đã thật sự đến rồi.

- Đây là cái giá tao thay trời định đoạt cho mày. Nể cho tình nghĩa cũ, để mày ngồi tù thôi vẫn chưa đủ. May mắn cho mày là tao chưa chết, nếu tao chết mày sẽ thê thảm hơn thế này gấp trăm ngàn lần.

Mắt hắn hằn lên những tia máu đỏ rực, hắn gào rống lên điên cuồng xả hận. Sự kích động mỗi lúc tăng lên như cố để khiêu khích giới hạn của Lăng Hạo Vũ.

- Sao? Muốn đổi ý giết tao rồi à? Vậy thì giết tao đi! Giết đi!

Lăng Hạo Vũ cười lạnh, anh vẫn luôn toả ra một loại khí chất nào đó khiến đối thủ phải khiếp sợ.

- Thà để mày sống không bằng chết còn hơn ép chết mày. Lăng Thiên Kì từ bây giờ cuộc đời mày đã không còn lựa chọn, vì tao chính là người phán quyết.

Vốn dĩ Lăng Hạo Vũ tự tin và cao ngạo như vậy là có nguyên do hợp lý.

Chỉ vỏn vẹn một khoảng thời gian không lâu nữa, rất nhanh Lăng Hạo Vũ sẽ thừa kế gia tộc cũng chính là lúc anh trở thành trụ cột gánh vác tổ nghiệp to lớn này.

Quyền thế, địa vị, tiền tài tất cả đều sẽ nằm lòng trong bàn tay anh.

Tuy rằng anh vô cùng chán ghét gia tộc ghẻ lạnh này, nhưng thứ vốn dĩ thuộc về anh thì sẽ mãi mãi là của chỉ riêng mình anh.

Bất kể ai dám xâm phạm, anh tuyệt đối không dung tha kẻ đó.

- Được! Tao thừa nhận ngày hôm nay báo ứng đã đến, nhưng dẫu tao có chết thì mày cũng mãi mãi không thể nào biết được chân tướng sự việc của cha mày. Lão già chết tiệt đó thật ngu ngốc, có khi chết rồi vẫn ngu ngốc, Ha ha.

           Lúc này, máu nóng trong người Lăng Hạo Vũ sục sôi, bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm. Kèm theo những lời Lăng Thiên Kì nói quả thật tai nạn của cha anh không chỉ đơn giản có mình hắn ta thao túng, lẽ nào còn khúc mắc nào đó khiến anh không thể điều tra được?

             -  Nói vậy là ý gì? Chẳng phải tất cả đều do mày sắp đặt sao?

            -  Phải, chính tao hãm hại ông ta, nhưng người đứng sau chuyện này thì không phải do tao muốn. Mục đích của tao vốn dĩ chỉ có mày là con mồi.

            -   Nói! Là ai?

            -  Bắt tao khai ra đâu có dễ?

       Lăng Hạo Vũ nghiến chặt răng, sự tức giận của anh khiến hắn càng thoả mãn khiêu khích.

            -  Nếu khó quá Vậy thì, để tao gợi ý nhé.

            -  Triệu gia.

———————

          Câu nói cuối cùng của Lăng Thiên Kì khiến anh phải bất ngờ tột độ. Hai từ "Triệu gia" như giáng thẳng một đòn nặng nề vào tâm lí Lăng Hạo Vũ.

            Nếu nói Triệu gia có ý đồ gì đó với Lăng gia là hoàn toàn không thể. Càng không thể có hiềm khích đối với cha anh vì trước giờ mối quan hệ giữa Lăng gia và Triệu gia rất tốt.

           Người trong giới kinh doanh đều biết Lăng Thuỵ Diêm và Triệu Kính Đình là đôi bạn thân thiết lâu năm, coi nhau như những người anh em ruột thịt. Ở đâu có họ, ở đó có chiến thắng cùng song kiếm hợp bích làm mưa làm gió trên thương trường.

            Làm sao Triệu gia lại có thể phản bội và làm ra những điều tồi tệ như vậy? Nếu là thật, anh vẫn không tin, chuyện bề trên của họ anh cũng không tài nào hiểu được.

        Nhắc tới Triệu gia, Lăng Hạo Vũ mới nhớ vẫn còn Triệu Hiểu Vy đang phải chịu tang gia đình tại Mỹ. Triệu gia bây giờ có lẽ cũng chẳng còn, đã hơn một năm cô ấy vẫn chưa trở về. Sau bao nhiêu chuyện trong năm tháng qua anh dường như đã quên mất bóng hình người con gái này.

            Có lẽ ai rồi cũng thay đổi, mỗi người sẽ dần trưởng thành theo một cách riêng và học được những bài học quý báu.

        Nhớ tới nhau vốn chỉ là kỉ niệm, trải qua sóng gió họ thường sẽ quên mất đi những điều nhỏ nhặt, cho đến mãi sau mới nhận ra nó quan trọng tới nhường nào.

            Như những gì đã hứa, vài tháng sau Lăng Hạo Vũ cùng Trang Viên Nhiên tới nơi mà cô ấy mong muốn.

           Trang Viên Nhiên đặt một bó hoa lên bia mộ có khắc tên hai người. Cô mỉm cười, ánh mắt ánh lên tia xúc động.

             -  Cha và mẹ yên nghỉ nhé! Con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.

            Lăng Hạo Vũ đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, anh dần biết được tất cả mọi chuyện về cô. Trang Viên Nhiên 5 tuổi đã mồ côi cha mẹ, từ đó cô sống với bà dì còn cuộc sống thì vô cùng khó khăn. Bà dì tuy ngoài mặt tỏ vẻ là thánh nhân nhưng hoá ra nhận nuôi cô ấy là miễn cưỡng nên đối xử cũng vô cùng lạnh nhạt. Bà ta chỉ biết bóc lột sức lao động của cô để kiếm tiền.

         Vì vậy Trang Viên Nhiên cho tới tận bây giờ vẫn luôn thèm khát tình yêu thương. Cô mong muốn có người thật sự đối xử tốt với mình.

         Tuy gặp phải bất hạnh, nhưng sự thiện lương của cô ấy không bao giờ lu mờ trước những cám dỗ của cuộc đời.

        Trang Viên Nhiên sau khi biết sự thật về thân thế của anh, cô vô cùng bất ngờ và có chút e sợ vì điều này. Anh và cô là hai phương trời khác nhau, người trên mây cao người dưới đất đỏ, tóm lại không hề tương xứng. Nhưng cô tin vào duyên số, số phận đã đưa đẩy họ va vào nhau không lí nào là sai trái. Cô vẫn chấp nhận làm bạn với anh.

         Vì điều kiện sống của Trang Viên Nhiên không hề dễ dàng, Lăng Hạo Vũ đã quyết định đưa cô ấy lên thành phố sinh sống. Anh cũng chỉ muốn cải thiện cuộc sống cho cô đồng thời giữ lời hứa sẽ bảo vệ cô thật tốt. Chỉ cần cô ở trong tầm mắt anh, anh chắc chắn yên tâm hơn phần nào. 

           Mới đầu, Trang Viên Nhiên kiên quyết không muốn rời đi, cô sợ sẽ không quen với nơi phồn hoa nhộn nhịp đó, sợ rằng sẽ làm phiền tới cuộc sống của anh. Sau được Lăng Hạo Vũ thuyết phục và thương lượng một khoản tiền lớn coi như bù đắp công dưỡng dục với bà dì. Bà dì vì tiền mà sáng mắt liền không ngại ngần giao Trang Viên Nhiên cho anh.

             Lăng Hạo Vũ mua một căn hộ cho Trang Viên Nhiên nằm gần căn biệt thự riêng của anh, còn để cô theo học cùng trường với mình. Trường của Lăng Hạo Vũ là một trường liên thông dành cho con nhà tài phiệt,

Vì chưa học hết cấp 3 thì đã bỏ học nên Trang Viên Nhiên phải học lại mặc dù bằng tuổi Lăng Hạo Vũ, còn anh thì đã học năm ba đại học.

          Mối quan hệ của họ người khác đồn thổi Lăng Hạo Vũ và Trang Viên Nhiên là một cặp. Nhưng dường như tình cảm của họ chỉ ở trên mức bạn bè, anh coi cô là ân nhân còn cô coi anh là tri kỉ.

         Những điều anh làm hoàn toàn là bí mật, không lâu sau cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Lăng Phu nhân tuy bận rộn bên nước ngoài nhưng vẫn thường xuyên nghe ngóng tình hình và theo dõi con trai, do vậy Lăng Hạo Vũ có hành động gì bà đều biết rõ như ban ngày. Chỉ là vẫn chưa tới lúc giải quyết, bà còn quá nhiều thứ phải làm tại thời điểm này.

            Vài tháng sau đó, Triệu Hiểu Vy một lần nữa trở về Lăng gia, khi ấy tình cảm giữa Trang Viên Nhiên và Lăng Hạo Vũ ngày càng trở nên tốt đẹp.

         Anh vốn coi cô như một phần trong cuộc sống của mình, cũng đã quen với việc bên cạnh anh luôn có một Trang Viên Nhiên dịu dàng ấm áp. Vì vậy, vô cùng ưa thích sự yên bình này mà quên đi cô gái năm xưa từng mang lại cho anh cái cảm giác mơ hồ, bồng bột của thời niên thiếu.

          Lăng Hạo Vũ đã thật sự quên mất ánh sáng chiếu rọi vào trái tim mình năm ấy. Anh ngộ nhận và mơ hồ tình cảm và trái tim hiện tại của mình chỉ một mực hướng về Trang Viên Nhiên.

           Anh không thể nào nhận ra đâu là tình yêu và đâu là sự báo đáp.

            Còn với Triệu Hiểu Vy thì lại dửng dưng như hai người xa lạ. Coi như chưa từng có bất cứ quan hệ nào và tỏ ra thái độ vô cùng lạnh nhạt đối với cô khiến Triệu Hiểu Vy khi ấy đã có vết nứt trong lòng càng thêm vỡ vụn.

            Đối với Lăng Hạo Vũ, Triệu Hiểu Vy nhẫn nhịn chịu đựng buồn tủi, cô khi ấy không có cơ hội, lại càng không có nghị lực để bày tỏ tình cảm với anh.

         Chỉ vì bức tường mà Lăng Hạo Vũ tự tạo ra khoảng cách, cũng vì trở ngại tâm lý của cô dần khiến câu chuyện của họ rơi vào bế tắc. Nhưng cô vẫn mạnh mẽ cố gắng tiến bước, còn anh lại lặng lẽ đứng im.

           Một người chờ đợi, một người băn khoăn bước từng bước như đi trên một lớp băng mỏng.

           Đoạn tình cảm của họ dường như là một cái hố sâu không thấy đáy. Nếu bước vào liền có người phải nhận lấy đau thương.

             Mỗi người đều có những tổn thương trong lòng không thể nào chia sẻ, những hiểu lầm chồng chất, những bóng ma tâm lí khiến con người không thể khống chế được cảm xúc của bản thân mà dễ dàng lầm tưởng hạnh phúc thật sự đã ở trong tầm tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.