Yêu Anh, Không Yêu Anh

Chương 5: Dừng lại hay tiếp tục ?




- Cô định ở lại với tôi à?! – Dương Dương cười khỉnh, gương mặt hết sức đẹp trai đang tỏ ra kiểu ngạo. – Cô tưởng cô làm như vậy thì mối quan hệ của chúng ta sẽ tốt lên à?!

- Ai nói tôi ở lại với cậu? Mà chúng ta có quan hệ? Quan hệ gì vậy? – Lạc An miệng nói, tay cất nốt tập sách rồi nói tiếp – Chỉ là muốn xem cậu diễn nốt cảnh cuối như thế nào thôi!!

Cười khểnh và quay gót bỏ đi, bỏ lại Dương Dương vẫn chỉ là quá ấm ức nhưng không thể bắt nạt con gái. Đoạn Lạc An cứ nghĩ như vậy là xong, cô đang vui mừng với chiến công của mình thì đột nhiên có ai đó lao đến ôm cô rật chặt từ đăng sau:

-Bắt được cô rồi nhé! – Dương Dương hét lên.

Cô vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay đang ghì chặt vào người mình. Tiếng hét cùng tiếng cười quyện vào nhau. Chợt dừng lại, Lạc An dừng lại trước, tim cô đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực vậy. Thậm chí còn thở dốc bằng miệng. Dương Dương không khác cô là mấy, hơi thở của anh phải vào cổ cô. Mặt Lạc An đỏ lên dần dần và nóng ran. Chìm trong im lặng, tất cả..

Có vẻ thấy hơi lố, Dương Dương nới lỏng tay rồi buông hẳn ra khỏi người cô. Nói nhỏ:

- Tôi chỉ muốn đùa cô thôi! Xin Lỗi!

Lạc An không nói gì, cô không quay lại mà đi thẳng vì nếu cô quay lại là cô thua anh, là cô tự thú rằng cô cũng có chút rung động trước anh bởi gương mặt của cô bây giờ khác nào trái cà chua đâu. Dương Dương có lẽ anh nghĩ rằng mình đùa hơi quá nên đã làm cô giận, anh không xuống phòng ăn mà lặng lẽ sang thư viện để đánh một giấc. Đặt lưng lên ghế, anh nghĩ lại khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cô. Vào ngày mà Tập Đoàn ACTION của nhà cô làm event sinh nhật lần thứ X, anh cùng gia đình (tức tập đoàn họ Dương) cũng được mời tới tham dự. Cũng do thói quen của anh, thích yên tĩnh nên anh lặng lẽ ra ban công của phòng tiệc đứng, tay cầm ly rượu vang. Đang đi thì chợt đập vào mắt anh một cô gái mang vẻ đẹp đến thất thần. Mái tóc đen được búi lên gọn gàng, chiếc váy tay lỡ màu trắng chân váy hơi xòe đi một đôi giày búp bê có quai màu đen đúng chuẩn một quý cô thanh lịch. Và cô gái đó chính là Lạc An, anh đã nhìn cô một hồi lâu, cô đẹp như mỹ nhân trong tranh vẽ. cô cũng cầm một ly rượu vang, một lúc lâu cô quay gót đi vào, anh thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo. Anh nghe loáng thoáng từ khuôn miệng xinh xắn ấy một câu nói khiến bản thân anh choáng váng rằng: “ Chết tiệt! Sao mình phải đến cái nơi quái quỷ này chứ!” Anh thẫn người ra một giây rồi ngay lập tức theo cô để xem gia thế của cô thế nào. Người con gái anh ấn tượng ấy chính là Diệp Lạc An con gái chủ tịch tập đoàn ACTION mà gia đình anh đã ký hợp đồng và cũng là người con gái mà mẹ anh nhắc đến rất nhiều. Quan trọng hơn, Diệp Lạc An là người luôn đứng đầu trong BXH của trường, vượt vị trí của anh khiến cho anh chưa bao giờ đứng nhất. Trở lại với thực tại, tiết học đầu tiên bắt đầu vào.

Lạc An đã giảm suy nghĩ về chuyện lúc trưa, cô ngồi nói chuyện với nhóm bạn của mình. Đang cố để quên Dương Dương thì Hạo Nhiên lại nhắc:

- Dương Dương đâu ý nhỉ?

Cô nghe tên anh, giật bắn mình rồi cố bình tĩnh.

- A! Nhắc đến tào tháo tào tháo đến luôn rồi này!! – Vũ Huy chỉ tay vào nh cười tươi.

Dương Dương từ cửa lớp đi vào, khá bối rối, anh không nói gì và nhanh chóng trở về chỗ. Ngồi ngay sau Lạc An, lại là cái mùi hương ấy, tim anh đập hơi nhanh chút.. Gục mặt xuống bàn che đi sự ngại ngùng đó. Nhận thấy sự khác thường khi gương mặt của Lạc An có chút ửng hồng, Hạo Nhiên nói rõ to:

- Hô! Sao mà lạ thế nhỉ! Hai bạn này cứ ở gần nhau là chí chóe cơ mà, sao hôm nay im thế? Hay là yêu nhau lắm cắn nhau đau rồi?!!!

Bất ngờ, câu nói vu vơ bông đùa của Hạo Nhiên làm cả 2 con người đang im lặng bất ngờ bật dậy.

- Cậu bị điên à?! – Lạc An hét lên. Cùng lúc đó, Dương Dương cũng nhổm dậy:

- Cậu muốn chết à?! – Nói không chưa đủ, anh còn dứ dứ nắm đấm trực xông phi về phía Hạo Nhiên.

Tất cả đều mắt tròn mắt dẹt trước thái độ của cả 2 con người kia.

- Tôi đùa thôi, gì mà căng thế?! – Hạo Nhiên đưa tay ra đầu hàng.

Thấy vẫn có chút vấn đề, Thụy Chi cười tươi, ánh mắt sực mùi nghi ngờ:

- Này hay là 2 người có gì thật đấy?!

Cả hai quay đầu sang nhìn Thụy Chi, đồng thanh nói:

- THỤY CHI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Sau buổi hôm đó, Lạc An ít chạm mặt Dương Dương mặc dù anh ngồi ngay sau cô. Cô sợ cái cảm giác tim đập liên hồi khi đứng cạnh anh. Anh, chắc anh đã phần nào nhận ra sự tránh mặt của Lạc An đối với mình. Đã có mấy lúc anh bắt chuyện với cô, nhưng cái anh nhận lại chỉ là vài câu xã giao gọn nhẹ không hơn.

Cứ như vậy, một tuần trôi qua nhanh chóng, Bước sang tuần học thứ 2, qua vai lần làm bơ Dương Dương cô đã khá ổn định lại cảm xúc của mình.

“Có lẽ đây chỉ là cảm xúc nhất thời nếu không thì chắc mắc hội chứng gì gì đó thôi:v” – Lạc An đã nghĩ như vậy.

Và đã thực sự kết thúc, nếu không có chuyến đi thực tế do cô San tuyên bố ….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.