Yêu Anh, Không Yêu Anh

Chương 48: Cưỡng chế




Lần nữa bị anh làm cho hết hồn, Lạc An đứng im thin thít chờ cái thứ gọi là bom nguyên tử này phát nổ bất cứ lúc nào.

Ngắm bộ dạng mèo con của Lạc An, anh phì cười. Buông cô ra, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn lôi xềnh xệch đi.

- Tôi muốn ăn thịt bò chứ chưa muốn ăn thịt cô đâu mà phải tái mặt đi thế kia!!

Câu đùa của Dương Dương lại càng làm tăng sự sốt ruột của Lạc An “Chưa muốn”? không phải là không muốn mà là chưa muốn? Khác nào đàng trêu chọc sự nhẫn nại của cô..

Ánh mắt vừa có sự trân thành vừa mang cả nét nham hiểm, chuyện gì tiếp theo sẽ diễn ra còn khó mà đoán được.

*

Có lẽ không nhiều như cô tưởng, xe dừng tại một nhà hàng thịt nướng nổi tiếng Thượng Hải, với đủ mọi thể loại thức ăn liên quan đến thịt bò.

- Xuống xe! – Dương Dương nhanh chóng mở cửa xuống trước trong khi Lạc An còn đang hoài nghi tính chính xác của tình huống hiện tại.

Cô giật mình trở về hiện thực, ngước mắt nhìn người con trai đang giữ lấy cánh cửa xe nhìn cô có chút âu yếm.

Không hổ danh là Nhà Hàng BS khách đến nườm nượp đông đến mức kín tất cả các bàn, mỗi gian phòng ăn được thiết kế tỉ mỉ hết sức sang trọng ngay cả từng vị khách lui tới cũng khoác trên mình nhưng bộ trang phục hàng hiệu đắt tiền.

Vẫn khoác trên người bộ đồng phục của Bertha Maximus, mọi ánh mắt hình như cũng không ngừng soi mói trên cơ thể của Dương Dương và Lạc An.

Chẳng thể có chuyện học sinh trung học mà lại vào một nhà hàng tầm cỡ phải đặt hàng mất cả tháng trời thậm trí cả năm vẫn là chuyện bình thường chỉ để dùng bữa trưa.

- Kia chẳng phải là thiếu gia nhà họ Dương sao? – Đã có tiếng thì thầm to nhỏ phát ra từ vài bàn ăn xếp bên ngoài.

- Đi bên cạnh cậu ta là ai vậy? Tiểu thư nhà nào lại may mắn?!

Xung quanh bàn tán chẳng ngừng, cho đến khi Dương Dương lên tiếng phá tan nét mặt có chút không tự nhiên của Lạc An.

- Cô muốn ngồi ở đâu?

Lạc An đưa cặp mắt đậm sự oán trách trong đây.

- Thừa biết tôi không thích tới chỗ đông người! Tại sao vẫn tới đây?! - Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe vang lên, nhưng hơi có chút trách móc.

Dương Dương mỉm cười, đưa tay chỉnh lại tóc cho cô. Hạnh động này hàm ý chẳng khác nào những cặp đôi đang yêu nhau. Anh ta đang có kế hoạch gì nữa đây?

- Vậy lên tầng trên nhé? – Vừa dứt lời, anh quay đầu gọi nhân viên, ghé tai nói điều gì đó. Nhân viên nọ mang biểu cảm hơi khó xử trên gương mặt, nhưng vài giây vội vã chạy đi.

Cô im lặng, nhìn theo anh. Tên tiểu tử thối lại cứ tưởng mình là thiếu gia thì muốn lộng hành thế nào cũng được.

Qua ánh nhìn của cô, Dương Dương hình như cũng đọc được chút.

- Bất mãn gì sao?

Cô nhanh chóng đảo mắt nhìn chỗ khác, bỏ lại gương mặt điển trai kia vẫn nhìn theo cô, trên đôi môi quyến rũ cong lên một nụ cười ngốc nghếch.

Đến nơi được vài phút, ngồi xuống bàn. Lạc An có điện thoại, đương nhiên từ bà Trần Phương, gọi cũng vì lo lắng cô đã quá giờ trưa mà vẫn chưa trở về mặc dù bên lái xe đã thông báo cô ra ngoài cũng bạn.

- Mẹ à?! – Lạc An hơi trầm giọng, có chút mất tự nhiên vì cặp mắt to tròn kia vẫn đang nhìn về phía cô đầy soi mói.

*- Con gái đi đâu? Với ai? Vui đến mức không gọi về cho mẹ được một cuộc cơ à?*

- Mẹ nói gì vậy?!! Con đang ở cùng bạn!! Mẹ khỏi lo!!

*- Bạn trai hả?! Dạo này kín quá đấy Diệp Lạc An ạ!! Con lớn thật rồi!*

- Mẹ đừng nói linh tinh nữa!! – Má hơi ửng hồng, cô đã cảm nhận được sức nóng đang tràn về dần trên gương mặt mình.

*- Thôi con gái à! Yêu cũng được miễn không ảnh hưởng học tập!! Chúng ta đỡ phải tim mai mối cho con!! Khi nào ra mắt đây?!* - Giọng trêu trọc của bà Trần Phương lại có khả năng làm gương mặt kiêu hãnh của Lạc An giờ chẳng khác gì bông hồng vừa có chút xấu hổ, lại đỏ rực.

Dương Dương vẫn đang ngắm dáng vẻ nghe điện của Lạc An, cô càng đỏ mặt nụ cười trên môi anh càng đậm hơn. Bất giác chẳng nhịn nổi mà đưa tay chạm vào má cô, sức nóng suýt làm anh rụt tay lại.

Giật mình với hành động ngang nhiên của Dương Dương, mắt cô trợn lên nhưng thực sự không giám phản kháng lại gì vì sợ tạo ra bất thường trong giọng nói, điều này càng làm mẹ cô có cớ mà trêu chọc.

- Thế mẹ nhé! Con ăn nhanh rồi về!!

Dứt lời, cô bỏ điện thoại xuống hất tay anh.

- Thích ăn đòn thì nói với tôi!! Không cần tốn nhiều hành động như thế!! – Miệng nhỏ nhắn nhếch nhếch lên.

Dương Dương đan hai tay chống cằm, nhìn cô hơi cười cười, mọi ý định trêu chọc bị dừng lại khi anh nhận ra tự nhiên cô lại đẹp hơn bình thường thế này.

Nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của anh, cô nuốt nước bọt, đảo mắt liên hồi rồi quay lại vẫn thấy gương mặt anh đang quan sát mình kỹ càng.

- Nếu tiếp tục nhìn tôi sẽ thu phí!!

Anh như bị tỉnh mộng, bật cười nhìn cô.

- Hãy cứ ra một con số đi! Hoặc vô giá! Tôi sẽ dùng cả tấm thân này để bù đắp cho cô! – Trầm trầm nhưng vẫn đầy sự trân thành cùng ngọt ngào trong đó.

Lạc An mím môi, quay đầu nhìn ra cửa che đi vẻ bối rối hiện tại, không cần nhìn cũng biết ánh mắt anh chẳng hề có ý định lay chuyển về phía khác.

Có tiếng gõ cửa, đầu bếp và phục vụ mang những đồ ăn tới. Mùi hương quyến rũ của đủ loại thức ăn làm từ thịt bò lan tỏa trong không trung.

Mọi suy nghĩ bỗng tan biến khi cô gặp thức ăn, tức thì các phản ứng của cơ thể được thể hiện ra. Đương nhiên đều bị anh nắm bắt tất cả.

Chiếc bàn vốn chẳng nhỏ được bày đủ món lên, màu sắc hài hòa cùng mùi vị tuyệt hảo khiến người ta sao có thể kìm lòng.

Vừa cầm chiếc đũa trên tay định gắp, một điều gì đó kéo cô trở lại. Đảo mắt về phía Dương Dương, quả nhiên anh đang nhìn thật.

Cô chép miệng, đặt đũa xuống.

- Còn phải mời cô ăn đưa hả?!?! – Dương Dương nhíu mày, nhìn cô.

Thấy Lạc An vẫn im lặng, mắt hướng về phía mình. Anh giả bộ mệt, thở dài tiến về phía cô đang ngồi.

Vừa ngồi xuống đã cầm dao dĩa cắt những miếng beefsteak ngon lành rồi đẩy về phía cô. Lạc An chưa kịp phản ứng đã bị Dương Dương cầm dĩa đã cắm sẵn thịt, đưa lên miệng cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.