Yêu Anh, Không Yêu Anh

Chương 46: Nhân chứng đáng yêu




Từ cô Sam đến tất cả học viên đều đưa ánh mắt nhìn Lạc An. Một hồi im lặng, từ đằng sau cô bỗng có tiếng của một bạn nữ nào đó có vẻ ẩn danh chỉ nghe thấy tiếng mà chẳng nhìn thấy mặt.

- Bằng chứng có rồi, mọi thứ đủ cả khớp đến từng chi tiết! Diệp Lạc An cậu chẳng phải đang nói càn hay sao??

- Đương nhiên không! Không có bằng chứng sao tôi giám lộng hành ngôn từ? – Lạc An bước khỏi chỗ ngồi, mỉm cười tiến về chiếc máy chiếu.

Rút rắc cắm cắm vào laptop vừa được lôi ra từ cặp sách của mình, chiếc lap khá mỏng mà mọi thao tác cũng được xử lý cực kỳ nhanh chóng.

Trên màn hình máy chiếu hiện ra 2 tấm hình.

Lớp phá lên tiếng cười khi nhìn trên màn hình máy chiếu.

Là một tấm hình hình Mi Lan và Hạo Nhiên đang chu chu mỏ ra làm trò để chụp hình. Cô quên không xin phép trước khi lấy hình, vội quay xuống nhìn gương mặt chủ nhân tấm ảnh đang đằng đằng sát khí đỏ rực chỉ chờ phun trào dòng dung nham nóng cực độ ra thiêu rụi cô.

Dừng lại tiếng cười, ngược lại chăm trú quan sát hành động của cô. Kể cả Dương Dương, trông cô lúc nghiêm túc trên giảng đường thật quyến rũ chẳng kém gì những người phụ nữ trưởng thành, vừa mang nét gì đó cuốn hút nhìn gương mặt lại có chút dễ thương. Vẻ đẹp mà câu chữ cũng chẳng thể lột tả.

- Trước hết! Đây là tấm hình buộc tôi gian díu với đàn ông qua đêm mới trở về! – Lạc An chỉ lên. – Quan sát dù là sơ qua hay kỹ càng, các cậu chắc sẽ đoán ra và thậm chí khẳng định rằng đây là tôi!!

Lạc An dừng lại, cô vuốt nhẹ mái tóc đang rủ xuống gương mặt xinh đẹp.

- Bên cạnh là tấm hình được Mi Lan chụp vào cùng ngày, thời điểm khoảng sau khi dùng bữa và đã trở về khách sạn. Khung cảnh này chắc cũng quen đến 9-10 phần chứ?

Có tiếng xì xào và lại một giọng nữ vang lên.

- Diệp Lạc An!! Cô vào chủ đề chính đi!! Mạnh miệng mà không thu được gì thì nhục lắm đấy!!!!

Tiếng nói của bạn nữ vừa rồi, khiến Dương Dương bực mình quay ngoắt xuống nhìn về phía đám con gái đang kéo bàn kéo ghế san sát vào nhau.

Ánh mắt của anh như lưỡi dao sắc nhọn vừa mang ý cảnh cáo vừa lướt qua từng gương mặt xúc phạm Lạc An. Đối với anh là vậy, nhưng cô thì ngược lại. Đáp lại lời thách thức vừa rồi với dáng vẻ thản nhiên.

- Xem ra các bạn coi thường Lạc An tôi rồi!! Tấm hình này chẳng phải có tôi ké trong hình sao?

Cô vừa chỉ lên cho tất cả ánh mắt dồn về phía bóng nghiêng người con gái có mái tóc dài và trang phục khỏe khoắn đằng kia.

Cô nhấn chuột phóng to bức hình, làm rõ luôn 2 bức hình ở gần nhau.

Có kẻ đã nhận ra, có kẻ vẫn chưa nhìn ra điều gì chỉ cảm thấy hai tấm hình giống nhau đến cực kỳ.

Dương Dương khoanh tay trước ngực trên môi có nụ cười mãn nguyện hết sức dịu sàng, anh sớm biết chẳng cần anh giúp tự cô cũng sẽ hoàn thành vượt qua cái sự lố bịch mà ông trời quăng ra thử thách này.

- Lần sau mong kẻ tiểu nhân này, có muốn đóng giả làm Diệp Lạc An thì cũng nên thuộc đẳng cấp quý tộc chút nhé!! Không có tiền đừng học làm sang!!! – Hạo Nhiên vươn vai tỏ ý khinh thường.

Thụy Chi cười cười, bước ra giữa lớp.

- Vậy chuyện lần này tôi mong sẽ chấm dứt tại đây!! Rõ ràng cả về kiểu giày lẫn túi sách đã chứng minh lên đây không phải là Lạc An chưa?? – Tiếng nói của Thụy Chi mang tính chất đe nhiều hơn là hỏi.

- Nếu không phải qua đêm cùng đàn ông thì cậu ta làm gì suốt cả đêm mới trở về? – Lần này là một giọng nam.

Thụy Chi mang nét lúng túng nhìn về phía Lạc An.

- Công chuyện riêng tư nói ra đâu còn là chuyện riêng nữa? – Tiếng Lạc An đanh thép hướng về phía lớp, tay vẫn cầm chiếc lap vừa được rút khỏi máy chiếu.

- Có lẽ không chỉ đơn giản là qua đêm với đàn ông?!

Tiếng xì xào nói nhỏ rồi to dần dần cùng vài lời có vẻ xúc phạm khá nhiều đến Lạc An. Chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ khi tức nước vỡ bờ cô sẽ lập tức gọi luật sư. Nhưng không.

- Ngậm hết miệng lại!! – Dương Dương đứng dậy, vẻ mặt toát lên sự lạnh lùng vốn có của anh nhưng đối với cô lại là một điều quá xa lạ. Bên anh có lúc nào lại nhìn thấy vẻ mặt này cơ chứ.

Toàn lớp không một tiếng xì xào để đủ biết quyền lộng hành của Dương Dương thế nào. Trước đây khi Thụy Chi mới được làm lớp trưởng, với gia thế của cô không thua kém gì ai nhưng không đủ lực để “thống trị” một cái lớp đầy rẫy vừa ngang ngạnh vừa bảo thủ này, may mắn Dương Dương – học viên luôn xếp thư hai toàn trường, gia thế của anh chẳng kém Lạc An còn sở hữu vẻ ngoài đẹp trai tựa nam thần từ vóc dáng đến giọng nói và tâm ý chẳng ai có thể nói lại đằng sau ngầm chống đỡ cho Thụy Chi những pha khó nhằn nhất.

Nhưng chuyện ngày hôm nay không hẳn là anh muốn giúp cô, đơn giản là không thích nghe những lời nói vớ vẩn đồn đại vô căn cứ của những kẻ loạn ngôn ngồi cùng lớp kia.

Lạc An đưa mắt nhìn Dương Dương, có chút bất ngờ thoáng qua rồi vụt đi nhanh chóng.

- Lạc An không đi đâu cả! Chỉ là 5 giờ sáng ra ngoài thăm thú Nhật Bản! – Dương Dương sở hữu một giọng nói trầm trầm nhưng hết sức uy quyền.

- Dựa vào cái gì mà cậu có thể khẳng định như vậy? – Một nam học viên lên tiếng.

Anh bước khỏi chỗ ngồi, tay vẫn đút túi quần. Gương mặt có nét cười ngày càng lộ rõ.

- Nhân chứng là tôi đây! Các cậu còn muốn gì nữa?! – Dương Dương bước về phía Lạc An.

Cô Sam ngồi trên bàn giáo viên, không khỏi lắc lắc đầu.

- Em nói vậy không được! Đương nhiên hoàn cảnh, giờ giấc, hoạt động phải đầy đủ nếu không không được coi là em chứng kiến Lạc An không ra ngoài!

Dương Dương nhìn Lạc An cười dịu dàng rồi quay xuống lớp.

- Lạc An không ra ngoài bởi vì ngủ chung phòng với em! Bất đắc dĩ không thể vào các phòng còn lại, chỉ là theo thói quen trở về căn phòng cũ! Chính bạn ấy cũng không biết đến sự có mặt của em trong phòng, có lẽ đến sáng thì giật mình tỉnh dậy rồi có chút lo lắng và trở ra ngoài theo tâm ;ý của một cô gái thôi!! – Giọng trầm trầm của Dương Dương lại được cất lên mà không hề để ý cô gái ở cạnh anh đôi mắt đã trợn lên hết mức có thể, mặt thì khác nào trái cà chua với nhiệt độ cơ thể tưởng chừng như sắp nổ tung đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.