Yêu Anh, Không Yêu Anh

Chương 29: Phá đám




Phát hiện mình hơi lố, Lạc An gượng gạo.

- Hmm.. Đừng có nhận vơ!! Ai nói là tôi ghen hồi nào?! Vừa nói mắt vừa đảo liên hồi. Ôi cái vẻ đáng yêu này, Dương Dương bất giác đưa 2 bàn tay lên chống vào hai cái má núng nính của cô. Nhìn thì gầy vậy mà hóa ra lại mũm mĩm lắm đấy.

- Con lợn! Đúng là con lợn thật rồi!! – Anh nói xong, trỏ một ngón tay lên mũi cô. Cười nụ cười đầy mê hoặc.

Lạc An không hiểu sao lại im thin thít, chẳng có động thái gì là phản đối. Anh nhân cơ hội, gục luôn xuống đôi vai nhỏ nhắn của Lạc An, lần này thì cô gạt phắt cái đầu anh ra.

- Xê ra!!! Tôi không thích cái mùi sáp vuốt của anh!! – Miệng thì nói thế, nhưng đó là một mùi hương khá dễ chịu mà Dương Dương vẫn dùng hàng ngày.Chỉ là cô không thích con trai vuốt tóc! Có vậy thôi.

Bị hất ra một cách phũ phàng nhưng anh vẫn chẳng bỏ cuộc.

- Thế nằm ở đây nhé?! – Dứt lời thì cái thân hình vạm vỡ ấy lại xô lên lòng cô. Nằm im như một con mèo. Có ai đi ô tô lại nằm cái kiểu này không cơ chứ. Lạc An đưa tay gõ nhẹ lên trán anh, không phản ứng lại.

Còn hơn 1 giờ đồng hồ nữa sẽ đến nơi.

Anh hình như đã ngủ, ngủ ngon lành trên lòng cô. Lạc An không nhịn được, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc đang rủ xuống của anh. Dù qua lớp sáp vuốt, nhưng lớp tóc vẫn có chút mềm mại lạ thường.

*

Xe dừng lại.

Cuối cùng đã đến nơi.

Khung cảnh cánh đồng hoa bạt ngàn hiện ra trước mắt, Hạo Nhiên từ đằng sau vọt lên chen giữa “cặp tình nhân đang thủa mới tìm hiểu” - Ái chà!! Chưa gì đã công khai đi cùng nhau rồi cơ đấy!!Anh vừa nói vừa làm cái bộ mặt khiến người ta nhìn là ghét. - Công khai chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!! Quan trọng là lúc nào cũng đối với nhau thế này! Dương Dương vừa dứt lời vòng tay qua vai xích Lạc An nép vào cánh tay mình. Cô nàng được phen rung động đến mức suýt thì mất hồn, may mà vẫn giữ được phong cách sang chảnh của mình. - Anh làm cái gì đấy hả?!!! – Gỡ cánh tay đang ghì vào vai mình xuống, cô chau chau cái cặp lông mày sắc nét như được kẻ vẽ lại. Vũ Huy đi đằng sau, chứng kiến cũng chạy lại góp vui. Anh vừa phi như lao đến, hai tay ôm ngực làm điệu bộ tan chảy.- Ôiiii!!! Cảnh tượng ngôn tình nào thế này?!!! Mi Lan khoác tay Thụy Chi cười thích thú trước cái bộ dạng khôi hài của “các anh xã” nhà mình. Dương Dương liếc thái độ của Lạc An, cô đang cười cười nhìn Vũ Hũy. Tự nhiên lại bị chọc quê, anh đi từ từ ra chỗ hai cậu bạn từ từ vòng tay kẹp hai cái đầu đang la hét vào nách mình, lôi đi không thương tiếc. - Cái miệng thối của các cậu im lặng đúng lúc đi nhé! Thụy Chi đi đến chỗ Lạc An, cười trêu chọc.

- Thế nào? Mới ngày hôm qua mà đã siêu vẹo thế rồi đấy à?!

Cô ngạc nhiên, cặp mắt mở to hướng về Thụy Chi.- Siêu vẹo là thế nào?!!!! Không có chuyện đấy đâu!! Tự cậu ta biên diễn!!! Tớ…. - Thôi!! Thôi được rồi!!! Tớ đùa cậu thôi!! Có tật giật mình nha!!! – Thụy Chi ôm bụng cười, khoát khoát tay.

- Cậu nhìn cô em nhỏ của tớ đi!! Mãi mà chẳng lớn được. Lạc An nhìn theo ánh mắt Thụy Chi, thấy đằng xa xa kia có 1 chàng trai đang kẹp cổ 2 chàng trai kéo đi, đằng sau..là 1 cô gái..nhỏ bé.. đang đuổi theo chàng trai của mình …

Cả hai đều phì cười, lắc lắc đầu nhìn Mi Lan đang hò hét tên Dương Dương thả Hạo Nhiên ra mà người kéo thì cứ kéo còn người bị kẹp thì vẫn cứ bị kẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.