Yêu Anh? Đừng Có Mơ!

Chương 3: Định mệnh!




Đầy một bụng suy tính.

Cuối cùng thì Trí Thiện vẫn chưa nghĩ ra được kế sách gì khiến cái tên kia mất mặt chơi.

Thế nhưng, người xưa nói nhất cự ly nhì tốc độ, cứ phải trước tiên bám sát hắn, chắc chắn có cơ hội!.

Trí Thiện bắt đầu bấm bấm tay.

Lộ trình lần này gồm 3 điểm.

Điểm thứ nhất chính là ở một trường tiểu học, đoàn sẽ ở lại đây 2 ngày để phát quà và sữa cho các em học sinh khi vào năm học mới. Dĩ nhiên là cả khám bệnh nữa, Mọi người sẽ được sắp xếp ở lại ngay tại lớp học đã được dọn dẹp, nam một khu, nữ một khu.

Điểm thứ hai là vào tận bản sâu gần núi, lần này là phát gạo và mì tôm,

Điểm thứ ba là cả đoàn sẽ đi thăm quan ở núi Bà Đen, sau đó về lại Sài Gòn.

- -----------

Hơn 3h chiều,

Khi tới điểm thứ nhất

Cậu đã quên sạch cái việc trả thù,

Những đứa trẻ lem luốc giương đôi mắt tròn xoe lên nhìn những hộp sữa trong tay cậu, thèm thuồng.

Trí Thiện quăng chiếc balo vào một góc, đặt cây đàn ghita xuống, uống một ngụm nước, hòa vào dòng sinh viên đã tới từ trước đó.

Sống trên đời, có trí chưa đủ, còn phải có thiện. Đó chính là lời mà mẹ cậu luôn luôn dặn dò. Cậu ghi nhớ.

Gác lại hết toàn bộ cồn cào trong ruột gan, bỏ qua luôn cả cái nắng rát da thịt chưa dịu của miền đất Tây Ninh khô khan, cậu xắn tay áo lên.

Làn da trắng bóc dưới màu áo xanh tình nguyện liền hiện ra, thu hút bao nhiêu ánh nhìn., Đôi tay gầy ấy vậy mà thoăn thoắt, nhanh nhẹn chuyển những thùng sữa tới cho các em.

Một bé dường như quá gầy, không thể nào mà nhấc nổi thùng sữa dưới chân.

Trí Thiện lập tức tiến tới, xoa đầu:

- Xe của em đâu?

- A.. đằng kia.

- Đi. Anh sẽ mang tới cho em.

Cẩn thận chằng thùng sữa vào sau yên xe của cậu bé, sau đó còn vui vẻ mà nhấc cậu bé lên xoay xoay rồi vẫy tay chào.

Một cô y tá nhìn cảnh đó, liền cười nói:

- Được đó nha! Nhìn vậy mà mới tới đã rất nhiệt tình. Còn tưởng người như cậu ta chỉ có biết hát hò chứ?

Vị bác sĩ nào đó như có như không mà theo hướng nhìn qua.

Thật, cũng không đến nỗi tệ.

Ít nhất, cũng hơn những cô gái kia.

Đi từ thiện, lại sợ nắng, bọc kín người đứng nép dưới bóng râm.

Một cô bé xem ra thật bẩn tiến lại gần, mấy cô liền lùi về sau một chút.

Trí Thiện như vậy mà quay lại, bế cô bé đó vào lòng, giả như làm ảo thuật mà đưa ra từ đằng sau thêm một hộp sữa cam.

Cô bé cười tíu tít, nhận lấy. Trên đôi mày đang chau lại vì nắng của Tuấn Minh, khẽ giãn ra.

Buổi tối, vui nhưng mệt nhoài,

Trí Thiện cũng không còn chút tâm trí nào mà nghĩ được gì nữa, mặc kệ là nền nhà sàn nhà gì, cứ thế lăn ra ngủ,

Đừng nói tới cái chuyện trả thù, tới giờ này mà hỏi cậu tên là gì, chắc cậu cũng muốn quên! hai ngày như thế, liền trôi qua.

- ---------

Điểm thứ hai chính là đi phát gạo cho dân bản.

Thực sự, hoàn cảnh còn khổ hơn những gì cậu nghĩ rất nhiều,

bác sĩ thì khám bệnh ở hội trường ủy ban xã, còn mỗi nhóm sinh viên 5 người sẽ đi vào từng khu dân ở, mang gạo và mì tôm tới phân phát, bốc thăm mà ra nhóm. Thế nào mà cậu lại không được ở chung với em Vy chứ!. Xui xẻo.

Cậu vẫn thường chê cơm thằng Lâm than nấu. Tới giờ khi ngồi chung với mâm cơm của người dân, cậu mới thấm thế nào là: có ăn là tốt rồi!

Một người già trong hộ vừa dọn cơm ra, vừa nói:

- Có gạo nhà nước với có gạo này là tốt quá. Vẫn được hai tháng, năm nay ngô không ra trái nhiều, nghĩ là sẽ khổ!

Bưng bát cơm ăn, gắp miếng rau chấm vào chút muối mặn tới tận cổ. Ngây đắng, nhưng thứ xót xa dâng lên hơn cả là sau đó là một người phụ nữ đang mang thai cười vui vẻ:

- Có bầu này đói lắm, ăn cả lá đu đủ, chồng đi làm thuê Sài gòn cuối tháng mới về mới có gạo ăn no. Nay có sinh viên áo xanh tới cho gạo rầy, có ăn rồi. Chị không đói nữa. Cám ơn mấy đứa, lát lát có cái khăn kia dệt xong rồi, tặng cho mấy đứa.

Sống mũi, là vị cay.

Haiz, cậu thuộc tuýp người dễ xúc động. Vậy là tán em Vy còn chưa nói, trả thù tên bác sĩ kia cũng quẳng ra sau đầu hồi nào không hay.

- -------------

Tin nhắn:

< Cục than >: Sao rồi? tán em Vy tới đâu rồi?

Á? Tán em Vy!.

Đến tận ngày đặt chân lên nhà nghỉ dưới chân núi Bà Đen Trí Thiện mới giật nảy mình.

Trời ạ! Như thế mà cậu lại quên mất một việc siêu cấp quan trọng như thế!.. Tán em Vy, tán em Vy. Không được không được.

Còn hai ngày một đêm.

Còn đêm nay nữa, cơ hội chưa hết. Chưa hết a.

Phải làm sao bây giờ?

Cậu có rất nhiều người theo đuổi nha, gái có, trai- con mẹ nó –cũng có luôn. Thế nhưng cậu là ai? Siêu phẩm của tạo hóa! Đẹp trai như cậu phải đi với hoa khôi Vy mới xứng, vừa xinh vừa hiền, lại còn là hót gơn.

Em Vy mỗi lần nhìn thấy cậu là mắt cũng long lanh lắm. Cậu chắc chắn không để lỡ cơ hội này. Nhìn cây đàn ghi ta phía góc phòng, nắm chặt tay lại:

- Quyết tâm thoát kiếp FA!

- ---------

Cuối cùng thì cậu cũng lập xong kế hoạch, trèo lên cái sườn kia này, mua một bó hoa tươi này, vác cây đàn này, đánh một bản tình ca, nàng sẽ dựa vào vai mình mà nói: Em đồng ý!.

Trời ạ, nghĩ thôi là thấy bao nhiêu mạch máu đều muốn nở hoa!. Liếm liếm môi. Không chừng chính tối nay là mình được hôn người đẹp rồi.á há há! Nụ hôn đầu của mình sắp được mất, á há há!

Không chần chừ nữa, nhắn tin cho cô bạn của Vy – tên Lan, nói rõ kế hoạch của mình, nhờ đưa Vy tới chỗ đó để tạo bất ngờ.

Nhưng ngoại trừ hơn tất tất tất cả mọi thứ mong đợi, cô bạn kia lại yêu cầu đổi lại bằng cách cậu phải xin được cho cô nàng số điện thoại của tên Tuấn Minh chết bằm kia.

- Hả? Đổi điều kiện được không? Năn nỉ đó!

- No. Never!

Chết tiệt!. Sao tự dưng lại hắn nữa? Cái oắt đi giờ heo gì vậy?

Nhìn nhìn đồng hồ, đệch cụ 4h chiều rồi, nhưng cô bạn kia sống chết bỏ qua tất cả mọi điều kiện khác cậu đưa ra.

Làm sao bây giờ?. Đêm nay là đêm cuối cùng, nếu bỏ qua e rằng thằng cục than sẽ cười cho mình chết. Được!

Số thì số!

Hùng dũng bước ra khỏi phòng. Tới chân cầu thang lại muốn nhũn.

Đây là dạng phòng tập thể, tên kia là ở dưới lầu.

Điên quá điên!.

Quay lại, chui vào nhà vệ sinh tập thoại một chút!

- Anh Minh đẹp trai có thể cho người ta xin số không? Me...o...

Nà Ní? Sao lại buồn nôn như vậy được? Trí Thiện lắc lắc cái đầu!. Nào, thử lại cái khác.

- Đề nghị bác sĩ Minh cung cấp số điện thoại!

Hả? haiz,

- Nếu anh cho tôi số điện thoại, tôi sẽ giới thiệu bạn gái cho anh!

A, cái này hay này.

Được được, cứ thế đi!

Thế nhưng khi đối diện với khuôn mặt lạnh nhách đó, đoạn hội thoại lại biến thành như sau:

- Nếu anh cho tôi số điện thoại...

- Sẽ không.

- Anh chưa nghe hết vế sau mà?

- ..... ( khoanh tay nhìn lại)

- Tôi sẽ làm bạn gái anh.

- .....????!!!! ( khó hiểu)

- ......!!!AAAAAAA!!

Sao lại có thể ngu mồm tới thế cơ chứ.?

Trời ạ, khỏi phải nói, sau khi vừa chợt nhận ra mình vừa nói cái gì, Trí Thiện lập tức đóng băng hai hàm răng.

Định mệnh!

Một đường không hẹn mà chạy trối chết.

- Bốp!

Vừa ra khỏi cửa lại đụng ngay phải vị bác sĩ mập mập bữa đó ngồi kế bên.

- Ui da!

- Ơi.. em em xin lỗi!

- Cậu làm gì mà chạy ghê vậy?

- Em...?!

À há?! Chẳng phải chỉ cần số điện thoại thôi sao? Cần quái gì hỏi trực tiếp.Kéo kéo vị bác sĩ kia sang một góc. Trí Thiện bày ra vẻ mặt cực kỳ ngoan mà trình bày, nói gì cậu cũng chẳng nhớ nữa, đại khái là kể nghèo kể khổ kể bệnh tật đầy mình, vị bác sĩ kia liền ok mà cho cậu số điện thoại.

- Ting!

Nhắn tin xong sdt của cái tên chết bằm đó cho Lan, cuối cùng cũng có thể vui vui vẻ vẻ mà chuẩn bị tác chiến, Fighting!

- ------------

Hơn 7h tối,

Ban ngày thì nắng tới rát thịt, ban đêm lại tỏa xuống chút sương lạnh mê người,

Tuấn Minh đảo bước chân dạo quanh, trong phòng những vị bác sĩ kia chụm vô đánh bài giải trí, cậu lại không thích.

Ở đây có mấy quả đồi cũng không quá cao, được người dân xung quanh rải đá làm lối đi, trưng chút đèn, vừa tiện cho du khách ngắm cảnh, vừa tiện cho những đôi tình nhân có dịp lãng mạn một phen. Thế nhưng dường như tới đây có vẻ các đôi tình nhân thích ủ nhau trong chăn hơn là ra ngoài lạnh thế này thì phải. Thật quá ít người., vậy cũng tốt.

Đôi mắt xa xăm nhìn về phía trước, cậu lại bất giác mà nhớ tới Thành Khải, lòng như trĩu xuống, đôi bước chân cứ thế mà như nặng nề hơn....Thành Khải, giờ này em đang ở bên cạnh người đó, đúng không?

Buổi hẹn tối hôm đó, theo những cánh hoa tàn úa, em không tới. Dẫu biết là....

- Á!!!!

- Xoẹt!

Trời ạ!, người mà như ma vậy!. Trí Thiện đang loay hoay kéo cái ghế, dẹp dẹp lùm cỏ, vốn bị quáng gà nên khi quay lại bỗng thấy nguyên một bóng người lừ lừ đi tới đã bị dọa tới hết hồn, trượt chân ngã chổng queo.

- Á! Ma!

- ????!!!!!

Tuấn Minh cũng giật nảy mình, rõ ràng.. là cái tên sinh viên kia?!

Cả hai nhìn nhau trừng một lúc, Trí Thiện mới gào lên:

- Anh tính hù chết tôi sao?

- Cậu..!?

Trí Thiện muốn đứng dậy, lập tức cổ chân đau không chịu được, khuỵu xuống liền nhăn mặt:

- Ái! Sao đau thế này?

Ai oán nhìn người trước mặt tìm cách đứng lại không đứng nổi, Tuấn Minh không nhịn được, liền tiến tới:

- Ngồi yên đi.

- Anh?!

Đưa tay tới nắn trên cổ chân mảnh nhỏ của Trí Thiện, Tuấn Minh thở dài:

- Trẹo chân rồi.

- Trẹo chân?

Không phải chứ! Sao đời cậu lại khốn khổ thế này!. Đang vui lại đứt dây đàn!

- Anh vặn lại giúp tôi cái, tôi có việc quan trọng cần dùng tới nó!

- Vậy bình thường cậu không cần dùng tới?

- À.. thì cũng có, nhưng hôm nay rất rất quan trọng!

- Cái này phải có thun chuyên dụng cố định lại...

- Anh vặn lại một cái là được không phải sao? Phim kiếm hiệp toàn là như vậy hết!

Điên mất. Tuấn Minh thực muốn mặc xác cậu ta, xem cậu ta định dùng khinh công gì để mà bay xuống, thế nhưng nhìn quanh cái sườn đồi này, ngoài chính cậu ra xem chừng không có ai. Tuấn Minh cố gắng giữ chức trách của một vị bác sĩ, đưa tay tới, nắn.

- --------

Sự tình nếu chỉ có như thế, thì không đến mức Trí Thiện phát thệ tuyên chiến với Tuấn Minh. Cái căn bản là khi cả hai đang loay hoay với cái chân đau, thì người tình trong mộng đã tới từ khi nào, cách xa xa một đoạn lại chỉ nghe thấy tiếng cậu cứ thế mà rên rỉ:

- Ái nhẹ thôi đau quá!

- Anh có phải bác sĩ thật không? Sao không biết chỗ đó rất là nhạy cảm chứ?

- A!. Đau chết tôi!

- Sắp xong rồi, kiên nhẫn chút.

Hai cô nàng đứng như hóa đá. Trời ạ...

Chuyện này....

Thế xong rồi tới khi hai kẻ kia ló cái mặt ra, lại là một bộ dáng đầu Trí Thiện còn dính chút cỏ, quần áo xộc xệch, trên mắt đã hoe đỏ, cả người đang dựa trên người Tuấn Minh dường như vô lực. Tuấn Minh cũng hết cách,vẫn là phải đem cái tên này xuống trước, nếu không chẳng mấy mà cổ chân sẽ sưng to, đành đưa tay tới dìu.

- Trí Thiện! Thì ra anh là người như thế!

Trước khi xoay người bước theo Vy, Lan còn ai oán lườm Trí Thiện một cái xém mặt.

Tới khi bóng Vy đã khuất, Trí Thiện mới hoàn hồn, lắp bắp gọi theo:

- Vy! Vy!, không phải như thế! Trời ơi! Nghe mình giải thích đã!

- ------------

Xong, anh mày thế là hết.

Chính thức đời tàn xịp rách.

Thằng Lâm lại được phen cười tới rung hết cả cái má lúm.

Từ ngày hôm đó, Vy không thèm đếm xỉa gì tới cậu.

Cô bé Lan kia gặp cậu là nguýt, khiến cậu cũng không còn chút trông đợi gì.

Kiếp trước là cậu đã làm gì sai chứ?

AAAAAAAAAAAAAAA!!!!

Điên mất!

Trí Thiện ai oán nhìn sang Trí Lâm:

- Than, có cách nào giết người mà không phải đi tù không?

- Có!

- Hả?

- Giết xong tự tử.

- ???!!!!!

Dẫu là hận cái tên chết tiệt kia tới nỗi cơm ăn vào miệng cũng không ngon, nhưng cũng không ngu gì mà để thiệt thân được. Cậu còn chưa có mất trinh môi nha.

Suy nghĩ suy nghĩ.

Bỗng dưng đôi mắt như thế mà sáng quắc:

- Á Há! Có cách!

Tuấn Minh, xem, tôi chỉnh chết anh!

===================//============


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.