Yêu Anh Đã Hai Mươi Năm

Chương 33




Dịch giả: An

Edit: Tương Cầm

Trong lúc tìm kiếm khách sạn ở phụ cận phía tây Nam Hồ. Sẵn tiện tôi đi lang thang ở các khu Nam hồ để ngắm cảnh.

Ngồi trên bậc thang quảng trường, hơi lim dim mắt, tôi để gió mang theo mưa phùn cùng rơi xuống gương mặt lạnh lẽo. Rồi vỡ tan trên lông mi dài dài ngắn ngắn của tôi.

Xung quanh khu trồng rất nhiều hoa, có hoa nở, có hoa không nở, có bông hoa nở lại bị gió cuốn đi, có bông hoa mới hé nở lại bị nước mưa rơi xuống.

Đó là tháng ba!!!

Đâu đâu cũng có nước mắt nhớ nhung của những người ly biệt.

Vì lẽ đó mỗi ngày trời đều sẽ mưa, triền triền miên miên, từng giọt tí tách tí tách, không biết ngày nào mới chấm dứt. Không ngừng nghỉ, cứ như rơi mãi không dừng. Bầu trời âm u, sương mù mông lung, cảm giác như mây vờn trên đỉnh đầu mình vậy, đưa tay là có thể chạm được một làn nhàn nhạt như khói. Quần áo trên người cũng không khô nổi, chăn trong phòng khách của khách sạn ẩm như sách bị ngâm nước, cảm giác tay chạm vào khá tốt, nhưng cả thân thể mà tiếp xúc sẽ thấy nó ẩm ướt.

Mỗi ngày đều có mưa bay.

Hoặc thản, khi tất cả những người yêu nhau trên thế gian đã trở thành thân thuộc, khi tất cả chim yến bay đến gặp nhau lần thứ hai, khi tất cả gương vỡ cuối cùng lại lành, khi tất cả những người yêu nhau không còn xa cách để cho thế gian này không còn đau thương, tất cả mọi người sẽ không rơi lệ, ông trời sẽ không để mưa rơi xuống.

Bởi vì trời mưa là trời cao thương hại con người nơi trần thế mà rơi nước mắt, ông trời đang khóc.

Nhưng chung quy sẽ không có một ngày như vậy. Hoặc phải làm khoa học phát triển đến mức độ nào đó, có thể thay đổi gien trên cơ thể người, đem loại bỏ bộ phận thần kinh mà người ta cảm nhận được nỗi đau thương khổ sở. Sau đó con người mãi luôn nở nụ cười.

Nếu như thật sự có một người như vậy, trong ánh mắt của người đó không có nước mắt, đôi mắt của người đó sẽ không rơi lệ, cho nên trong linh hồn người đó cũng vĩnh viễn không có cầu vồng.

Có tin hay không?

Tôi chạy trong cơn mưa lớn dừng lại trên lầu Nhạc Dương, nhìn thấy rõ sóng khói mênh mông. Ngẩn người, ngây ra. Đờ đẫn.

Bởi vì trời mưa, khách du lịch cực kỳ ít. Cũng bởi vì khi đó, lầu Nhạc Dương đang tu sửa, chân tay chắp vá lung tung, ở trong khu vườn lớn dễ dàng thấy được.

Phía sau có người nói, xem ra bán hoa giá 46 đồng một bó thì thật sự không có lời.

Tôi quay về nghĩa trang Tiểu Kiều tự nhủ. Tôi không cần người lắng nghe, tôi chỉ muốn nói hết nỗi niềm. Tiểu Kiều xinh đẹp, vẻ đẹp dù đã mất đi, nhưng vẫn còn có thể hướng về phía tôi mà nở nụ cười xinh đẹp, hướng về phía mọi người mà mỉm cười.

Một người chết đi, nhưng thế giới này vẫn tồn tại.

Trong cổ thư nói Chu công cùng Tiểu Kiều tình cảm vô cùng tốt, vì thế tôi càng khó có thể tưởng tượng, những năm Chu Du chết đi kia, cô ấy dùng cách thức nào tiếp tục sống. Cô ấy có sống được hay không.

Xung quanh ngôi mộ nàng, có rất nhiều trúc hoa.

Cành trúc hoa, cành trúc hoa, nước mắt gửi nỗi tương tư.

Sở khách nghe tiếng đàn oán trách, Tiêu Tương soi bóng trăng sáng trong đêm.

Trúc hoa có cũng vì nước mắt mới xuất hiện!

Ở một đoạn hành lang dài, có thật nhiều danh nhân tay múa bút viết xuống tên “Nhạc Dương lầu”. Tỉ mỉ nhìn khoảng cách giữa các chữ, lại có tiền nhân dùng dao nhọn tinh tế khắc xuống lời thề mãi mãi yêu ai.

Thật là là một màn ấm áp cỡ nào: Chàng trai thả tay trái của cô gái ra, cô gái nhẹ nhàng dựa vào người yêu của mình, tay phải chàng trai viết xuống lời hứa hẹn về tình yêu vĩnh hằng. Tôi không đành lòng nhìn nữa.

Ở bến tàu rất nhiều lá cây rụng xuống có một chiếc dù bất chấp ngược gió viếng mộ Lỗ Túc. Đến rồi mới phát hiện đền thờ cũ kỹ treo thông báo "Bên trong tu bổ, tạm thời không mở cửa". Thông báo này nhất định treo một quãng thời gian khá dài rồi, bởi vì tấm ván gỗ dùng dán thông báo gần cánh cửa đã bị những người từng đến đây làm mờ đi một số chỗ, lỏng lỏng lẻo lẻo nỗ lực gắng gượng chống đỡ để không rơi xuống. Cho nên tôi nhìn thông báo mỉm cười, thong dong từ khe hở bên hông cửa chui vào bên trong.

Mưa đầu mùa xuân, giống như sương trắng mênh mông, tràn ngập ở trong không khí. Ngăn cản bước chân người, tôi đi lang thang khắp trong khu mộ. Đứng nhìn chữ khắc trên bia mộ ngày 10 tháng 10 năm 1983; xem tứ chi chia lìa, đầu một nơi thân một nẻo, đây giống như binh lính cổ đại đầu tiên của phương Tây; nhìn cửa ra vào và cửa sổ không không thấy chỗ ở chủ nhân cũ đâu; cuối cùng nhìn thấy cây hoa đào kia, sức mạnh sinh mệnh khiến người ta kinh ngạc, sinh mạng đẹp đẽ, ở mộ phần Lỗ Tiêu trong rừng rậm yên tĩnh, trong cái lạnh đầu mùa xuân, đông rét buốt lạnh lẽo giết chết tuổi xanh trong mưa gió, tươi đẹp nở rộ. Chỉ riêng một cây này không phải cây nào khác.

"Này! Giúp tôi chụp một tấm ảnh thôi!"

Tôi ngẩng đầu, nhìn cô gái đứng ở trong đình viện cao nhất nghĩa địa kia, giống như đã từng quen biết.

Cô nhảy xuống đất đi tới trước mặt tôi, vểnh môi tức giận nói: "Không nhận ra à! Cô còn nợ tôi một đồng đấy!"

Hóa ra là cô ấy.

Tôi hướng về phía cô nở nụ cười nhợt nhạt. Cầm lấy camera trong tay cô nàng, cô vui vẻ nhảy lên trên mấy bậc thang, đồng thời dặn: "Chụp bên má phải của tôi nha, mắt trái tôi, không mắt phải lớn."

Tôi nói chuẩn bị, cô liền bày ra tư thế thật đẹp, quay về phía tôi vui vẻ tạo dáng.

Cô nhận lại camera lật xem ảnh, thoả mãn nói: "Cũng không tệ lắm. Thật không nghĩ tới lại gặp cô. Cô không phải người ở đây chứ?"

Tôi nói không phải.

"Vậy cô tới đây làm gì, mưa to gió lớn trời đông giá rét, cô đừng nói cho tôi là cô đi du lịch, bởi vì tôi cũng du lịch, oa ha ha ha."

Tôi có chút trợn mắt há mồm, bởi vì cô ấy làm càn như vậy không kiêng dè gì mà cười to, tôi lần đầu gặp được cô ấy đã thích, hơn nữa cũng là con gái.

"Cô tên gì?" Cô ấy hỏi lại.

Tôi lúng túng nói: "Tôi họ Hạ."

Nhưng cô vung tay, làm động tác ra vẻ "Không nói cũng chẳng sao".

"Tôi tên Hạ Linh Kiều." Bởi vì với cô ấy không có vấn đề gì, ngược lại khiến tôi giảm đi nhiều sự cảnh giác.

"Thông minh cơ trí hở?"

"Không đâu." Tôi nhặt một cành cây, viết tên của mình trên mặt đất.

Cô vừa nhìn vừa bình luận: "Tên thật lạ."

"Còn cô?" Tôi hỏi, còn nói thêm: "Tôi phải biết tên đầy đủ của ân nhân mà!"

Cô cười vui sướng nói: "Tôi đây họ Bạch, màu trắng, trắng. Bởi vì cha tôi họ Bạch nên tôi cũng họ Bạch. Cha tôi họ Bạch vì ông nội tôi họ Bạch. Ạch, việc này, sau đó thêm “điểm”. Tôi tên Bạch Lam Đoạn, cô đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, đến tôi cũng rất vướng mắc. Nói lại thì nhà tôi từ tổ tiên đã bắt đầu bán vải, cho nên tên bốn chị em nhà chúng tôi đều dính líu liến quan đến vải rồi! Tất cả đều loanh quanh bốn chữ lăng la tơ lụa, Chị cả Hồng Lăng, chị hai Lục La, chị ba Thanh Trù, tôi tên Lam Đoạn. Tôi nhỏ nhất, cho nên may mắn biệt danh là Tiểu Đoạn. Nhưng mà, rất nhiều lúc tôi bị người gọi là Bạch Tiểu Tứ. Ha ha hắc hắc, có ý tứ chứ, ạch, cái đó, nói nhiều một chút, đừng thấy lạ lùng..."

Tôi nghe cô giới thiệu lý do tên Hồng Lăng Lục La Thanh Trù Lam Đoạn, nhìn miệng cô mở ra đóng lại, kinh ngạc không thôi. Cô so với người trước đây tôi quen biết không giống bất cứ ai.

Tôi thích cô ấy.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã thích cô ấy rồi. (An: Ta cũng chấm, ehehe, chấm, chấm.)

Trong hành trình ở Lạc Dương sau đó, chúng tôi thường xuyên gặp mặt, chúng tôi trao đổi số điện thoại di động. Cùng đi thưởng thức động Đình Phong Quang dài 800 dặm, đi bơi ở Nam Hồ, đi tới Quân Sơn, đi dạo công viên Kim Ngạc, tham quan chùa Ngọc Phật, văn miếu, chúng tôi nhận nhau là tri kỷ như đã quen từ lâu, ung dung vui vẻ ở chung. Về sau này, chúng tôi thậm chí ở cùng một phòng. Ăn cơm chung trong một bát. Ăn cùng một trái táo.

Cô nhiệt tình phóng khoáng. Lưu loát cởi mở. Hào khí can vân.

Cô có lúc như chị gái, có lúc như cô gái, có lúc như đứa trẻ. Thú vị. Dịu dàng. Nghịch ngợm.

Mặc kệ cô ra sao, đều khiến tôi an lòng, không cần đề phòng, không cần ngụy trang.

Có lúc chúng tôi cùng nhau đùa giỡn, cười to ồn ào không có tí thục nữ nào, như đứa trẻ.

Cùng cô tán gẫu, tuy rằng phần nhiều thời gian, đều là cô ấy nói, thì thầm chít chít. Nhưng luôn nhàn nhạt yên tĩnh bật cười. Không có ưu thương. Luôn có một loại quan hệ rất vi diệu. Chung quy cảm thấy không cách nào dùng từ ngữ miêu tả hết.

Cuộc sống thật tươi đẹp. Cô ấy cảm thán.

Chúng tôi tán gẫu luôn nói không hết đề tài. Thế nhưng cũng thường xuyên không nhớ được đã nói gì. Cô kêu to: "Tại sao phải nhớ, như vậy mới lắm mệt mỏi!" Dùng tư thế cực kỳ phô trương vô cùng đáng yêu, như mèo cầu tài vậy, vẫy tay qua vẫy tay lại.

Tôi thật sự có chút vui mừng. Vốn dĩ khi mở lòng cảm giác rất dễ chịu, chúng tôi chỉ là gió, là hai bên tình nguyện. Chúng tôi luôn cười, luôn vai khoác vai. Rêu rao ở trên đường quốc lộ Nhạc Dương giống như tinh linh. Xem qua vô số người đi đường, đi qua vô số nơi, nhưng vẫn thích da dẻ được trong suốt sạch sẽ siêu phàm thoát tục, vẫn thích mái tóc màu đen dài thẳng tắp, vẫn thích mỉm cười bất kể là màu gì.

Cô gái tốt như vậy đi tới chỗ nào cũng làm cho người ta thích, nụ cười cô ấy ở trong mắt tôi mãi mãi là sự ấm áp, chắc chắn không phải thoáng qua. Chung quy chúng ta cần có một người bạn như thế. Trái tim đặt ở nơi của cô ấy, không có chút nào hoang mang. Chỉ là liên quan đến Triển Tường, tôi không kể cho cô nghe. Tóm lại có một vài nơi, không thể chạm vào. Không cẩn thận đụng tới sẽ chảy máu đầm đìa.

Tôi nghĩ, nếu như có một ngày, tôi chết đi. Vậy tôi sẽ đem mật mã BLOG cho cô ấy, nơi đó có tất cả về tình yêu của tôi. Tôi muốn cô ấy dùng thật nhiều lời lẽ viết một câu chuyện tươi đẹp cho tôi. Để tất cả mọi người biết rằng ở trên thế gian này, có tôi yêu Triển Tường. Yêu sâu sắc.

Tiểu Đoạn,

Nếu như có một ngày tôi không ở đây.

Cô có thể vì tôi, viết tiếp một câu chuyện tươi đẹp.

Để nó có một kết thúc trọn vẹn. Tôi sẽ ở bên anh trong một thế giới khác, nơi ấy cả hai đứng lại nhìn nhau từ xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.