Yêu Anh Đã Hai Mươi Năm

Chương 26




Khi kì nghỉ Quốc Khánh dài hạn kết thúc, thì cũng là lúc đến đợt du lịch mỗi năm một lần của công ty.

Nơi đến là Trạm Giang.

Tôi đã vắng mặt trong buổi họp do mắc bệnh cảm rất nghiêm trọng. Đến cả lúc những đồng nghiệp trong công ty đi biển trở về, bệnh tình của tôi vẫn tiếp tục không có chiều hướng tốt hơn.

Người cô đơn, bệnh cảm sẽ càng kéo dài hơn nữa. Bởi vì, chính bản thân người bệnh cũng không muốn nó huyên giảm.

Thế là tôi làm bạn với việc phát sốt, đau đầu, ho khan, tay chân mệt mỏi, nhưng không hề đi chữa bệnh.

Tôi cũng không hề uống thuốc.

Tôi thích cảm giác mê man, tất cả đều giống như đang ở trong mộng, trong giấc mộng đó, có Triển Tường ăn mặc trang trọng tuấn tú, bước về lễ đường kết hôn.

Nhưng mà sau khi tỉnh lại, tôi vẫn không có bất kì tin tức gì về anh. Ngay cả người nhạy tin nhạy tức như Tiểu Tần cũng chưa một lần đề cập đến tin tức kết hôn của anh.

Vào một ngày chủ nhật, tôi lê tấm thân bệnh tật đến Bác Nhã mua dây đàn. Năm ấy Bác Nhã vẫn còn cạnh căn nhà đối diện với Bệnh viện Nhân Dân thành phố, bây giờ, nó đã dời đến dưới lầu của Holiday Plaza. Thật bất ngờ khi tôi bắt gặp hai người quen: Tiểu Tần và Tang Thần. Tiểu Tần đang kéo cánh tay phải của Tang Thần, nhìn qua họ giống như một cặp tình nhân đang yêu nhau cuống nhiệt.

Tôi đứng ở cửa ra vào nhìn bóng dáng mơ hồ tươi vui đang muốn bước vào trong của bọn họ. Tiểu Tần khoác lấy cánh tay của Tang Thần chặt hơn, càng tô đậm vẻ thân mật. Bọn họ đi về phía tôi, bệnh tình của tôi nhất định rất nghiêm trọng, ít nhất là trong mặt nóng đến đỏ bừng. Bởi vì câu đầu tiên Tang Thần nói với tôi là: “Em bệnh à?”

Tôi nói vâng.

Anh ta lại nói: “Mắt phải của em sao thế?”

Đúng, anh ta là người đầu tiên quan tâm đến mắt phải của tôi. Bởi vì dưới mí mắt phải của tôi có một thứ gì đó dài rất kỳ lạ, đỏ đỏ, sưng tấy, nổi sừng lên thành một vệt.

Tôi nói: “Xuất hiện mấy tháng nay rồi.”

“Sao không đi khám?”

“Không sao cả, mắt của tôi thường hay bị như thế. Mỗi năm đều bị một lần, chẳng qua là năm nay là năm bổn mạng, nên nhiều tai nạn, mấy tháng nữa chắc sẽ ổn hơn thôi.”

Sau đó tôi lại nói, tạm biệt.

Tang Thần đứng chắn trước mặt tôi, anh ta nói, đến bệnh viện khám đi! Có một vài chứng bệnh không thể kì kèo được.

Tôi nói ừ. Tạm biệt.

Thế là chào tạm biệt.

Chiều ngày hôm sau, Tiểu Tần viết cho tôi một email, một email rất dài. Nội dung như sau:

Tiểu Hạ:

Không biết cậu sẽ nghĩ về tớ như thế nào khi chứng kiển cảnh tượng ngày hôm qua.

Thật ra tớ phải nói cho cậu biết sớm hơn một chút, nhưng tớ vẫn luôn nghĩ, không biết nên dùng cách nào để nói với cậu cho tốt.

Cậu sẽ cảm thấy tớ hư vinh, dối trá, đúng không?

Bởi vì tớ đã lén lút tiếp cận người theo đuổi cậu, và cũng thành công chiếm hữu được anh ấy.

Tớ không sợ cậu nghĩ về tớ như thế.

Từ trước đến nay, tớ chưa từng che giấu việc theo đuổi cuộc sống tốt đẹp của mình.

Tớ theo đuổi mỗi một quản lý chưa kết hôn trong công ty, thậm chí tận dụng cả vốn tiếng Nhật của mình, ngay cả quỷ Nhật Bản tớ cũng không buông tha. Bởi vì, bọn họ có thu nhập cao và ổn định, sẽ không để tớ phải lo âu và thức thời trong cuộc sống mai sau. Nhưng, tớ biết, những người đó, cuối cùng vẫn không thể cho tớ cuộc hôn nhân mà tớ cần.

Từ lần đầu tiên Tang Thần đến tìm cậu, tớ đã chú ý đến anh ấy.

Từ lần đầu tiên khi cậu bị bệnh, lúc đến đưa thuốc, tớ đã cảm thấy anh ấy rất tốt.

Từ lần anh ấy không nhận được tin nhắn của cậu, rồi gián tiếp đến tìm tớ, tớ đã thích anh ấy.

Cậu không thích anh ấy.

Bất kì ai cũng có thể nhận ra điều đó, cậu cũng nghiêm túc từ chối anh ấy, không phải sao?

Anh ấy cẩn thận chu đáo quan tâm che chở cho cậu, đổi lấy sự bình tĩnh từ trái tim như tro tàn của cậu. Những mệt mỏi vì theo đuổi cậu dần dần tích góp lại, đã có thể hợp thành một hải dương tình yêu bao la, nếu là đầu gỗ thì cũng sẽ bị cảm hóa. Nhưng trái tim của cậu còn cứng rắn hơn cả con sông đóng băng lạnh lẽo như địa ngục. Tớ không biết cậu chỉ đối xử với anh ấy như thế, hay là đối xử với tất cả đàn ông đều như thế. Tớ không biết suy nghĩ trong lòng cậu, tớ nghĩ anh ấy cũng vậy. Bởi vì từ trước đến giờ cậu chưa từng nói. Cậu là một người khiến người khác vui vẻ, nhân duyên tốt, lúc nào cũng khiến cho mọi người hài lòng, tất cả mọi người đều thích cậu. Tớ đã từng cẩn thận chú ý toàn bộ con người của cậu, tình cảm của cậu đối với những người sớm chiều chung sống cùng cậu như bọn tớ, cũng không thể nhìn thấu được khoảng trống trong lòng cậu.

Sau khi lấy việc cậu từ chối anh ấy làm thói quen, sau khi biết rõ gia cảnh của anh ấy, tớ bắt đầu tiếp cận anh ấy, dùng rất nhiều tâm tư và nỗ lực. Cứ cho là cậu khinh bỉ tớ tầm thường và hạ tiện đi. Nhưng, cậu có thể oán trách tớ hư vinh sao? Không phải tớ quá thực tế, mà là thế giới này không cho phép tớ không thực tế.

Và tớ đã thành công. Bây giờ, anh ấy là của tớ. Ít nhất là trên danh nghĩa và bề ngoài, đây là sự thắng lợi của tớ.

Tớ biết anh ấy thích cậu. Cho đến giờ, anh ấy vẫn thích cậu. Thấy bóng lưng lặng lẽ của cậu sẽ bi thương, thấy dáng vẻ tiều tụy của cậu sẽ đau lòng. Thấy cậu bị bệnh sẽ như hận không thể thay cậu chịu đựng. Những điều này, cũng là nỗi khổ của tớ, đúng không?

Tớ không để tâm.

Bọn tớ đã chuẩn bị kết hôn. Vì trong bụng tớ có đứa con của anh ấy. Tớ thừa nhận, tớ đã dùng một vài thủ đoạn khôn ngoan để quyến rũ anh ấy. Anh ấy là một người đàn ông chính trực, cam tâm tình nguyện thanh toán hóa đơn thất đức mà mình gây ra sau khi say rượu.

Tất cả đều tiến hành dựa trên kịch bản tớ viết. Từng bước một, tớ rảo bước tiến đến cung điện hôn nhân, bắt đầu một cuộc sống mới. Đó chính là cuộc sống tươi đẹp mà tớ đã ước ao từ nhỏ.

Nhưng, tại sao, khi thấy cậu, tớ lại lo lắng, đau khổ.

Đau khổ, giống như dòng lũ tàn phá mọi thứ, bao phủ lấy tớ. Thấy cậu, tớ sẽ buồn. Vô cùng khổ sở.

Chúng ta, dù sao cũng là bạn bè thân thiết, là chị em. Chúng ta, đã từng khắng khít thân thiết như thế, vô ưu vô lo chung sống cùng nhau trong những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất. Từ trước đến giờ, tớ chưa từng hoài nghi lòng tốt của cậu đối với tớ, nên cậu cũng không cần phải hoài nghi sự yêu thích của tớ dành cho cậu, lo sợ bản thân mình đánh mất một người bạn như cậu.

Đọc xong email thì cũng là lúc tiếng chuông tan sở cũng vang lên. Tôi đóng máy vi tính lại, không đến căn tin dùng cơm, mà trực tiếp trở về ký túc xá.

Tang Thần đang đứng dưới lầu ký túc xá, vẫn là dáng vẻ chờ tôi trước sau như một. Tôi cười nhạt: “Tôi bị cảm, sẽ truyền nhiễm đấy.”

Anh ta lấy ra mấy hộp thuốc, đưa cho tôi: “Không biết em bị cảm ra sao, nên tôi mua nhiều loại, em hãy dựa vào giấy hướng dẫn mà chọn loại em cần dùng.”

Tôi bước đến nhận lấy rồi nói cám ơn.

Anh ta nói với tôi anh ta đi đây, tôi nói tạm biệt.

Chúng ta luôn nói tạm biệt, có đôi khi đó là lời chào từ biệt lịch sự, có đôi khi là câu nói kết thúc bất đắc dĩ. Tạm biệt, hẹn gặp lại lần sau; Tạm biệt, không bao giờ gặp lại nữa. Đây là hai chữ đơn giản, mà bao hàm cả sự khắc khoải khi chia ly và hân hoan khi tương phùng.

Tang Thần, khi gặp lại, anh đã là chồng của người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.