Yêu Anh Đã Hai Mươi Năm

Chương 20




Khi bộ phận hành chính phát lịch làm việc mới đến tay mọi người, cũng đã đến tháng mười hai âm lịch.

Cũng đã đến lúc viết bản tổng kết hàng năm và lập kết hoạch cho mục tiêu mới.

Ngoài ra, tất cả mọi người đều điền vào mẫu khảo sát nặc danh dành cho nhân viên. Bảng khảo sát đó dùng để tham khảo tiền thưởng cho những thành tích và cống hiến của cá nhân nào đó.

Tết âm lịch năm nay trùng với tháng một dương lịch.

Mồng một tết là cuối tuần, nên lại được nghỉ thêm một ngày.

Tết âm lịch được nghỉ tổng cộng mười ngày.

Vì thế, tháng một năm 2006 là tháng có ngày làm việc ít nhất.

Cũng vì thế, mà công việc trở nên rất bận rộn. Cho dù là công việc ở văn phòng hay bên khâu sản xuất, thói quen mọi người đều được sửa đổi thành “Trường mệnh công phu trường mệnh tố” (sống càng lâu, làm việc càng nhiều), không còn thấy được những con người nhàn nhã dạo bước trên phố, ngay cả Tiểu Tần, đến đi vệ sinh cũng như đang đua xe.

Tất cả mọi người đều bận rộn, bao gồm cả tôi. Cũng bao gồm cả Triển Tường. Thậm chí, ngay cả hội nghị hàng tháng, anh cũng vắng mặt.

Sếp tổng rất vui vẻ, niềm vui thể hiện rõ trên hàng mày của ông ta. Hàng ngày ông ta thường xuyên bước ra khỏi phòng làm việc của mình, sau đó dùng giọng nói nam tính hùng hậu của mình để cổ vũ động viên những nhân viên trong văn phòng to lớn. Và hàng ngày ông ta cũng đến phòng bếp của nhà hàng Shangrila mua đủ món điểm tâm cung đình thơm ngon, để mọi người hưởng lộc no bụng. Ông ta cũng không hề keo kiệt những lời khen thưởng với tôi. Tiểu Tần nói: Đó là vì những công việc tôi làm đều đạt được thành tích tốt, mọi người ai cũng thấy được. Không giống như cô ấy, toàn làm những việc vặt vãnh, việc nhỏ không tài nào nhớ nổi, dù đã cố gắng hết sức cũng không tạo được thành tích gì. Sau đó cô ấy sẽ bĩu môi, bắt tôi mời đi ăn. Tôi nhận lời cô ấy.

Rất nhanh đã đếp kỳ nghỉ phép.

Ngày hai mươi tư, tôi sắp xếp lại ngăn kéo và tủ tài liệu của mình, rồi kiểm tra xem còn việc gì chưa làm không. Tôi chợt nhìn thấy một chồng tạp san nội bộ công ty được đặt ngay ngắn. Tổng cộng có mười một cuốn. Tôi đem nó ra, xem từng quyển từng quyển một, tôi chợt phát hiện, hóa ra chú Triển Tường của tôi vậy mà xuất hiện khắp trên các quyển tạp chí.

Số thứ nhất, chúc mừng sự ra đời của tập san, có cả ảnh chân dung của anh, lời chúc mừng đính kèm với thông tin nhân viên mới đến.

Số thứ hai, ủng hộ phong trào hiến máu, anh nắm chặt tay trái, hai hàng lông mày của anh nhíu chặt.

Số thứ ba, tình trạng marketing đều do anh cung cấp tư liệu.

Số thứ tư, khai trương phòng làm việc ở Thâm Quyến, ảnh chụp lúc cắt băng, anh cũng ở trong đó.

Số thứ năm, đoàn nghiên cứu từ tổng công ty ở nước ngoài đến viếng thăm Trung Quốc, anh giống như một học giả đang giới thiệu mọi thứ.

Số thứ sáu, truyền tải bài phỏng vấn mà anh đã nhận lời nhận lời phỏng vấn của tập san.

Số thứ bảy, cửa hàng mới khai trương, anh chụp ảnh cùng tất cả các đồng nghiệp trong văn phòng. Anh đứng ở giữa, gương mặt trang nghiêm.

Số thứ tám, báo cáo tình hình kinh doanh của cửa hàng flagship.

Số thứ chín, bức ảnh chụp lễ “tân hôn” của anh ở Thanh Viễn.

Số thứ mười, anh và phó đổng sự trưởng tiếp đãi đoàn phỏng vấn về thương mại ở Nhật Bản.

Số thứ mười một, là lời chúc mừng năm mới gửi đến mọi người, anh và các quản lí khác đều giống nhau, dùng những lời lẽ tôn trọng để chúc phúc, không dài cũng không ngắn.

Tôi vừa lật tập san xem vừa mỉm cười. Đã hiểu rõ, thế nào là vắng lặng giữa chốn phồn hoa, cô đơn giữa nơi tấp nập, và, mỉm cười những lúc đau lòng.

Vào buổi trưa, Tiểu Tần cùng hai chị em đồng nghiệp khác tặng tôi một món quà. Tôi mở ra, là đồ lót màu đỏ Triumph. Màu đỏ chói, trông rất vui mắt. Điểm xuyến là chất liệu bằng ren màu vàng, trông rất xinh đẹp. Tôi nhìn bọn họ, vô cùng xúc động.

Tiểu Tần nói: “Sang năm là năm tuổi của cậu, các chị góp tiền rồi mua hai bộ đồ lót, rất đắt tiền, nhất định phải mặc đấy, nếu không sẽ đè cậu bẹp dí đấy.

Tôi gật đầu thật mạnh.

Ba giờ chiều, Triển Tường và các đồng nghiệp trong văn phòng ở Quảng Châu trở về, tham dự buổi liên hoan tất niên được tổ chức vào buổi tối của công ty.

Nhiều đồng nghiệp vây quang phòng tài vụ để nhận tiền thưởng cuối năm với con số gấp hai lần tiền lương của mình.

Nhìn lướt về phía xa xăm kia, tôi thấy một chàng trai tuấn tú. Anh bước đến, thấy chiếc túi xách Triumph, rồi vươn tay muốn lấy nó.

Tôi vội vàng giật lại, nhìn các đồng nghiệp đang chen lấn cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Không được xem!”

Anh lại vô cùng hứng thú, hỏi: “Bí mật?”

Tôi nói: “Đồ của phụ nữ!”

Trong mắt anh hiện lên ý cười, giống như một con hồ ly xảo quyệt đang vui vẻ, hỏi: “Hình như Triumph là nhãn hiệu quần áo thì phải, nội y?”

Tôi không lên tiếng.

Giọng nói của anh, mang chút vẻ hời hợt lẫn ung dung, anh nói: “Lúc còn bé, tôi cũng từng giúp em phơi quần áo, em quên rồi sao?”

Tôi nghiến răng nghiến lợi, rất muốn tìm từ gì đó để công kích anh, một từ gì đó thật dữ tợn, hung hăng. Nhưng mà, cuối cùng tôi cũng chỉ cắn chặt môi dưới, gương mặt đỏ bừng. Mang theo sự ngượng ngùng và không yên.

Anh hài lòng, rồi xoay người rời đi.

Tôi thật sự rất muốn vung tay qua bên đó.

Bữa tiệc tất niên được tổ chức ở một nhà hàng vừa được khai trương gần công ty. Như thường lệ, nhân viên tới trước. Chín cô gái chúng tôi vây quanh một bàn, thì thầm to nhỏ, món ăn đã được đặt trước, Tiểu Tần cầm thực đơn nói: “Hay là gọi rượu vang xanh của Nhật Bản đi, haizzz, khẩu vị của sếp tổng vẫn không thay đổi. Tiểu Hạ, nhìn bức ảnh trên đây xem, chữ trên chai rượu này là chữ gì thế?” Tôi quay đầu lại nói: “Rượu Hoa Điêu. Tên một loại rượu.” Tiểu Tần lầm bầm nói: “Tên lạ quá.”

Tôi cười, giải thích với cô ấy: “Rượu Hoa Điêu cũng là một loại rượu gạo Thiệu Hưng. Có câu chuyện kể thế này, trước đây, trong một gia đình ở Giang Nam, để mừng thiên kim tiểu thư ra đời, vào ngày cô bé ấy được sinh ra, họ đã chôn một bình rượu nếp xuống đất. Chờ đến khi con gái lớn lên và lấy chồng, họ sẽ đào bình rượu đã chôn lên. Nếu thế, rượu này được gọi là Nữ Nhi Hồng. Nhưng nếu cô gái đó chưa lấy chồng mà đã mất, sẽ được gọi là rượu Hoa Điêu, Hoa Điêu nghĩa là Tiên Hoa Điêu Linh(1). Rượu gạo Thiệu Hưng này uống rất ấm dạ dày, sếp tổng tuổi đã cao, thích loại rượu này cũng đúng.”

(1) Tiên Hoa Điêu Linh: có nghĩa hoa vốn tươi nhưng phải tàn (nguyên văn là “鲜花凋零之偕音”).

Tiểu Tần dùng ánh mắt sùng bái để nhìn tôi, mở miệng nói: “Sâu sắc quá nha!”

Sau khi các quản lý mở cửa tiến vào, sếp tổng chỉ đích danh nói: “Ba nữ nhân viên của bộ phận hành chính, và sama Hạ nữa, bốn người các cô qua đây ngồi! Không thể giống các lần trước được, đừng lần nào cũng ném người ngoài chúng tôi qua một bên, phải thắt chặt tình hữu nghị với đồng bào quốc tế chứ, còn có…” Ông ta đổi sang dùng tiếng trung, chậm rãi nói từng chữ: “Nam nữ kết hợp, uống rượu không say!”

Trong tiếng cười của mọi người, chúng tôi đi sang bên đó, đó cũng chính là bàn của Triển Tường.

Sếp tổng kính rượu mọi người. Ông ta cám ơn sự siêng năng làm việc của từng nhân viên trong công ty trong năm qua.

Sau khi ngồi xuống, sếp tổng chỉ vào bình rượu Hoa Điêu hỏi: “Ai biết tên rượu này?”

Sau khi cô Kim phiên dịch lại xong, Tiểu Tần nhanh chóng trả lời: “Đây là rượu Hoa Điêu. Khởi nguồn của nó liên quan đến một truyền thuyết, một truyền thuyết rất đẹp. Trong một gia đình ở Giang Nam trước đây, nếu sinh con gái, thì vào ngày người con gái ra đời, họ sẽ chôn một bình rượu nào đó dưới lòng đất. Đợi đến lúc cô gái đó mười tám tuổi đi lấy chồng, họ sẽ lấy bình rượu đã chôn ra. Rượu này được gọi là rượu Nữ Nhi Hồng. Nhưng nếu người con gái đó chưa xuất giá đã qua đời, vậy thì rượu này, sau khi được đào lên, sẽ gọi là rượu Hoa Điêu, và cũng có cùng thanh âm với hoa tươi úa tàn. (Hoa điêu: huādiāo; Hoa tiêu úa tàn: xiānhuā diāolíng)

Trong lúc Tiểu Tần thuật lại câu chuyện vô cùng sống động, thì tất cả mọi người đều nhìn cô ấy bằng ánh mắt khen ngợi. Trong tiếng cười đắc ý của cô ấy, tôi nhấp môi vào ly rượu Hoa Điêu.

Ngày hôm sau, là ngày làm việc cuối cùng của năm cũ. Trước buổi lễ sáng sớm tôi mở ngăn kéo ra, thì phát hiện có một hộp nữ trang nằm ở đó. Mở nó ra, bên trong là một vòng ngọc. Long lanh trong suốt, đó là kiểu dáng mà tôi thích.

Có một tấm thiệp nhỏ, là chữ viết của Triển Tường: “Chúc Tiểu Linh Tử bình an may mắn.”

Tôi gọi điện thoại cho anh, nói lời cám ơn. Anh nói, anh đang lái xe.

Mặc dù là lời cám ơn, hay là lời nói khách sáo, anh đều không nói nhiều với tôi.

Tôi không biết nên cám ơn anh, hay là phải hận anh mới đúng.

Những lúc tôi bình tĩnh, anh sẽ có một vài cử chỉ gì đó rất tốt với tôi. Không nhiều, cũng không ít. Nếu nhiều, tôi sẽ đoán mò, còn cho rằng, có phải đó là anh không. Nếu ít, tôi sẽ không chú ý đến anh, giống như người lạ vậy.

Chỉ có cao thủ tình trường, mới có thể nắm chắc mọi cán cân như thế, giống như đại tông sư trong võ lâm, thuận theo tự nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.