Yêu Anh Đã Hai Mươi Năm

Chương 13




Tôi giống như một con ve trong đêm hè, chỉ chờ một trận mưa trút xuống sẽ chui khỏi lòng đất tối tăm, trèo lên thân cây lột thân xác, rồi lại cất cao giọng hát khúc ca dao vô tận.

Tôi chờ đợi cái vẫy gọi của anh. Dù chỉ là những lời ôn về chuyện cũ cũng đã đủ khiến lòng tôi say đắm. Nhưng, niềm hy vọng này của tôi cũng không thể được toại nguyện.

Trong những ngày tiếp theo, anh là một quản lý trang nghiêm, tuy rằng mỗi sáng sớm anh vẫn mỉm cười với từng người, sau đó lại nói “Buổi sáng tốt lành”, nhưng, chỉ có vậy mà thôi, giới hạn chỉ như thế. Mọi người đều không dám dùng giọng điệu như ngày đầu tiên nói chuyện với anh nữa, anh, là một cấp trên chính hiệu. Là một nhân viên tài ba hơn những nhân viên tầm thường như chúng tôi đây. Cao hơn chúng tôi, chúng tôi nhìn anh, cũng phải bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Đồng nghiệp ở phòng kinh doanh khi nói chuyện với anh cũng phải dùng lời nói thận trọng để phát biểu.

Tình trạng hôn nhân của anh, đã trở thành tâm bệnh của những các mỹ nữ. Trong những ngày vẫn chưa có câu trả lời, Tiểu Tần thường thở dài phiền muộn, nhẹ nhàng chạm vào trong lòng tôi. Tôi sẽ nhìn cô ấy đến đờ đẫn, chờ cô ấy dùng đũa gõ bàn ăn của tôi thì thôi mới khôi phục bằng nụ cười còn khó coi hơn là khóc.

Rất nhiều lúc, tôi sẽ hốt hoảng: Trong những ngày tôi không gặp anh, anh vẫn ở trong lòng tôi. Tuy rằng tôi và người thật cách xa muôn sông nghìn núi, vượt qua đại dương cũng khó tìm được tung tích. Nhưng anh vẫn ở trong lòng tôi, rất gần rất gần. Lúc nhớ nhung, tôi có thể nhớ về những ký ức có anh, không ngừng tua đi tua lại những chuyện cũ, do vô số lần nhớ đến khoảng thời gian tôi và anh ở cùng nhau, cho nên người trong ký ức ấy đối với tôi chẳng những không mơ mơ hồ hồ mà ngược lại càng thêm rõ nét hơn. Những hình ảnh sinh động đến thế, cụ thể để thế, dường như chỉ mới là ngày hôm qua.

Mà giờ đây, hiếm lúc anh ngồi xuống làm việc thì, chúng tôi lại cách nhau không đến ba mét.

Khoảng cách mười mét, tôi có thể thấy được gò má của anh, đường vân trên da anh.

Thấy anh cầm bút viết bằng tay phải, chiều dài móng tay anh.

Thấy khi anh phân tích con số trên bản báo cáo thì lông mày khẽ cau lại, dấu hiệu của việc xoắn xích.

Thấy khẩu ngữ khi anh đang nói chuyện điện thoại, đôi môi gợi cảm.

Tất cả đều gần đến như thế, anh cách tôi gần đến như thế, nhưng, chúng tôi, lại như xa cách, như mây và đất không thể chạm vào nhau được. Như câu nói, Diện mục toàn phi (hoàn toàn thay đổi), như câu nói, gọi là Chỉ xích thiên nhai (gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt), như câu nói Hoảng nhược cách thế (cách nhau một đời), ngày hôm nay chính là như thế.

Vẫn có đôi lúc, anh và Triển Tường trong ký ức của tôi sẽ trùng lặp với nhau, trở thành một người: Vào giờ nghỉ trưa hôm nào đó, anh đứng trước cửa sổ, nhìn những bông hoa khoe màu đủ sắc ngoài vườn, phảng phất cứ như anh đã trở về thời niên thiếu, trở về là Triển Tường gánh nước tưới hoa rau dưa, yên tĩnh, dịu dàng. Nhưng, khi anh xoay người, ngồi vào chiếc ghế thuộc về anh, lại trở về thành một cấp trên chân chính.

Nhưng mà, cơ hội hạnh phúc khi được ngắm nhìn anh từ phía xa cũng nhiều lắm. Anh rất bận, anh luôn rất vội vàng. Tuy rằng vào mỗi buổi lễ sáng sớm, công việc của anh chỉ được giản lược bằng bốn chữ “công việc hằng ngày”, nhưng anh vẫn rất bận. Hội nghị trong nước, hội nghị ngoài nước, cùng với các buổi bàn bạc với đại lý, hợp đồng, xác định từng cuộc hẹn, anh luôn có chuyện phải làm. Thậm chí, việc lựa chọn diễn viên quảng cáo ở khu vực Trung Quốc, cũng là công việc của anh. Hơn nữa, tổng công ty quyết tâm phát triển mạnh mẽ ở thị trường Trung Quốc, muốn trong vòng một năm, phải thành lập công ty và cửa hàng chuyên kinh doanh ở bốn thành phố là Quảng Châu, Thâm Quyến, Bắc Kinh, Thượng Hải. Anh và tổng giám đốc nói chuyện vui vẻ, giải đáp nghi vấn của cấp dưới, vẫn dùng vốn tiếng Nhật lưu loát, vẫn dùng tiếng phố thông kèm theo một nụ cười đẹp như hoa mai vàng.

Cứ thế, chúng tôi cứ sống chung một môi trường trong sự bình thường nhưng lại khác biệt như vậy. Dường như, giữa hai chúng tôi, ẩn chứa sự xa lạ hàng trăm năm, xa lạ như người đi đường. Tôi kiềm chế nỗi rạo rực mênh mông trào dâng mãnh liệt của mình, còn vẻ ngoài vẫn là gương mặt bình tĩnh như thường ngày.

Thứ sáu, rồi đến thứ bảy được nghỉ làm, sau đó lại thứ hai, thứ ba, rồi đến giữa trưa thứ tư. Trong căn tin ở công ty. Tiểu Tần ngồi ở vị trí cạnh ghế đối diện với tôi. Cô ấy nói Tang Thần gọi điện thoại nói rằng mấy hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà cậu không nhận điện thoại của anh ấy. Tôi không trả lời, tiếp tục dùng thìa nhấp canh. Trên mặt của cô ấy liền thay đổi thành vẻ vô cùng đau đớn, cô ấy bày tỏ sự đồng tình với Tang Thần và không hài lòng với tôi, nói: “Cậu đừng quá đáng như thế, Tang Thần tốt như thế, hơn nữa cũng đối xử rất tốt với cậu, cậu còn không biết tốt xấu…”

Bỗng nhiên cô ấy không nói chuyện nữa, hàm răng cắn đũa, hai mắt chan chứa vẻ kinh ngạc vui mừng nhìn về phía sau lưng tôi, tôi nghiêng đầu nhìn thì thấy Triển Tường, đầu bếp đang chuẩn bị thức ăn cho anh. Tiểu Tần cố nuốt hết cơm đang ngậm trong miệng, lặng lẽ hỏi cậu đoán quản lý Triển sẽ ngồi ở đâu? Đây là lần đầu tiên anh ấy đến căn tin dùng cơm, hơn nữa lại có nhiều chỗ trống như thế. Liệu có thể sẽ ngồi cùng chúng ta hay không? Ối, anh ấy đúng là đang đi về hướng chúng ta kìa, ối, anh ấy cười với chúng ta kìa, ối, anh ấy đến!

Tôi nghe thấy thanh âm của thìa va vào bát, vang lên một tiếng rất nhỏ. Triển Tường ngồi bên cạnh tôi, cũng là đối diện với Tiểu Tần. Tiểu Tần dịu dàng nói chào quản lý Triển. Triển Tường nói chào hai người.

“Hiếm thấy nha! Quản lý Triển hôm nay ăn cơm cùng một nồi với chúng tôi.”

“Thức ăn ở công ty của chúng ta thơm ngon có thể so sánh với thức ăn trong hoàng cung, hôm nay tôi đến nếm thử, đúng là rất ngon! Vì hôm nay là tết nguyên tiêu(1) nên thêm món ăn, hay là ngày thường thực đơn cũng phong phú như vậy?”

(1) Tết nguyên tiêu: Rằm tháng giêng.

“Đúng rồi! Ba món ăn, một món canh, một món trái cây. Tay nghề của đầu bếp cừ lắm, người ta là học trò chính thống của truyền nhân phái Tứ Xuyên, đã được cấp giấy chứng nhận nhận định!”

Tôi thu dọn khay thức ăn của mình, nói nhỏ: “Chúc ngon miệng.”

Tiểu Tần không đi, cô ấy vẫn ngồi đối diện với Triển Tường, lúm đồng tiền xinh như hoa.

Chỉ là tôi không nghĩ đến, chỉ vì lần tán dóc ngắn ngủi này của cô ấy và Triển Tường mà đã khiến cho chú và tôi sinh ra rất nhiều hiểu lầm, khiến chúng tôi xa cách, gần trong gang tấc mà xa tận chân trời. Đương nhiên, vấn đề này về sau hẵng nói.

Bốn giờ chiều, trưởng phòng bộ phận hành chính thông báo với mọi người: “Hôm nay là tết nguyên tiêu, nên buổi tối sẽ tổ chức buổi tiệc liên hoan tại nhà hàng Sekkeilo mừng quản lý Triển đến. Hy vọng mọi người đều có thể đến.”

Mấy phút sau tôi nhận được tin nhắn của Tiểu Tần: “Hồi hộp quá đi! Theo thông lệ anh ấy sẽ phải mời rượu chúng ta! Có cần về nhà thay quần áo trước không? Nhưng mà nhà tớ xa lắm, về ký túc xá của cậu đi, nhờ quần áo của cậu phát huy tác dụng vậy. Hôm nào tớ mời cậu ăn bánh rán hành.”

Sau khi tan sở, cô ấy về ký túc xá với tôi. Đến tủ quần áo tôi chọn lựa một lúc, cuối cùng cũng chọn được một bộ quần váy xòe dài không quá đầu gối, sau đó mở bao bì mới tinh lấy đôi tất chân mỏng, trong suốt bằng nhung ra. Khi tôi thấy cô ấy mỉm cười run rẩy trong trời gió rét thì tôi phải thật sự bội phục tinh thần hiến dâng của cô ấy, rồi đứng dựa tường và cười.

Cuối cùng cũng đến phiên Triển Tường đến bàn chúng tôi mời rượu. Anh đứng ở đó, tôi liền nghĩ đến một câu: Ngọc thụ lâm phong. Anh cầm một ly rượu, giọng nói lại rất êm tai, lời nói lại rất vừa phải: “Trong bàn này đều là bậc tiền bối ở công ty chúng ta, xin hãy chiếu cố nhiều hơn.”

Sau một vòng rượu, Tiểu Tần lại mời anh đến đây (Cũng chỉ có những nơi như thế này, mới cho phép được tự nhiên cởi mở). Anh cười ngồi xuống, nói: “Nhưng tôi không dám uống cùng mọi người! Vừa rồi, quản lý Lí ở bộ phận hành chính có nhắc nhở tôi, nói mọi người ở bàn này đều có tửu lượng cao, tôi bằng lòng chịu thua!”

Tiểu Tần nói: “Quản lý Tây Hải thật đáng ghét! Cuối cùng vẫn vạch trần nội tình của chúng tôi. Nói thật với anh, vâng, đây là chị Mai, tự xưng mười tám ly không say; Đây là chị Hoa, tiếng tăm lừng lẫy là thần rượu; Còn đây là Hạ Linh Hội dịu dàng ít nói, người được tặng danh hiệu Hạ Thập Bình!”

Triển Tường đầy hứng thú hỏi: “Hạ Thập Bình?”

“Đúng, Hạ Thập Bình! Có một câu vè nói rất đúng về cô ấy, nói sao nhỉ? À, nhớ rồi! Nói là, một bình hai chai không phải rượu, ba bình bốn chai súc miệng thôi, năm bình sáu chai mới dựa tường, bảy bình tám chai…”

Một bàn đầy người đồng loạt tiếp lời Tiểu Tần: “Tửu lượng cao, tửu lượng cao!”

Cười trong cơn say. Cười chao đảo nghiêng ngã, cúi gập người xuống cạnh bàn, cười đến mức phải nghiêng người dựa vào người khác.

Anh cũng cười. Cười sáng lạn, cười to thoải mái. Trong lúc cười, anh nâng ly lên, nhẹ nhàng gật đầu với tôi. Tôi cũng giơ ly lên, uống một hơi cạn sạch.

Không phải để khoe khoang tửu lượng của tôi, mà là, Triển Tường, từ trước đến nay, em chưa từng học được cách phụ lòng tốt của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.