Yêu Anh, Bang Chủ Ác Ma

Chương 190: Đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ




Khi Doãn Mộ Tư tỉnh lại, cô nhìn thấy trần nhà trắng xóa và mùi thuốc khử trùng.

Bụng lên một cơn đau quặn, nghĩ đến cảnh tượng bị ngã vào cạnh bàn, cô sợ hãi đưa tay xoa lên bụng, cô cảm giác cái bụng phẳng lỳ, để tay rất lâu cũng không có phản ứng.

Doãn Mộ Tư hoảng sợ bấm chuông thông báo, chuông vừa vang lên, cánh cửa liền bị đẩy ra.

Gương mặt tái nhợt của Lục Vũ Thần xuất hiện

Đội mắt sâu thẳm của anh phủ đầy tơ máu đỏ ngầu, loạng choạng bước vào nói:”Mộ Mộ.”

Doãn Mộ Tư lo lắng:”Vũ Thần, con của em?”

Lục Vũ Thần nuốt nước bọt, đang định mở miệng nói thì từ phía sau truyền đến giọng của Từ Oánh than khóc:”Mộ Mộ, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, cậu không biết tớ sợ như thế nào đâu, cậu còn chảy máu nữa.”

Thân thể Doãn Mộ Tư lạnh buốt, cô trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, bụng đau quặn từng cơn:”Con của tôi… con của tôi không còn sao?”

Hàn Dĩnh từ bên ngoài chạy vào, nhìn Doãn Mộ Tư đã tình lại liền nhẹ nhõm, sau đó lôi kéo Từ Oánh ra ngoài.

Cánh cửa cũng được đóng lại.

Doãn Mộ Tư hai mắt thất thần:”Anh nói cho em biết, rốt cuộc là như thế nào, con của em còn ở đó hay không?”

Lục Vũ Thần nắm lấy tay cô, run rẩy nói:”Vẫn còn.”

Doãn Mộ Tư giất mình, kịp phản ứng lại, đánh vào người Lục Vũ Thần:”Vẫn còn! Vậy anh đang tạo ra dáng vẻ gì vậy, cứ như con của chúng ta đã không còn.”

Doãn Mộ Tư òa khóc… cô quá sợ hãi.

Ôm chặt lấy Lục Vũ Thần:”Em rất sợ, em sợ mình đánh mất con, em thật sự sợ hãi.”

Lục Vũ Thần đau lòng ôm lấy Doãn Mộ Tư.

Anh nhớ khi nhận được điện thoại từ Hàn Dĩnh liền không ngừng lao đi, trên đường đi luôn đè nặng lo lắng. Nếu con của anh không con, anh sẽ khiến Hoàng Châu và hai người bọn chúng phải đền mạng.

May mắn khi Doãn Mộ Tư và con của họ đều bình an.

Doãn Mộ Tư khóc mệt mỏi liền tựa vào vai Lục Vũ Thần ngủ thiếp đi.

Anh đỡ cô nằm xuống, nhắm mắt lại điều chỉnh tâm tình.

Khi mở mắt ra lần nữa, toàn thân tỏa ra sự tàn ác bức người. Khác sự ôn nhu khi nãy, toàn thân ẩn chứa một ác ma.

Đẩy cửa ra, Lục Vũ Thần nhìn thấy Hàn Dĩnh và Từ Oánh.

Từ Oánh khẩn trương đến rơi nước mắt, ngược lại Hàn Dĩnh trở nên lý trí hơn.

Hàn Dĩnh nói:”Mộ Mộ không có sao là tốt rồi, chuyện lần này là lỗi của chúng tôi, nếu không phải chúng tôi rủ cô ấy ra ngoài, đã không có chuyện như vây xảy ra.”

Từ Oành bật khóc lớn.

Lúc này Sandy và Tầng Hải Châu cũng nhận được tin mà chạy đến.

Tầng Hải Châu nhìn thấy Từ Oánh khóc liền ôm lấy:”Đừng khóc, không sao đâu, em ngồi xuống đi.”

Từ Oánh ngoan ngoãn ngồi xuống, ngã vào trong lòng Tầng Hải Châu.

Sandy cũng đi về phía Hàn Dĩnh nhìn cô chằm chằm, Hàn Dĩnh chỉ lắc đầu ngụ ý cô không sao, sau đó liền hướng Lục Vũ Thần hỏi:"Việc này xử lý ra sao?"

Ánh mắt Lục Vũ Thần chưa đầy băng lãnh, hai tay nắm chặt:"Hôm nay Cố Hải Ninh, Vương Thu, Hứa Danh có muốn cứu người, ngay cả cơ hội cũng không có bọn chúng."

Hàn Dĩnh nhìn Lục Vũ Thần sắc mặt như muốn lấy mạng người.

"Phàm, nếu đứa nhỏ thật sự có chuyện, anh nghĩ hôm nay Nam Sơn sẽ đáng sợ đến mức nào?"

Trong lòng Sandy cũng run lên,đưa tay xoa lên bụng Hàn Dĩnh:"Sau này em cũng phải cẩn thận một chút, thời điểm này rất nhạy cảm…"

Trấn an được hai cô gái.

Ba người đàn ông lên xe, nhìn về phía Lục Vũ Thần đang thâm trầm.

Vân Phàm nhíu mày hỏi cận vệ:"Hoàng Châu đâu rồi?"

Cận vệ đáp:"Ba người bọn chúng đang bị nhốt ở nhà kho, Nhất Đường đang canh giữ, nội bất xuất, ngoại bất nhập."

Tầng Hải Châu nhếch môi:”Ba người này ăn gan trời sao?”

Lục Vũ Thần xua tay, Tô Ngôn ở vị trí tài xế quay người lại.

“Lục tổng.”

“Cậu đi đi, tôi muốn lấy giá gốc mua lại công ty của Hứa Danh, khi bọn chúng rời khỏi công ty, số tiền trong tay không được vượt quá 3 tỷ.”

Tô Ngôn gật đầu:”Vậy còn Vương thị?”

“Vương thị liền dễ xử lý hơn, không cần nó tồn tại nữa, tôi muốn bọn chúng cụp đuôi lại nhìn cuộc đời, trực tiếp màng Vương thị vào danh sách đen, Vương Ly cho người làm, sạch sẽ một chút.”

Tô Ngôn sửng sốt một chút, nhưng vẫn gật đầu, lập tức đi xử lý.

Tầng Hải Châu quay đầu hỏi:”Còn Hoàng Châu?”

Ánh mắt Lục Vũ Thần tràn đầy sát khí:”Đi đến Cố thị tập đoàn.”

Tô Ngôn rời đi, Tầng Hải Châu lái xe, cả ba đến Cố thị tập đoàn của Cố Hải Ninh.

Bên này, Cố Hải Ninh biết Hoàng Châu có chuyện cùng Doãn Mộ Tư, trong long khẩn trương đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Sự việc của Bạch Giai Giai chưa qua đi, sóng gió nhà họ Cố chưa lắng xuống, lại bị người vợ này của hắn kiếm chuyện.

Hiện tại hắn đang run rẩy chờ đợi Lục Vũ Thần đến, nhưng đến khi Lục Vũ Thần thật sự đã đến, hắn mới biết bản thân đang sợ đến mức nào.

Cố Hải Ninh đè xuống, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình.

Vân Phàm và Tầng Hải Châu đẩy cửa ra, bên ngoài không có bất cứ kẻ nào dám ngăn canr.

Ba người khí thế cực kì lớn khiến vệ sĩ không dám động, khuôn mặt đen của Lục Vũ Thần ngày càng thể hiện uy lực.

Lục Vũ Thần trực tiếp ngồi ở trên sô pha, tùy ý ngã người về phía sau.

Cố Hải Ninh ngồi nữa ngày không mở miệng, vệ sĩ vây quanh hắn.

Lục Vũ Thần liếc hắn một cái, trong mắt tràn đầy kiên nhẫn.

“Đã lâu không gặp, Cố nhị gia, giống như một ngày không gặp tưa như xa cách nữa thế kỷ.” - Lục Vũ Thần nhếch môi cười nhẹ.

Cố Hải Ninh bị nụ cười của hắn làm cho khiếp sợ, tim đập loạn xạ.

“Quả thật đã lâu không gặp, Lục tổng.”

Lục Vũ Thần gõ gõ ngón tay trên cánh tay, lửa giận bóc lên:”Tôi tới đây tìm Cố tổng chính là muốn quản một người, chẳng qua là Cố tổng luôn yêu thích cô ta, nếu cậu nguyện ý vì cô ta mà ra mặt, tôi cũng không để ý.”

Cố Hải Ninh biết đó là Hoàng Châu, hắn đối với cô ta đã hết hi vọng, sau sự việc này thì cô ta chính là một ngôi sao chổi.

“Cô ấy đã gả cho tôi tất nhiên là người của tôi, Lục tổng anh muốn làm gì?”

Dù thế nào Hoàng Châu cũng là vợ của hắn đường đường chính chính do hắn rước vào, hiện tại từ bỏ cô ta thì danh tiếng của hắn ở Nam Sơn còn lại cái gì?

Lục Vũ Thần gật đầu:”Được, nếu cậu muốn bảo vệ cô ta, tôi cũng không phản đối.”

Nói xong, anh đúng lên, vòng qua cận vệ, đi tới đối diện hắn, bình tĩnh nhìn Cố Hải Ninh hỏi:”Công ty của cậu dùng cái gì mua lấy mạng sống của cô ta, Hoàng Châu?”

Cố Hải Ninh nhìn Lục Vũ Thần, đứng lên:”Dù nói thế nào, Hoàng Châu cũng là vợ của tôi.”

“Thì sao, cô ta suýt nữa đã khiến vợ tôi sảy thai.” - Giọng nói Lục Vũ Thân tràn đầy uy hiếp

Đối diện với ánh mắt của Lục Vũ Thần, Cố Hải Ninh chủ động nhìn đi chổ khác, hắn không dám.

“Lục tổng, anh thật sự muốn vì nữ nhân và đấu với tôi?” - Cố Hải Ninh hỏi.

Lục Vũ Thần khoanh tay:”Từ giờ trở đi, hai công ty chúng ta sẽ không có thương lượng chuyện này nữa.”

Lục Vũ Thần hướng mắt về phía Vân Phàm nhìn một cái sau đó trực tiếp cùng Tầng Hải Châu rời đi, Vân Phàm lấy tài liệu từ trong cặp ra.

Bàn tay Cố Hải Ninh siết chặt…

Lục Vũ Thần và Tầng Hải Châu ngồi trong xe đợi một chút, Vân Phàm từ bên trong đi ra, trên mặt tràn đầy sự trào phúng:”Xem ra Hoàng Châu kia cũng thật sự đáng giá, Cố Hải Ninh đã chuyển nhượng 30% cổ phần cộng thêm một hợp đồng chuyển nhượng bất động sản.”

Tâng Hải Châu không khỏi nhíu mày:”Tên họ Cố này xem ra rất yêu thích Hoàng Châu.”

Lục Vũ Thần nhìn văn kiện, trong lòng cẩn thận suy nghĩ, lần này tổng giá trị vượt quá mấy chục ngàn tỷ, còn có thể.

Doãn Mộ Tư đối với anh là vô giá, nhưng Hoàng Châu không có Cố Hải Ninh chống lưng, có lẽ bây giờ cô ta đã bị tống vào tù.

Tầng Hải Châu cười rất sảng khoái, trong nụ cười đầy sự mỉa mai.

Dù sao Cố Hải Ninh cũng là bạn trai cũ của Từ Oánh, hắn không thích cũng là chuyện bình thường.

Chuyện này tạm thời gác lại, Lục Vũ Thần quay về bệnh viện chăm sóc Doãn Mộ Tư.

Vân Phàm và Tầng Hải Châu đưa hai cô gái về nhà.

Hoàng Châu quay về lại nhà họ Cố Hải Ninh, chỉ là Cố Hải Ninh đang tự nhốt mình trong phòng làm việc.

Hai người không ai nói với ai một câu, Hoàng Châu lo lắng cho người tìm hiểu một chút chuyện.

Sau khi nhận được kết quả liền ngã ra giường, thì ra là Cố Hải Ninh đã cứu cô, khó trách hắn luôn tự nhốt trong văn phòng, không hề nói chuyện với cô.

Hoàng Châu giấu trong lòng sự lo lắng, xuống bếp nấu mấy món ngon.

Nấu xong liền gõ cửa thư phòng gọi:"Hải Ninh."

Cố Hải Ninh nghe giọng của Hoàng Châu liền ngẩng đâu:"Thế nào, có việc gì?"

"Em thấy anh đều ở trong phòng chưa ăn cơm, em có nấu mấy món anh thích, anh ăn một chút đi."

Nói xong Hoàng Châu dọn mấy món lên, mùi đồ ăn thơm ngon khiến bụng Cố Hải Ninh reo lên.

Nhưng hiện tại hắn không muốn nhìn thấy Hoàng Châu liền nói:"Cô ra ngoài đi, tôi sẽ ăn."

Hoàng Châu lại đi tới gần, giúp hắn thu dọn:"Em sẽ im lặng, anh ăn đi."

Cố Hải Ninh khó chịu, cô ta chính là thủ phạm:"Ra ngoài."

Hoàng Châu không trả lời, tiếp tục thu dọn.

"Tôi nói đi ra ngoài."

Lần này giọng nói của Cố Hải Ninh mang theo giận dữ khiến Hoàng Châu run rẩy.

"Ăn cứ ăn đi, em ở đây sẽ không nói gì cả."

Cố Hải Ninh tức giận hất quyển sách trên tay Hoàng Châu:"Ra ngoài, đừng để tôi nói thêm."

Hoàng Châu lần này không kiềm được tức giận nói:"Anh làm cái gì vậy, tôi biết tôi làm sai, anh đã giúp tôi, tôi chỉ muốn cảm ơn anh."

Cố Hải Ninh đứng lên:"Cô muốn cảm ơn tôi? Cảm ơn tôi cái gì? Tôi không hiểu vì cái gì trước kia lại thích cô. Các cô hết lần này đến lần khác khiêu khích Doãn Mộ Tư và Từ Oánh, tôi luôn nhắm mắt làm ngơ, còn lần này thì sao? Coi như tôi còn có lương tâm, còn lần tiếp theo nữa hay không, hay cô muốn tôi mang cả Cố gia để trả giá cho cô, tôi không có nhiều tiền để cô đi gây chuyện đâu."

Hoàng Châu rưng rưng nước mắt:"Anh không còn yêu tôi nữa phải không, lần này không phải tôi bảo Vương Ly đẩy Doãn Mộ Tư, anh ở đây mắng tôi cái gì?"

Cố Hải Ninh nhìn thấy nước mắt của Hoàng Châu lại càng cảm thấy phiền, nghiêng đầu nói:"Tôi không muốn nói, đi ra ngoài."

Hoàng Châu lần này không do dự liền đi ra ngoài.

Lúc đóng cửa lại, cô nghe thấy tiếng đổ nát bên trong, người đàn ông kia đang nổi điên trong phòng làm việc.

Thật sự chỉ là một ít cổ phần và một mảnh đất thôi sao, Cố gia của hắn lớn như vậy, công ty đang phát triển chẳng mấy chốc sẽ kiếm lại.

Hắn ta vì tiếc tiền mà đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu cô. Thật sự là do hắn đã thay đổi, như trước kia hắn chưa từng tiếc với cô thứ gì.

Một tuần sau,

Hoàng Châu cải trang che chắn liền đến đồn cảnh sát, sau khi nhận ra cô là người đã đưa tiền, cảnh sát trực liền cho cô đi vào bên trong.

Lục Hàn đang nằm trong phòng giam, trong lòng luôn oán hận và nguyền rủa Lục Vũ Thần.

"Lục Hàn, có người đến thăm."

Lục Hàn nghiêng đầu liếc qua, nhìn thấy Hoàng Châu đang cải trang.

Viên cảnh sát nói xong liền rời đi.

Lục Hàn lập tức đi tới:"Sao cô lại tới đây?"

Hoàng Châu liền nói:"Sao có thể vào, tất nhiên dùng tiền rồi."

Lục Hàn chỉ nhàn nhạt gật đầu, con người của Hoàng Châu thông minh nham hiểm, cô ta tới tìm hắn chắc chắn là không phải để nói chuyện phiếm.

Hoàng Châu nhàn nhã nói:'Tôi có thể cứu anh bởi vì tôi không thể chịu nổi Lục Vũ Thần, hắn ta làm sao có thể bình an mà phát triển ở Nam Sơn này, vì sao hắn có thể trở thành người giỏi nhất, tôi không chấp nhận"

Không chỉ có Hoàng Châu không phục, cả Lục Hàn cũng không phục.

Lục Hàn hỏi:"Cô có biện pháp gì?"

Hoàng Châu:"Đương nhiên tôi có thể mang anh ra ngoài."

Lục Hàn trưng ra bộ mặt kinh hỷ:"Có thật không? Vậy thì nhanh lên, ở đây vừa lạnh vừa đói lại còn bị đánh

Nếu cô có thể đưa tôi ra ngoài, cô muốn cài gì tôi đều đâp ứng."

Hoàng Châu cười lạnh khinh thường nói:"Tôi hiện là vợ của Cố nhị gia, còn muốn cái gì lại không thể có. Nhưng anh có cái gì mà đòi cho tôi."

Lục Hàn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:"Cô xem thường tôi?"

Hoàng Châu không đáp, chỉ trưng ra bộ mắt chán ghét khinh thường.

"Đi thôi, đừng ở đây nói nhảm nữa."

Mười phút sau cảnh sát đến, mở cửa cho hai người cải trang đi ra ngoài.

Vì sự phát triển của Long Đường thành công, Lục Vũ Thần quyết định mở tiệc ăn mừng.

Gần đây Long Đường phát triển thinh vượng, luôn là người giàu nhất Nam Sơn, còn vươn tay nâng đỡ Doãn Thị cùng đi lên, như hổ mọc thêm cánh.

Lập tức báo động toàn bộ Nam Sơn, mọi người đổ xô đến chúc mừng và hy vọng sau này có thể làm ăn với Long Đường.

Một kẻ không một xu dính túi bị đuổi ra khỏi Lục thị, bây giờ có thể thành công như diều gặp gió, đây là có bao nhiêu kiên trì và chí hướng.

Càng rõ ràng hơn, Lục Vũ Thần không hề dựa vào thừa kế của gia đình, chính là hai bàn tay trắng tạo nên giang sơn này..

Người người theo không kịp, háo hức chỉ muốn miếng bánh lớn này.

Ngay cả quan chức cao cấp cũng bắt đầu lấy lòng Lục lão thái thái.

Lục lão thái thái nhất thời cười đến mang tai, nếu bữa tiệc này được quay lại và đến mắt lão già họ Lục kia, chỉ sợ ngày mai bà mất công đến bệnh viện thăm ông ta.

Vì thế bà ăn mặc vô cùng rực rỡ và lộng lẫy.

Trong phòng hậu trường bữa tiệc.

Hàn Dĩnh bôi sơn móng tay thổi nhẹ:"Cậu thật sướng a, dường như mang thai không ảnh hưởng đến cậu

Như tớ, tay đã mập lên như người béo."

Doãn Mộ Tư nhẹ nhàng cười:"Bàn tay của cậu cũng không to lắm đâu, bất quá vì trước kia tay cậu quá thon thả mà thôi."

Từ Oánh nghe được liền dũi bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của mình.

"Các cậu xem tay của tớ, năm nay tới mập hơn 3 cân a."

Hàn Dĩnh nhéo má Từ Oánh:"Sao tớ cảm thấy cậu béo lên phải 10 cân vậy, bàn tay trước kia cũng không nhiều thịt như vậy?"

Từ Oánh cười khổ:"Không nhịn được, lúc nào tớ cũng đói, Tầng Hải Châu luôn đưa tớ đi ăn, nữa đêm cũng đến đưa đi ăn, rạng sáng cũng tìm đi ăn… hằng ngày đều có bữa sáng, bữa trưa, bữa tối và bữa khuya."

Doãn Mộ Tư lắc đầu:"Tầng Hải Châu đang nuôi heo à?"

Từ Oánh bĩu môi:"Sao gọi là nuôi heo, cái này rõ ràng là nuôi tớ mà."

Hàn Dĩnh ôm bụng cười lớn.

Từ Oánh cảm thấy sai sai liền nhận ra:"Mộ Mộ, cậu dám nói tớ là heo à."

Doãn Mộ Tư cười lớn:"Cậu nhận ra rồi à."

Bên ngoài, Lục Vũ Thần và Vân Phàm đứng ở một góc cách đó không xa nhìn về đám người trong bữa tiệc.

Vân Phàm nhìn xung quanh liền nói:"Số người đến chúc mừng có vẻ vượt quá dự liệu."

Lục Vũ Thần mặc lễ phục màu đen, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn nơi hội trường:"Đúng là rất nhiều."

Lục Hân Nghi chạy đến báo cáo:"Chú nhỏ, con đã cho người bốn phía hội trường đề phòng an toàn, chắc chắn không có gì ngoài ý muốn."

Lục Vũ Thần lắc đầu:"Lần này người quá đông, con cử thêm người kiểm tra thiệp mời, ai vào hội trường phải có giấy mời."

Lục Hân Nghi nhíu mày:"E rằng không được."

Vân Phàm nghi hoặc:"Vì sao?"

Lục Hân Nghi nói:"Có một số người đến đây vì mộ danh của chú nhỏ, vả lại mọi người vào rất đông rồi, cũng không thể mời ra."

Lục Vũ Thần phân bố Lục Hân Nghi cho thêm cận vệ Nhất Đường đi vào bên trong tránh tình trạng bộc phát.

Một lúc sau, Tô Ngôn từ cửa chạy vào, bước gần Lục Vũ Thần thì thầm:"Lục tồng, Lục Hàn tới."

Ánh mắt Lục Vũ Thần sắc bén:"Sao hắn có thể đến đây?"

Tô Ngôn:"Tôi không rõ, nhưng hắn ta lúc này chính là phải ở trại tạm giam, sao có thể ra ngoài, có cần gọi cảnh sát không?"

Lục Vũ Thần suy nghĩ một chút lắc đầu:"Không cần, hắn muốn đến đây tự rước nhục, chúng ta sẽ đáp ứng hắn, việc hắn ra khỏi ngục chắc chắn có người phía sau, tra đi."

"Vâng, Lục tổng."

Lục Vũ Thần liếc nhìn hội trường:"Hôm nay ở đây rất nhiều người, phải khám xét thân thể, nếu phát hiện đồ phi pháp nhất định phải giam lại…"

Tô Ngôn gật đầu nhanh chóng rời đi.

Rất nhanh đã đến giờ, Lục Vũ Thần nắm tay Doãn Mộ Tư đi lên sân khấu.

Vô số ánh đèn chiếu vào hai người, trên người là những bộ trang phục đắt giá được nhà thiết kế nổi tiếng đặc biệt chuẩn bị theo dáng người của bọn họ.

Khí chất phi thường khiến người ta không thể rời mắt.

Một bên là mỹ nhân đệ nhất Nam Sơn

Một bên là nam nhân tỏa ra khí chất cao quý bẩm sinh

Doãn Sâm hài lòng nhìn lên sân khấu:"Đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ."

Lục lão thái thái cười nói:"Thật mong đợi đứa bé trong bụng Mộ Mộ."

Lục Vũ Thần điều chỉnh micro:"Xin chào, tôi là Lục Vũ Thần. Bữa tiệc này chính là chúc mừng sự ra đời của Long Đường, sẽ mãi đứng vị trí cao nhất trên bảng, cảm ơn sự ủng hộ của các bạn."

Nói xong liền tràn lên tiếng vỗ tay, ảnh sáng trong hội trường trở nên dịu nhạt, bản nhạc vang lên, các vũ công từ hai bên túa ra nhảy múa.

Lục Vũ Thần hướng tay về phía Doãn Mộ Tư:"Doãn tiểu thư, anh có thể mời em nhảy một bài?"

Doãn Mộ Tư đưa tay ra:"Em có một số chuyện muốn hỏi anh?"

Lục Vũ Thần gật đầu kéo cô đến giữa hội trường, cùng nhau khiêu vũ.

"Em hỏi đi."

Doãn Mộ Tư di chuyển theo từng vũ điệu mỉm cười:"Lần sinh nhật mười tám tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh có để mắt đến em không, hôm đó nhà em kén rể, anh đến là để ứng tuyển?"

Lục Vũ Thần không nghĩ cô thế mà lại hỏi chuyện này.

Anh ngẩng đầu nhìn ngọn đèn treo ở phía xa…

Sau đó cúi đầu nhìn cô:"Hôm đó chính anh không biết đó là bữa tiệc kén rể, lần đầu tiên gặp em sao? Lúc đó anh đã cho rằng danh hiệu đệ nhất mỹ nhân là giả, nữ nhân thích khoe khoang, và còn gái nhà lành giả tạo."

Doãn Mộ Tư càng nghe miệng càng lẩm bẩm, đánh vào ngực anh.

"Thì ra trong mắt anh lúc đầu em chỉ là loại người này."

Lục Vũ Thần đặt tay lên eo cô, di chuyển lên xuống, tận hưởng đường cong thon thả:"Nhưng mà từ từ đều thay đổi, ngoài em ra không còn ai có thể có được trái tim anh."

Sắc mặt Doãn Mộ Tư đỏ lên:"Cái này còn nghe được."

Bên kia, Từ Oánh đang hung hăn đạp chân Tầng Hải Châu một cái. Chỉ vì vừa rồi hai người đã nhìn thấy bạn gái cũ của Tầng Hải Châu.

Nữ nhân kia còn vô cùng xinh đẹp, ăn mặc tinh tế, mãi tóc dài xõa qua vai, thơm mùi nước hoa, cô ta còn chủ động đi về phía Tầng Hải Châu, khiêu gợi nâng cằm anh lên.

Tuy Tầng Hải Châu đã trốn thoát đi nhưng cảnh tượng này bị Từ Oánh nhìn thấy.

Tầng Hải Châu bước một bước né tránh, khóe miệng nụ cười méo xẹo:"Không phải chứ, sao em lại ghen vì điều đó?"

Ánh mắt Từ Oánh tràn đầy sự tức giận và ghen ghét, cô im lặng nhìn hắn chằm chằm.

Tầng Hải Châu vội dỗ dành:"Anh sai rồim, anh không biết cô ấy sẽ đến."

Từ Oánh vẫn như cũ im lặng.

Tầng Hải Châu biết cô gái này không nói lời nào tức là đang còn tức giận.

Anh dùng tay nhẹ nhàng nhéo eo cô, Từ Oánh vội né tránh, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng nhanh chóng giấu đi,

Tầng Hải Châu tựa người vào người cô:"Đừng giận anh nữa mà, lần này anh xin thề anh thật sự không biết cô ta sẽ đến. Lúc cô ta trêu chọc anh, anh cũng đã thật nhanh tránh ra xa."

Từ Oánh tức giận quay đầu đi.

Tầng Hải Châu mè nheo:"Nếu như em còn tức giận thì đánh anh đi, liền dùng nắm đấm đánh anh đi."

Vừa nói, hắn vừa nắm chặt lấy tay Từ Oánh, đập mạnh vào người hắn.

Từ Oánh cảm thấy đau lòng, lập tức buông tay anh ra:"Anh làm gì vậy, muốn trách mình thì tự đánh mình đi, đừng để tôi đánh, tôi không thích."

Tầng Hải Châu cười toe toét, khóe miêng cong lên khiến Từ Oánh cảm thấy mình bị lừa.

"Chịu nói chuyện là được rồi,"

Từ Oánh tức giận:"Anh lại trêu chọc em."

Tầng Hải Châu lập tức nắm lấy tay cô:"Không phải, là anh hiểu em nên sẽ biết cách dỗ dành em, chỉ cần em nói chuyện thì mọi việc sẽ dễ dàng. Đợi tiệc xong anh dẫn em đi ăn xôi có thích không?"

Từ Oánh hai mắt sáng lên, nhìn anh chằm chằm:"Còn gì nữa không?"

Tầng Hải Châu liền nói:"Món mà em thích nhất là thịt nướng, lẩu cay, cánh gà nướng, bít tết, mì lạnh, em thích uống nhất là nước cam."

Từ Oánh liếm môi, hành động này khiến Tầng Hải Châu hơi sửng sốt, trong lòng bùng lên một ngọn lửa. Anh vô thức kéo eo cô, đưa cô ôm vào lòng.

Từ Oánh lúc này lại nói:"Em không chỉ muốn ăn những thứ này, đến đêm chúng ta đi bar đi, em nhớ bạn gái cũ của anh cũng ở đó. Hai chúng ta mua một đống đồ ăn vặt ngồi một góc nhìn cô ta nhảy trên sân khấu, xem có tức chết cô ta không?"

Tầng Hải Châu dở khóc dở cười, bóp nhẹ mũi cô:"Em thế nào lại thích ăn giấm? Không phải anh đã kể em nghe hết rồi sao, anh và cô ấy không có gì cả."

Từ Oánh hừ lạnh:"Anh cho rằng em sẽ tin sao, miệng đàn ông đều lừa người. Nếu lời các người nói đều là sự thật, ngay cả lợn nái còn biết leo cây."

Tầng Hải Châu cau mày:"Ai dạy em câu này vậy?"

"Dĩnh Dĩnh, cô ấy nói nam nhân các người đều là đồ xấu, không đáng để nữ nhân phải hy sinh."

Tầng Hải Châu lắc đầu, nếu là người khác hắn còn muốn phản bác, nhưng là Hàn Dĩnh thì thôi đi, cô ấy đã bị phản bội.

"Vậy em tin tưởng anh, nếu anh phản bội em sẽ bị sét đánh."

Từ Oánh gật đầu:"Thành giao, nếu anh phản bội em, em sẽ…"

Từ Oánh nhìn Tầng Hải Châu, quét một đường xuống phía dưới:"tự gáng lấy hậu quả."

Tầng Hải Châu mím môi… vừa rồi cái nhìn đó tượng trưng cho điều gì, sao hắn có thể không hiểu?

Nếu anh thật sự dám phản bội cô, cô thực sự có thể dùng dao lao vào anh

Với tính cách bốc đồng này… Tầng Hải Châu đúng là phải kiêng kị ba phần…

Quên đi, để tồn tại, hãy thành thật hơn thôi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.