Đây là lần thứ hai trong hai ngày qua Yến Nhụy Tiêu được người ta dẫn đi gặp người thế này rồi. Dù rằng không xảy ra bất kỳ mâu thuẫn nào nhưng cảm giác này thật sự không được tính là tốt lắm. Thuộc hạ của Kanye chẳng thể so sánh được với Lý Côn, mặc dù đều được huấn luyện có tố chất nhưng Lý Côn sẽ không có loại ánh mắt vừa đê tiện vừa bẩn thỉu này nhìn cô. Người đó dẫn cô tới trước một cánh cửa lớn đóng chặt, hơi hơi cong người xem như khom lưng để cô tự mình đi vào.
Cô liếc nhìn đối phương một cái rồi đi lên đẩy cửa ra. Cánh cửa vốn dĩ được khép hờ chứ không hề đóng chặt, cô dồn sức vào tay đẩy cánh cửa, ván cửa đập vào cục hít cửa kim loại trên đất phát ra một tiếng 'bịch'.
Vì để không gây sự chú ý, Kanye sai người đưa Yến Nhụy Tiêu tới phòng mình thường nghỉ ngơi. Anh ta vừa tới chưa bao lâu, đang đứng cạnh bàn rót nước cho mình. Nghe thấy tiếng đẩy cửa không khách sáo thì hơi khó chịu ngước mắt lên nhìn về phía cửa.
Yến Nhụy Tiêu cũng không ngờ phát ra âm thanh lớn như thế, cũng bị giật mình ngước mắt nhìn vào bên trong cửa. Một giây sau liền đối mắt với Kanye.
Nếu như nói trong ánh mắt của Diệp Lang Đình có dao vậy thì trong mắt của Kanye lúc nào cũng có một con rắn độc lè lưỡi.
Cả người anh ta được bao quanh bởi khí lạnh u ám như thế, thêm vào đó là đôi mắt sắc bén đặc biệt của người ngoại quốc. Lần đầu tiên Yến Nhụy Tiêu nhìn anh ta, trong lòng cũng không khỏi rét lạnh, sau đó rụt bàn tay khựng giữa không trung về, thầm nhắc nhở bản thân giữ sự bình tĩnh.
“Cô Vivian, dung mạo say đắm như thế nhưng cái tên lại đại chúng hóa quá.” Nhìn thấy người tới là cô, Kanye gạt đi vẻ không vui ban đầu, bắt đầu trò chuyện với cô.
Yến Nhụy Tiêu vẫn đứng nguyên tại chỗ, nghe thấy lời chào hỏi của anh ta cũng làm thinh. Kanye ngồi lên sô pha vẫy tay với cô: “Tôi sẽ không để bé cưng chịu khổ đâu, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Cô để mặc cánh cửa mở toang, thướt tha đi về phía sô pha, sau khi ngồi đâu vào đấy mới nói: “Gọi tôi là Vivian được rồi, tôi không thích người khác gọi tôi là bé cưng.”
Kanye nghe xong chỉ đẩy nước về phía cô, không nhìn rõ được biểu cảm nhưng cũng xem như biết lắng nghe: “Tôi đã nghe một chút về câu chuyện của cô Vivian rồi. Tôi cực kỳ lấy làm tiếc về chuyện của bố cô và cực kỳ hiểu tâm trạng của cô. Đương nhiên cũng rất bằng lòng xử lý phiền phức giúp cô.”
“Anh muốn tôi làm cái gì?” Yến Nhụy Tiêu đi thẳng vào vấn đề.
Kanye bật cười: “Nghe nói cô học thương mại quốc tế ở Úc, tôi không có học thức lắm nên rất ngưỡng mộ những nhân tài như thế.”
Lai giả bất thiện*, chuyên ngành của cô vận dụng tốt thì có thể lên như diều gặp gió còn nếu không biết vận dụng thì là vực sâu thăm thẳm. Được Kanye ngắm trúng không thể nào là anh ta cần tính rõ tài sản cá nhân sau đó tự đầu hàng được. Yến Nhụy Tiêu không phải người tốt nhưng cô không muốn hại người vô tội.
*Cả vế là 来者不善,善者不来。: người tới không có ý tốt, người có ý tốt lại không tới.
Cả người Kanye dựa hẳn vào sau sô pha, hai tay đan chéo, dùng ngón tay gõ mu bàn tay. Cho cô thời gian suy nghĩ sau đó lại nhận được cái lắc đầu của cô.
“Cô Yến cứ suy nghĩ đi, dù sao vừa có thể báo thù cho bố vừa có cơ hội qua lại với A Đình, bây giờ chỉ có tôi mới có thể cho cô thôi.” Anh ta nghĩ một lát rồi nói, người là mình mời tới nên đương nhiên không thể làm lúng túng được. Kanye cũng không hề ép ở lại, chỉ để lại danh thiếp rồi sai người tiễn khách.
“Không cần, tôi tự mình đi được.” Yến Nhụy Tiêu không muốn lặp lại sự khó chịu vừa rồi.
Kanye rất dễ nói chuyện, tự mình tiễn người tới cửa thang máy rồi thôi, so với phong cách hôm nay của Diệp Lang Đình thì đúng là có thể xem là quý ông. Vẻ lịch sự của Yến Nhụy Tiêu đã tan biến hết ngay giây đầu tiên sau khi cánh cửa thang máy đóng lại, cô cảm thấy cơ thể mình bây giờ vừa ẩm ướt vừa dính dính, còn có một luồng hơi lạnh nhè nhẹ, đó là dấu vết vừa rồi Kanye nhìn cô để lại.
Thang máy tinh một tiếng nhắc nhở đã tới tầng một, cô bước ra khỏi cửa, nhìn thấy thùng rác. Nhìn danh thiếp trong tay một cái, vừa rồi Kanye đưa tới cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi, bây giờ cũng chỉ muốn nhanh chóng vứt đi. Tấm danh thiếp vừa rồi bị cô nắm chặt trong tay, trên nền đen có viết chữ mạ vàng của công ty TNHH ngoại thương quốc tế Hằng Sâm đã có nếp gấp nhỏ.
Yến Nhụy Tiêu nhìn một cái, lại nhớ tới lời mời vừa rồi cô nhận được, rụt tay lại không vứt đi.
Cùng lúc cô đút tấm danh thiếp vào túi áo thì thang máy khác bên cạnh cũng phát ra tiếng tới nơi, ngay sau đó Diệp Lang Đình đi ra từ bên trong. Anh nhìn cô một cái, liếc qua tấm danh thiếp trong tay cô không hề dừng bước dẫn theo Lý Côn đi ngang qua người cô.
“Rắn chuột một ổ*.” Yến Nhụy Tiêu không biết tại sao lại nghĩ tới câu thành ngữ này, nói thầm thì.
*Tương tự như câu Cá mè một lứa: cùng một giuộc với nhau. . T𝑟u𝗒ện ha𝗒? Tìm nga𝗒 𝘵𝑟ang chính ⩶ T 𝑟𝐔mT𝑟u𝗒ện.𝗏n ⩶
Người đàn ông rõ ràng đã cách một đoạn đột nhiên quay đầu, sắc mặt không hề khác thường chỉ mở miệng nói: “Vivian, vẫn chưa đi à?”
“Đi ngay đây, anh...” Yến Nhụy Tiêu không hề ngờ được rằng anh sẽ nói chuyện với cô nên buột miệng nói, nhưng đáp được một nửa thì đột nhiên nhận ra rằng người đàn ông này vừa mới nói tiếng Trung!