Yến Sơn Đình Ngoại

Chương 73: C73: Chương 73




“Diệp Lang Đình, anh có phải người không? Đứa trẻ trong bụng là con của anh đấy.” Yến Nhuỵ Tiêu quay người, tức tới mức run rẩy, răng trên răng dưới đánh vào nhau, giương giọng hỏi.

Diệp Lang Đình đứng dậy đi tới sô pha tìm áo khoác của cô cấm tới khoác lên cho cô, bàn tay lạnh lẽo chạm vào làn da cô khiến Yến Nhuỵ Tiêu rùng mình một cái. Cô lùi lại một bước, nghe thấy anh nói: “Anh bảo Lý Côn chuẩn bị xe, em đợi ở đây trước đã.”

“Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Yến Nhuỵ Tiêu nhìn chằm chằm sườn mặt của anh nói từng câu từng chữ như thể muốn ghim từng từ vào thái dương của anh.

Người bị nhìn chằm chằm rời ánh mắt khỏi cô, sau khi nhìn cô mặc quần áo xong thì đi tới cửa sổ châm điếu thuốc. Làn khói lượn lờ bay lên rồi bay ra ngoài cửa sổ theo làn gió, chẳng còn một hơi khói nào ở trong phòng. Diệp Lang Đình nhìn ra bên ngoài theo làn khói mờ mờ: “Anh không về, hai ngày này dì Trương sẽ ở cùng em.”

Như này tức là không còn cách thương lượng nữa rồi.

Sau khi Yến Nhuỵ Tiêu từ từ ngồi trên ván gỗ, ngài Diệp không để cô ra khỏi cửa, cô không đi được. Tới phút giây này, cô mới nhận ra mình không còn giọt nước mắt nào có thể rơi được nữa. Cô chỉ thấy người trước mắt khác hẳn với mọi khoảnh khắc mà cô biết trước đây, hoặc là giống nhưng mà khác hoàn toàn trong tưởng tượng của cô mà thôi.

Chờ lúc Lý Côn đầy cửa vào nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cứng đờ dừng chân trước cửa. Anh ấy biết rõ dạo này ngài Diệp và Vivian cãi nhau nhưng anh ấy cứ nghĩ rằng hai người chỉ là nổi nóng thôi, mấy ngày sau thì sẽ bình thường trở lại, dù sao thì trước mặt cô ngài Diệp cũng chẳng có nguyên tắc gì.

Nhưng hôm nay thì khác, anh ấy đẩy cửa và nhìn thấy Vivian ngồi bệt trên mặt đất, đôi mắt đỏ ửng. Ngài Diệp không nói không rằng, hút thuốc hết điếu này tới điếu khác. Trong căn phòng lặng tĩnh như tờ, bầu không khí nặng nề đè ép anh ấy. Lý Côn mạnh dạn nhìn về phía Vivian, cô không nhìn sang mà cứ nhìn chằm chằm vào người ở bên cửa sổ.

Ánh mắt này anh ấy từng thấy rồi. Đó là ánh mắt của những kẻ muốn chạy trốn nhìn ngài Diệp. Họ không có gì trước mặt anh chỉ có vẻ đầy hận thù mà thôi.

“Ngài Diệp, xe đã chuẩn bị xong rồi.” Họng Lý Côn khô khốc, anh ấy đứng ở cửa nghĩ một lúc mới nói.

Diệp Lang Đình cuối cùng cũng quay đầu, nhấn đầu lọc vào gạt tàn, liếc nhìn một cái: “Đưa Vivian về đi, ngày mai dẫn cô ấy tới bệnh viện, những cái khác tôi sẽ sắp xếp, cậu đợi thông báo đi.” Lý Côn vừa gật đầu thì Yến Nhuỵ Tiêu đã đứng dậy rảo bước rời đi. Anh ấy vừa định đi theo thì nghe thấy ngài Diệp nói thêm: “Trừ khi là tôi sắp xếp, ai cũng không được động tay.”

Lời vừa dứt, ánh mắt nhìn ra ngoài. Lý Côn nhanh chóng đuổi ra ngoài, nhìn thấy người đã ngồi trong xe thì mới thở phào. Anh ấy cùng Wilson đưa người về, còn người kể từ lúc lên xe đã không nói năng gì, dưới ánh đèn mờ tối từ hai bên đường, ngay cả tiếng thở cũng bị bỏ qua. Trên người cô như mang theo một ngọn lửa sẽ đốt cháy bất cứ ai tiến gần cô.

Lý Côn nhìn qua gương chiếu hậu rất nhiều lần, miệng mở ra hết lần này tới lần khác, cuối cùng sau khi đưa người tới 1601 thì đứng ở cửa lúng túng nói: “Vivian, đừng hận ngài Diệp.”

Trời bên ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng, bầu trời vạch ra một lỗ, ánh nắng từ từ lan xuống giống như nước mắt của Yến Nhuỵ Tiêu vương đầy mặt ngay khoảnh khắc nghe thấy câu nói này.

Cuối cùng cô về nhà, mấy ngày nay cãi vã khiến cô rất mệt mỏi. Ngay phút giây này sức lực toàn thân đã bị rút cạn, cô ôm đầu không ngừng quỵ xuống, tựa vào tường lau mặt. Cô cảm nhận được cơn đau nóng rực trên mặt thì mới đáp lại nhưng càng giống như lẩm bẩm: “Nhưng mà anh ấy không yêu tôi.”

Anh ấy không yêu tôi, nên không cần tôi, vì thế không cần con của chúng tôi, do vậy cũng không để ý tôi hận anh ấy. Thế nên hận thù của tôi không hề có tác dụng, còn bây giờ tôi vì yêu mà hận biến thành khổ sở như thế mới giống trò cười làm sao.

Yến Nhuỵ Tiêu cứ ngồi xổm ở góc tường như thế cả đêm tới khi trời sáng bừng, Lý Côn cứ đứng ở cửa nhận một cuộc gọi. Anh ấy cầm điện thoại sững ra một lát, quay đầu nhìn người vẫn còn đang thất thần, đè thấp giọng đáp rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Chưa tới mười phút, dì Trương đi từ bên cạnh tới bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Trứng đập vào chảo, khi trứng vào dầu nóng toả ra hơi nóng thì cánh cửa lại vang lên tiếng đập. Cuối cùng Yến Nhuỵ Tiêu đứng dậy, lúc này mới cảm thấy nửa thân dưới đã mất hết cảm giác, trước mắt tối sầm.

Lúc cô tựa vào cửa nhắm mắt phục hồi thì nghe thấy dì Trương đã đi mở cửa trước: “Kanye.”

Trong ánh mắt hiện lên nửa giận, cô nhìn thấy người đàn ông luôn được gọi một cách kính trọng. Anh ta cũng đang nhìn cô, mục đích chuyến đi này viết rõ trong mắt anh ta: “Cút đi.”

“Chuyện mà A Đình đã quyết thì Vivian cũng nên biết rõ hơn ai khác, hôm nay người tới bệnh viện không phải là cô thì sẽ là chúng tôi.” Kanye đứng ở cửa, mái tóc bạc toả ra ánh sáng lạnh, cực kỳ hợp với vẻ mặt chẳng có chút tình cảm nào của anh ta.

Ánh mắt Yến Nhuỵ Tiêu đã rõ ràng trở lại, nhìn lướt ra đằng sau anh ta một cái hỏi: “Anh ta đâu? Giết nhiều người như thế mà tới khi giết con của mình đến cái mặt cũng không dám thò ra à?” Giọng nói của cô đầy cay nghiệt, cho dù người đó không có ở trước mặt nhưng cũng phải nói những lời này cho người khác nghe, sớm muộn gì anh cũng sẽ nghe được.

“Việc làm ăn của Đình có chút chuyện, không dành thời gian được. Nhưng mà cậu ấy giao phó rồi, cô không được chậm trễ.” Kanye nhường đường, hơi cúi người mời cô: “Vivian, đừng làm chậm trễ thời gian nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.