*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Cáo già đang say sưa nằm ngủ thẳng cẳng trên giường.
Tôi không chút do dự đập một cái, đè lên ngực anh ta, vẫy tay, gọi Cảnh Ngôn cùng đè lên.
Nửa phút sau, cáo già bị khó thở.
Một phút sau, nhíu mày hơi giãy dụa.
Nửa phút sau nữa, uốn éo như gặp ác mộng.
Hai phút sau, bị đè tỉnh.
“Văn lang…” Tôi u oán nói, “Không có ngươi, nô gia tịch mịch vô cùng…”
Anh ta ngớ ra một chốc rồi kêu ầm lên, “Ngươi làm sao mà trông như quỷ thế này!? Cái gì dính nhớp nhớp trên tóc ngươi kia?!”
“Máu đó.” Tôi thành thật trả lời.
“Kỳ quốc bộ hết người rồi hay sao mà tướng quân bắt ngươi theo cho đủ số vậy!”
Anh ta lại chỉ vào Cảnh Ngôn, “Nhìn ngươi đi kia, rốt cuộc giết bao nhiêu người rồi, huyết tinh dâng lên tận trời… Đừng có xòe tay đếm nữa, đừng nói cho ta, khuyết điểm của ta đây là quá mức lương thiện, một tấm lòng Bồ Tát.”
“Ai!” Tôi nói, “Bồ Tát, ngươi cũng chả thèm hỏi hai ta có bị thương không nữa.”
“Nhìn hai ngươi còn tinh thần trêu chọc người khác thế này mà còn phải hỏi nữa à?”
“Phải hỏi.”
“Cảnh Ngôn ngươi có bị thương chỗ nào không?”
Bé ngốc Cảnh Ngôn lắc đầu, “Ta không bị thương, trước đây còn gặp phải đối thủ mạnh hơn chúng trăm lần nữa kìa.”
Tôi nói, “Sao ngươi không hỏi ta?”
“Ngươi không cần hỏi.”
Tôi lập tức quấn lấy anh ta mà cọ, “Văn lang thật là bạc tình mà, thật là khiến nô gia buồn quá đi.”
“A! Đi xuống, đi xuống, bẩn muốn chết, ta mặc áo trắng, áo trắng đó.”
Không còn đúng nữa rồi, tôi ngẩng đầu, hài lòng nhìn một bộ quần áo đẫm màu máu.
“Được rồi,” anh ta bất đắc dĩ, “Yêu huynh, ngươi bị thương chỗ nào không?”
Tôi lã chã chực khóc, nâng lên một ngón tay ngọc ngà (nhuốm máu) “Lúc ta bới xác người chết để tìm Cảnh Ngôn, bị sứt móng tay….”
“Thương thế thật nặng quá đi.”
“Đúng vậy, với thương tích thế này nên được thăng liền ba cấp.”
Cáo già nói với Cảnh Ngôn, “Ta bảo ngươi đừng đi theo hắn, ngươi lại cứ cố muốn theo cơ. Hắn còn hư hỏng hơn ta nữa, ngươi theo hắn, sẽ học biết bao nhiêu cái xấu đây? Tên Tề Vương kia cũng…”
“Bách Lý Du đâu?”
Rõ ràng cậu ta bị trói ở đây mà.
Tôi đi một vòng, nhặt lên nửa đoạn dây đứt, khen một câu, “Răng tốt ghê.”
“Cảnh Ngôn, chúng ta đi tìm hắn nào.”
“Không cần!”
Bách Lý Du đứng trước cửa lều, oán giận nói, “Lúc các ngươi trở về ta thấy rồi.”
“Tình yêu à, ngươi không sao chứ?”
“Không cần ngươi lo!” Bách Lý Du tức điên.
Tôi cười rộ lên, đi qua, “Ai chọc gì ngươi vậy?”
Cậu chàng giận đến trợn tròn mắt, thở phì phì nhìn tôi, “Hừ!!”
“Thì ra là ta. Ta chọc ngươi gì vậy?”
“Hừ!” Cậu ta quay đầu.
Tôi xoay đầu cậu ta lại, “Làm sao vậy?”
“Hừ! Hừ!” Cậu ta lại quay đi.
Tôi đối diện với Cảnh Ngôn, trộm cười.
“Chi Hiền huynh trước hết ở đây hừ hừ với Tề Vương đã nhé, chúng ta đi tắm sạch sẽ xong lại đến.”
“Các ngươi dám đi!!?” Bách Lý Du đột nhiên kéo tay tôi, giận đỏ cả mắt.
“Chúng ta…”
“Các ngươi là hai tên vô tình vô nghĩa nhất trên đời này!” Cậu ta gào lên, “Bỏ ta lại dứt khoát như vậy, trở lại tìm ta lại tùy tiện như thế!”
Tôi mỉm cười, “… Chúng ta sai rồi.”
“Một câu sai rồi mà đã đủ hả?!” Cậu ta dùng hết sức nuốt nước mắt. “Vất vả lắm mới mở được dây trói, một đám quân sĩ đều chặn đường ta, đau khổ chịu đựng đến hừng đông mới thừa cơ chạy ra, lại thấy hai tên các ngươi máu chảy đầm đìa… máu chảy đầm đìa trở về…”
Tôi vỗ vỗ vai cậu chàng, dịu dàng nói, “Trở về không phải là tốt rồi sao.”
“Xì!” Cậu ta cuối cùng cũng ấm ức rơi lệ, “Các ngươi chết ở doanh trại quân Liêu mới tốt!”
Tôi ôm cậu ta vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu ta, nhóc đúng là bé ngốc khẩu thị tâm phi…
Cậu ta nức nở, “Ta thấy rất nhiều tướng sĩ đều lục tục trở về… Nhưng mà không có các ngươi, ta thật sự rất sợ.”
Tôi nhẹ nhàng nói, “Ta biết, ta biết. Không phải đã an toàn trở lại sao, chưa rơi mất một miếng da nào luôn.”
“Ấy! Cũng không hẳn vậy!” Văn Chi Hiền tiếp lời, “Vừa nãy hắn ta bị thương nặng lắm đó!”
Tôi lườm anh ta, đột nhiên nhớ ra, hỏi, “Phải rồi, ngươi đuổi một đội Liêu binh đi sao?”
“A!” Cáo già nhảy dựng lên, “Còn không phải là mưu ma chước quỷ của đồ yêu quái nhà ngươi sao! Cái gì mà đuổi tới đuổi lui suýt nữa làm ta mệt chết rồi! Lỗ Trực lại quá ngốc, một ngày một đêm đã đi được hai trăm dặm. Lúc cắm trại, cực nhọc ngày đêm, lại chẳng thể yên ổn nghỉ ngơi, ngồi xuống đất mà ngủ; sắc trời còn chưa rõ đã phải đứng lên, ăn uống chút đỉnh, lại phải dong lên ngựa rồi.”
“Vất vả quá nhỉ.”
“Đương nhiên là vất vả, quả thật lao tâm lao lực quá độ! Ta là một thư sinh! Một thư sinh văn nhược!” Anh ta ngậm ngùi, “Thua trong tay ngươi, thật là những ngày người thường không thể nào chịu nổi.”
Mùa màng không đúng, mới rồi còn bảo mình là Bồ Tát, giờ thế mà lại tưởng mình văn nhược lắm cơ.
Triệu Thụy Lam mãi năm ngày sau mới về.
Trong lúc đó, cũng có rất nhiều đội ngũ kỵ binh bị gọi đi điều tra không ngừng, Văn cáo già thật ra cũng rất bận.
Chỉ có tôi là nhàn nhã nhất. Ngủ một giấc, uống miếng trà, tản bộ.
Đột nhiên nhớ ra, hớn hở mang hai quả đấm đi tìm Lý Hoài Thương gây sự, lại bị báo rằng đã hồi triều trước rồi. Cảm thấy mờ mịt mất mát, niềm vui trong đời bị cướp đi mất rồi.
Sau khi Triệu Thụy Lam trở về liền gọi Cảnh Ngôn đi, ngồi giữa rất nhiều tướng lĩnh, cùng nghe người ta đọc tấu chương của Văn Chi Hiền. Nói trận đại thắng Lôi Châu này, giết được hơn ba vạn người của Liêu quân, đường sông “thây rơi đầy sông, nước không buồn chảy”; tù binh khoảng hơn một vạn người; chém được ba đại tướng Liêu quân, bắn chết một người; đuổi quân Liêu về hơn hai trăm dặm phương Bắc… Khoe khoang tất cả chiến công.
Cảnh Ngôn về kể lại mà mặt mày hớn ha hớn hở, tôi cười tủm tỉm nghe, khen ngợi cậu ta cuối cùng cũng (không thể tưởng tượng nổi mà) thành công vượt qua quãng đời làm “ấy ấy” hư hư thực thực nâng cấp làm tướng lĩnh quân sự, tăng lên về chất.
Mãi đến khi Triệu Thụy Lam gọi tôi đi, tôi mới nghĩ đến, có phải mình đang đi ngược hướng trên một con đường thoái hóa biến chất không nhỉ?
Quả nhiên, mỹ nhân gọi tôi, thật ra chỉ muốn ăn đậu hủ mà thôi.
Anh ta cũng rất mệt mỏi, một chốc đã ôm lấy cái gối ôm là tôi mà ngủ mất. Trong đầu tôi lại suy nghĩ này nọ, không ngủ nổi.
Nghĩ đến trước kia, lúc làm quan, cũng là một đường gian khổ vô cùng.
“Tiểu Yến.”
“Ơi?”
“Ngủ.”
“Ta ngủ mà.”
“Không phải,” người đẹp nói, “Ngươi đang cười khổ.”
“Ngươi tỉnh hồi nào vậy?”
“Lúc ngươi thở dài.”
“Vậy mà cũng tỉnh được hả?!”
“Ha ha,” người đẹp vén tóc, thả khí như lan (một cách cố ý), ngồi dậy, “Không cảnh giác cũng không được, ai bảo cái người ta yêu, nhẫn tâm đến mức ngay cả anh mình cũng không tha, phải không, Lý Hoài Hi?