Một tháng sau, Yến Đan được đưa trở về Yến quốc.
Doanh Chính đưa tôi đến thăn đại doanh quân Tần.
Tôi đứng trong sát khí ngùn ngụt của vạn đại quân Tần. Kiếm Tần quân ở dưới ánh nắng mà lóe lên giá lạnh, cung nỏ Tần quân trải qua thay đổi tỉ mỉ, bất kể là tầm bắn gì thì lục quốc cũng không thể nào so sánh được.
“Ngươi còn muốn trở về Yến quốc sao?” Khi rời quân doanh, Doanh Chính quay đầu hỏi tôi.
Tôi đứng đó lặng lẽ. Cha mẹ mình còn đang ở Yến quốc, nghĩ khi trở về sẽ viết phong thư thuyết phục Tần vương.
Doanh Chính gật đầu im lặng, mà tôi khi quay về Lý phủ đang đà thu dọn mọi thứ để rời khỏi Hàm Dương, không ngờ lại bị Lý Tư hạ lệnh giam lỏng.
Đang lúc lòng nóng như lửa đốt là lúc, người trông coi tôi lại đưa đến một bộ trang phục nữ nhân, tôi kinh ngạc rất nhiều mới phát hiện người này là thân tín của Yến Đan, Lý Nguyên.
Tôi thay quần áo, đánh ngã tỳ nữ đưa cơm, giả dạng bộ dạng của nàng ra khỏi Lý phủ, Lý Nguyên mang theo tôi thừa dịp Lý Tư chưa phát giác, liền rời khỏi thành Hàm Dương.
Mấy ngày sau, tôi rốt cục về tới Yến quốc ngày đêm mong nhớ.
Ở trên hành lang sâu thẳm cung thái tử, tôi vội vàng chạy về bóng dáng quen thuộc kia.
Vạt áo Yến Đan như tuyết theo gió bay lên, trong mắt sầu lo nhìn thấy nụ cười trên môi tôi cũng dần tiêu tan.
Tôi, còn có Yến Đan, rốt cục đều đã trở lại.
Nửa tháng sau, đại hôn Công Tử Dần. Trong cung ngoài cung nhộn nhịp, không khí vui vẻ tưng bừng khắp nơi.
Tôi hay đùa giỡn với Yến Đan đang nghiêm túc đọc sách nói: “Dần còn có người đẹp bầu bạn, chỉ sợ vô tâm ta sẽ cùng Đan ca ca thảo luận quốc sự phải không?”
Yến Đan đứng dậy, tựa tiếu phi tiếu(6) đi đến bên cạnh tôi, ôm ngang người tôi, đặt trên tháp.
Lòng tôi run lên, giống như bước chậm trên đám mây.
Môi Yến Đan cách tôi một khoảng cách nhỏ thì dừng lại, “Ta còn có Diêu Vân!”
Chàng trìu mến xoa mặt của tôi: “Diêu Vân, còn nhớ rõ không? Người của thiên hạ là người của thiên hạ, mà trái tim của nàng, chỉ có thể là của ta.”
Tôi ngây thơ gật đầu, nhưng thấy lông mày Yến Đan giãn ra, trong mắt là mê hoặc vô hạn.