Lúc Thất Thất nhàm chán đứng ở ngoài cung hầu, nhìn mặt tường hoàng cung từng làm cho nàng tràn ngập giấc mộng kia, lúc này lại cảm thấy nó xấu xí như vậy, nhưng nếu Thất Thất không nhìn mặt tường kia, lại không biết đem ánh mắt hướng đi đâu nhìn.
Ánh mắt đang không biết thả ở hướng nào mới tốt, Thất Thất chợt thấy Tôn Thiếu Bạch đã ở bên ngoài, nàng ngẫu nhiên nghe được Lôi Nhân cùng nhóm thân binh này nói chuyện phiếm biết được Tôn Thiếu Bạch là từ Đại Kỳ đến đầu thành, cùng đại quân của Doãn Trường Ninh nội ứng ngoại hợp đoạt cửa đông Đồng thành, mới rốt cục công phá dược phòng thủ của Tô Tử Nho.
Thất Thất là oán hận phụ hoàng mẫu hậu của nàng, trông mong không thể lập tức liền bắt được bọn họ, mọi cách làm nhục mới giải mối hận trong lòng mình, nhưng lại từ trong lòng chướng mắt loại đàn ông không có cốt khí này. Thất Thất đọc sách không nhiều lắm, nhưng thường xuyên ở trà lâu, quán rượu xoay chuyển chung quanh, nghe qua tiên sinh kể chuyện xưa cùng người đi đường qua lại tán dóc, cũng biết đạo lý “Văn gián tử, võ chiến tử” từ xưa đến nay, cho nên không chiến tử, Tôn Thiếu Bạch ngươi cũng đã không phải là một người đàn ông tốt, hiện tại cư nhiên còn đầu thành, nói không dễ nghe chút chính là đầu hàng, không thể trách Lôi Nhân chướng mắt hắn, vì thế Tô Thất Thất cực kỳ hèn mọn nhìn Tôn Thiếu Bạch kia liếc mắt một cái!
Hèn mọn xong Tôn Thiếu Bạch, Thất Thất đứng hai chân run lên, vừa lạnh vừa đói, còn không có thấy Doãn Trường Ninh thằng nhãi kia vẻ mặt đắc ý, rêu rao mà dẫn dắt một đội người ngựa áp giải phụ hoàng mẫu hậu mà nàng nóng lòng muốn nhìn đến kia đi ra, lại nghe có người gọi:“Ăn cơm!”
Thất Thất vội dán qua, đầu lĩnh kia lại một phen đẩy nàng ra nói:“Gọi ngươi hồi nào, ngươi đã quên mình là cái gì thân phận gì sao!”
Thất Thất ngượng ngùng thối lui đến một bên, mới nhớ tới thân phận của mình là Đại Chu quốc con gái Thái Thường tự Tôn Tiểu Lăng, là nô tỳ Đại Kỳ hiến cho Đại Chu, so với kia Tôn Thiếu Bạch hơn được chỗ nào đâu, Tôn Thiếu Bạch đối với Đại Chu tính ra còn có chiến công, mình ngay cả thứ này cũng không có, Thất Thất liền tìm cái góc tường cản gió ngồi xuống dưới, nhìn những người đó tọng thức ăn dường như so với ngày thường ngon hơn, Thất Thất nuốt một ngụm nước miếng, vừa cúi đầu lại thấy một bàn tay, trên tay nắm một cái bánh bao trắng, Thất Thất duỗi tay ra cướp đến trong tay, ngẩng đầu vừa thấy là Tôn Thiếu Bạch làm cho mình chướng mắt kia!
Thất Thất do dự nổi lên, do dự có nên ăn hay không ăn cái bánh bao trứng non kia đưa cho, nhìn xem xung quanh, vẫn là đem bánh bao nhét vào trong miệng đi, Tôn Thiếu Bạch ở bên người Thất Thất ngồi xổm xuống hỏi:“Ngươi… Là người Đại Kỳ!”
“Ăn thịt người miệng mềm” Đạo lý này Thất Thất vẫn hiểu được, tuy rằng Thất Thất trong lòng khinh bỉ Tôn Thiếu Bạch, nhưng ăn bánh bao của người ta, vì thế liền gật gật đầu, Tôn Thiếu Bạch có chút buồn bực hỏi:“Ngươi là bị bọn họ cướp đến trong quân!”
Thất Thất hừ một tiếng nói:“Là bị Đại Kỳ quốc đưa tới!”
Tôn Thiếu Bạch kinh ngạc bắt đầu quan sát Thất Thất, Đại Kỳ quốc làm sao có thể đưa người cấp bậc bộ dáng này cho Đại Chu quốc, hơn nữa Đại Chu quốc cư nhiên còn tiếp nhận, Thất Thất nhìn đến ánh mắt Tôn Thiếu Bạch xem mình, cảm giác có chút khúc nhục, mình bộ dạng xấu chút, Đại Kỳ quốc sẽ không đưa mình tới sao, nhưng lấy kinh nghiệm của nàng vẫn là trước vì bánh bao trong tay mà hạ tài ăn nói mới là thượng sách, cắn mấy miếng xong mới nhìn đến Tôn Thiếu Bạch còn đang nhìn nàng, có chút không thoải mái hỏi:“Tôn tướng quân, trên mặt ta nở hoa?”
Tôn Thiếu Bạch vội vàng thu hồi ánh mắt, nghĩ người trước mắt này trên mắt nở hoa cũng tốt, đáng tiếc không có, vì thế dùng khẩu khí hỏi thăm nói:“Vậy trong các cô gái đưa tới có một người tên là Tôn Thiếu Bình hay không?”
Thất Thất căn bản sẽ không biết đưa đến gồm những cô gái nào, tên gọi là gì, nhưng vì biểu hiện mình hiểu biết rất nhiều, vì thế thuận miệng nói:“Nào có ai kêu Tôn Thiếu Bình gì, tổng cộng chỉ có một cái cùng họ, tên là Tôn Tiểu Lăng!”
Tôn Thiếu Bạch nghe xong có chút thất vọng, sau khi đánh xong mới biết được quân Đại Chu căn bản không tìm được em gái gì đó của hắn, Doãn Trường Ninh mặc dù cam đoan chỉ cần Đại Kỳ đem người đưa tới, nhất định tìm được cho hắn, nhưng vài người còn sống mà Tôn Thiếu Bạch nhìn này, ai cũng không phải, nghĩ em gái ruột mình có thể chết mất, Tôn Thiếu Bạch không khỏi đau thương lên, trong lòng trách cứ cũng không có hữu dụng, hận Quản Phong lừa gạt mình, nhưng ngay cả nói cũng không thể nói ra, tướng sĩ Đại Chu này còn không có một ai để ý hắn, đó là loại tư vị gì, Tôn Thiếu Bạch mặc dù sớm đã có chuẩn bị, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ tới Quản Phong là người như vậy, thật là câm điếc ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời!
Thất Thất thấy Tôn Thiếu Bạch vẻ mặt bi thương, mới nhớ tới Tôn Thiếu Bạch có ăn hay chưa, tuy nhiên này nọ đều đã vào bụng, Thất Thất quyết định vẫn là trước không nên hỏi loại câu hỏi mất mặt này.
Hai người ngồi xổm ở góc tường, đều nghĩ đến tâm sự, Thất Thất suy nghĩ không biết có tính là “Vinh quy cố hương” hay không? Tôn Thiếu Bạch suy nghĩ không biết đầu thành có đáng giá hay không, bởi vì lạnh, Thất Thất không có tâm biết nhục gì còn hướng về phía Tôn Thiếu Bạch dựa vào một chút, ông trời không biết điều, cực kỳ phối hợp nổi lên bông tuyết nhỏ, Thất Thất xem mặt Tôn Thiếu Bạch kia ở dưới tuyết dường như càng thêm tái nhợt, Tôn Thiếu Bạch nhìn bộ mặt đen có chút nếp nhăn của Thất Thất kia, mặc dù nhìn không ra tái nhợt, nhưng đồng dạng có thể cảm thấy nàng đông lạnh đến run lẩy bẩy!