Khi Thất Thất lại một lần nữa kề cận cái chết sống lại, quân đội Đại Chu đối với Đồng thành đã muốn khởi xướng tiến công, Thất Thất đi ra trướng bồng, thấy quân đội Đại Chu ngay ngắn có thứ tự đi điều động tiến về phía trước, ở Đồng thành, Thất Thất từng thấy quân đội Đại Kỳ, phần nhiều là từ bắt lính tạo thành, quân đội quản chế không nghiêm, thường xuyên có tướng sĩ ở trên đường làm ầm ĩ, cùng so sánh với quân đội Đại Chu, ngay cả Thất Thất người tuổi tác không lớn này cũng biết Đại Kỳ vì sao luôn chiến bại.
Thất Thất ở chỗ Lôi Nhân nghe được là Đại Chu khai chiến với Đại Kỳ, lập tức hưng phấn nổi lên, bởi vì chịu phạt phát sốt khiến cho cả người đau nhức vô lực cùng đầu gối vốn đau đến lợi hại cũng không còn cảm thấy khó khăn như vậy, Thất Thất bước nhanh đi về hướng trướng bồng của Doãn Trường Ninh, muốn nghe nhiều hơn xem có cái tiến triển gì không, nhưng trong trướng của Doãn Trường Ninh không có ai, Thất Thất chỉ phải đi ra, đã thấy hai tên thân binh của Doãn Trường Ninh đi theo nàng, Thất Thất vội cười nịnh hót nói:“Hai vị quân gia, tướng quân gia không ở trong trướng, vậy hôm nay còn cần người hầu hạ hay không!”
Hai người liếc ngang Thất Thất một cái: Người này thực con mẹ nó không có tự trọng, liền thích hầu hạ người như vậy!
Thất Thất vừa thấy hiển nhiên hai người trước mắt này không có dự tính trả lời câu hỏi của nàng, Thất Thất liền phẫn nộ trở về trong trướng mình, vừa ngồi xuống chợt nghe thanh âm đã có người hồi doanh, Thất Thất bỗng chốc nhảy dựng lên, vội chạy đến cạnh cửa xem, quả nhiên gặp thấy Doãn Trường Ninh đã trở lại.
Doãn Trường Ninh vừa ngồi xuống, Thất Thất lập tức bưng một ly trà vào, dùng cái giọng nói cực kỳ khó nghe của nàng kia nhỏ nhẹ nói:“Tướng quân gia vất vả, mời dùng trà!”
Doãn Trường Ninh nhìn Thất Thất liếc mắt một cái, thật đúng là không phạt không sợ, không vươn tay tiếp trà nói:“Đừng nói thật đúng là vất vả, phải đánh hoàng thành Đại Kỳ quốc các ngươi, ngươi nói có thể không vất vả sao?”
Thất Thất vừa nghe thật sự là đánh, trong lòng vui sướng nở hoa, phát ra từ phế phủ liên tục nói:“Đại Kỳ quốc đám dân đen này, không biết tốt xấu, tướng quân gia nhất định phải nghiêm khắc giáo huấn bọn họ!”
Thất Thất vốn là phát ra từ phế phủ, nhưng rơi vào trong lỗ tai Quản Phong cùng mấy thân binh này liền hoàn toàn không ra mùi vị: Ngươi rõ ràng cũng là con dân Đại Kỳ quốc, cho dù là vì bảo toàn tánh mạng, hiện tại lại không có người nào bức hiếp ngươi, ngươi cũng không cần phải hấp tấp mà tỏ vẻ ngươi không có cốt khí như vậy đi chứ!
Thất Thất đương nhiên không biết ý tưởng này của bọn Quản Phong, thấy Doãn Trường Ninh vươn tay muốn lấy bút, vội giành trước một bước cầm đưa tới trong tay Doãn Trường Ninh, Doãn Trường Ninh thấy hừ một tiếng nói:“Không phải cây này, là cây kia!”
Thất Thất vội vàng thay đổi, Doãn Trường Ninh không tiếp bút của nàng quát một tiếng:“Lui ra!”
Thất Thất không nghĩ tới Doãn Trường Ninh thằng nhãi này nói trở mặt liền trở mặt, kia thực ứng với câu trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, cầm bút thối lui đến một bên, Quản Phong mới đi lên, Doãn Trường Ninh nhìn Thất Thất liếc mắt một cái, Thất Thất vội tự giác lui ra ngoài.
Quản Phong chờ Thất Thất đi rồi mới nói:“Đại tướng quân, Tôn tòng quân kia đầu thành không phải là chuyện giả!”
Doãn Trường Ninh nghe xong mới nói:“Quản Phong, cho dù không phải giả, cũng không nên lơ là, cẩn thận có thề dùng thuyền vạn năm, Bạch Viện kia có động tĩnh gì không?”
Quản Phong nhân tiện nói:“Vẫn như trước, không có hành động đặc biệt gì!”
Thất Thất bị đuổi ra, tức giận đến muốn bẻ gẫy cái bút kia, nhưng sợ Doãn Trường Ninh tên kia tìm xui, chỉ phải nhịn xuống, nàng rất muốn biết Đại Chu có thể đánh vào Đồng thành hay không, có thể bắt sống phụ hoàng kia, bắt sống “Mẹ cả” cùng Thiên Tuyết kia hay không, Thất Thất rất muốn đề nghị cho Doãn Trường Ninh nhất định phải bắt sống, vừa nghĩ đến bắt sống mấy người này, Thất Thất liền kích động lên, còn là đặc biệt kích động.
Trướng bồng của Doãn Trường Ninh mỗi ngày sáng đèn, cùng với ba ngày liền cũng không truyền Thất Thất đến hầu hạ, nghĩ đến người ta cũng không tin tưởng mình, dường như mình cũng không có gì đáng giá cho người ta tin tưởng, Thất Thất chỉ có thể ở giữa sốt ruột và đau khổ chờ đợi kết quả.
Thất Thất nâng má rốt cục nghe được có thân binh gọi nàng:“Đại tướng quân bảo ngươi nhanh chóng đi qua hầu hạ!”
Thất Thất vừa nghe, ba ngày héo mi lập tức quét qua sạch sẽ, vui vẻ theo thân binh kia đi, thân binh kia lắc đầu, mấy thân binh này đều từ vừa mới bắt đầu chán ghét Thất Thất biến thành đối với nàng hết cách, dù sao ở hoàng thành Đại Chu, nghĩ đến đại tướng quân của bọn họ được nhiều phụ nữ chăm sóc, có lẽ người xấu xí này, không biết tự lượng sức mình cũng mê luyến đại tướng quân của bọn họ, nếu không thật sự không có biện pháp giải thích cách Thất Thất thích hầu hạ người.
Tiến vào trướng bồng của Doãn Trường Ninh, hai thân binh đang ở cởi khôi giáp cho Doãn Trường Ninh, Thất Thất mới phát hiện Doãn Trường Ninh thằng nhãi kia mặc khôi giáp trắng bạc thật sự là một người đàn ông mê người, đương nhiên nếu ở thời điểm hắn không có thương tổn mình, Thất Thất có thể đem số lượng từ ngữ không nhiều mà mình biết nói để hình dung mỹ nam tử sẽ không hề keo kiệt dùng đến trên người hắn, nhưng hiện tại tâm tình của Thất Thất không ở trên mặt Doãn Trường Ninh đẹp hay xấu, mà là ở chiến tranh thắng hay thua, muốn biết nhất chính là có bắt sống được những người mà nàng muốn bắt sống hay không!
Hai thân binh đưa đến một thùng nước ấm, Thất Thất mới ngửi được trên người Doãn Trường Ninh không giống như khi làm tiện nàng có mùi đàn hương nhàn nhạt, mà là một luồng mùi mồ hôi của đàn ông, mơ hồ còn có chút khí tức huyết tinh.