Thất Thất đứng nhìn bóng lưng Phán Hề sửng sốt một hồi, Phán Hề cùng mình cho tới bây giờ không từng quan hệ thân thiết, làm thế nào đột nhiên lưu lại một câu như vậy, hiển nhiên dụng tâm tuyệt đối không tốt, mình như thế nào lại xúc động như thế đồng ý với nàng, suy nghĩ một hồi, vội vụng trộm chuồn đến phòng giặt quần áo tìm tiểu nha đầu kia hỏi thăm “Bán vân đình” đi như thế nào, tiểu nha đầu kia vừa nghe nhân tiện nói:“Chỗ đó cũng không phải chỗ gì tốt, vừa đến buổi tối liền âm u lạnh lẽo, mọi người cũng không thích đi con đường kia!”
Thất Thất nghe xong càng thêm hối hận vì nhận lời Phán Hề, nhưng lại không thể không cứng rắn nâng lên da đầu hỏi đường đi đến đình kia, tiểu nha đầu thấy Thất Thất không sợ chết, liền vươn tay chỉ phương hướng, sau đó có chút hâm mộ nói:“Tiểu Lăng tỷ nghe nói ngươi phát đạt!”
Thất Thất vừa nghe ngượng ngùng nói:“Nào có phát đạt cái gì?”
Tiểu nha đầu vừa thấy sắc mặt Thất Thất còn có chút chưa từ bỏ ý định hỏi:“Tiểu Lăng tỷ, mọi người đều nói hiện tại Vương gia sủng ái ngươi nhất!”
Thất Thất thiếu chút nữa bị nước miếng của mình nghẹn chết, vội vàng khoát tay nói:“Ngươi đừng nghe người ta nói hươu nói vượn, ta còn không biết chết ngày nào đâu!”
Tiểu nha đầu nghe xong coi như hết hy vọng, nhưng còn có vài phần bất mãn nói:“Tiểu Lăng tỷ, ngươi đừng sốt ruột, ta cũng không phải nịnh bợ ngươi, muốn mưu cầu cái tiền đồ gì, chỉ là tốt xấu quen biết một hồi, hỏi hai câu thôi!” Tiểu nha đầu nói xong khinh thường nhìn Thất Thất liếc mắt một cái xoay người liền đi, Thất Thất bị một câu của tiểu nha đầu nghẹn lại nói không ra lời, vừa rồi lời nói với tiểu nha đầu kia có thể xem như nói thật tình, bản thân mình một lòng muốn tới báo thù, vốn chỉ còn con đường chết, nghĩ tiểu nha đầu kia từng giúp mình không ít, thực sự là lối thoát tốt, hẳn là nên quan tâm, nhưng trước mắt mình quan tâm nàng rõ ràng sẽ là hại nàng, nhìn bóng dáng tiểu nha đầu, Thất Thất sửng sốt hồi lâu, không nghĩ tới một tiểu nha đầu không lớn tuổi lắm đều có một lòng hướng về phía trước, mình lại cả ngày đều suy nghĩ như thế nào báo thù sau đó tìm chết.
Ra khỏi phòng giặt quần áo, Thất Thất nhìn phương hướng đại khái, mới nghĩ đến nếu Doãn Trường Ninh đã trở lại, mình ban đêm đi ra không được làm sao bây giờ? Vậy mạnh miệng “dám đi” kia cũng là tự mình nói, lúc này rút lui có trật tự, cũng quá làm cho Phán Hề gai mắt, Phán Hề người phụ nữ này vẫn không phải mình luôn chướng mắt sao? Lui một vạn bước mà nói, Doãn Trường Ninh cho dù không trở lại, Phán Hề kia ở “Bán vân đình” thiết cái kế gì, mình không phải tự rơi vào trong bẫy của người ta đi? Thất Thất ở trong phòng đổi tới đổi lui vòng vo nửa ngày lại nghĩ đến bản thân mình vô xu, địa vị là nô tỳ chung thân thấp kém nhất, bộ dáng xấu đến ngay cả bản thân đã có vài năm không soi gương, ai sẽ tốn tâm tư đến hại mình, đương nhiên “Mẹ cả” của nàng lại là một loại khác, mình kiếp trước ước chừng là kẻ thù truyền kiếp với nàng ta, ngay cả chuyện tốt như vậy cũng sẽ tuyển đến trên người mình.
Đợi cho trời tối, Doãn Trường Ninh còn không có trở về, Doãn Trường Ninh không ở, tự nhiên cũng không có người bận tâm đến Thất Thất có ăn hay không, Thất Thất vừa thấy cũng bị đói bụng, vội vàng mò mẫm đến phòng bếp, ở nơi đó tìm chút ăn, liền lấy nước lã qua loa lấp vào bụng, ăn uống no đủ, thân thể ấm áp, can đảm cũng lớn vài phần, lại trước suy sau nghĩ một hồi, do dự một hồi, Thất Thất vẫn là hướng về phía “Bán vân đình” xuất phát, trải qua việc làm của Thất Thất nửa năm qua, nàng đã trở thành nhất đại đặc sắc trong Hâm vương phủ, cả ngày chơi bời lêu lổng, không có việc gì, thời điểm Doãn Trường Ninh đối tốt với nàng, nàng làm cái gì cũng được, Doãn Trường Ninh vừa lật mặt, nàng phải dời đến phòng hạ nhân đi làm cu li, cho nên ai cũng nhìn không ra nàng rốt cuộc là được sủng ái hay là không được sủng ái, hộ vệ thấy nàng trừ bỏ trêu chọc Doãn Trường Ninh, cũng không quan hệ thân thiết với ai, cũng không trở mặt với ai, cơ bản coi như an phận, vì thế người người đều mắt nhắm mắt mở,nhàn hạ vui vẻ.
“Bán vân đình” ở trên một tòa núi nhỏ mặt sau Hâm vương phủ, lấy tên rất cao quý, thật sự có tư thế nơi nơi đều là mây, Thất Thất nói mạnh miệng, ngày thường cũng coi như có hai phần can đảm, mặc dù nghe xong lời tiểu nha đầu nói, vẫn cố lấy dũng khí đến đây, chỉ là đêm hôm khuya khoắc đến sau núi này, chợt thấy mình có phải quyết định quá mức lỗ mãn hay không, một trận gió nhẹ thổi qua, rừng cây lay động, Thất Thất liền nghe được từng trận tiếng kêu vù vù, chẳng quản là mùa hè nàng cũng không hiểu sao nổi sợ lên, đi ở trên đường mòn, chợt thấy có cái gì đó xoay vài vòng đi vào trong bụi cỏ bên cạnh, Thất Thất vui vẻ vươn tay đem thứ kia bắt ở trong tay, sau đó cẩn thận cất vào trong tay áo, mới không khiếp đảm như vừa rồi vậy tiếp tục đi về phía “Bán vân đình”.
Đến “Bán vân đình”, ngay cả bóng quỷ còn không có, nghĩ đến quỷ, Thất Thất lại bắt đầu sợ hãi, hơn nữa thêm tiếng gió thổi qua rừng cây, Thất Thất ngay cả chân cũng nhanh nhũn xuống, do dự mình có hẳn là nên dẹp đường hồi phủ hay không, mãi hối hận một mình mò đến nơi này.
Đang ở thời điểm Thất Thất khẩn trương sợ hãi, chợt nghe đến một thanh âm thê lương truyền đến:“Tôn Tiểu Lăng — Tôn Tiểu Lăng –!”
Thất Thất hoảng sợ tới mức tim đập mạnh quay đầu đã thấy một thứ gì đó màu trắng nhẹ nhàng tiến vào, Thất Thất nhấc chân muốn chạy, nhưng hai chân run rẩy làm cho nàng cực kỳ không có chí khí ngồi xuống dưới đất, thứ trắng trắng kia rất nhanh bay tới trước mắt, Thất Thất theo dáng người đối phương phỏng chừng hẳn là một nữ quỷ, nữ quỷ kia chỉ lộ con mắt cùng cái miệng, trong đêm hôm khuya khoắc nhìn làm sao đều khiến cho người ta muốn tè ra, Thất Thất cực lực làm cho bản thân trấn tĩnh một ít, luôn mãi nói cho chính mình quỷ trước mắt này rõ ràng là người không phải quỷ, nếu là người, nàng nếu có cái hành động gì, con kim tuyến ngân xà trong tay mình kia hoàn toàn có thể đối phó nàng.
Nữ quỷ kia thấy Thất Thất không có đáp lời, chậm rãi đi về phía Thất Thất, Thất Thất vội hỏi:“Ngươi có việc nói việc, bảo Tôn Tiểu Lăng ta đến ‘Bán vân đình’ này, ngươi là muốn báo thù riêng hay là muốn nói chuyện chính sự!”
Nữ quỷ kia nghe xong cười ha ha nói:“Tôn Tiểu Lăng, ta sớm xem ngươi không vừa mắt, hôm nay ngươi dám đến, làm cho ngươi có đi mà không có về!” Nữ quỷ kia nói xong duỗi tay hướng về phía Thất Thất chộp tới, Thất Thất hoảng sợ tới mức tim đập mạnh, không nghĩ tới nữ quỷ này nói động thủ liền động thủ, theo như lời nói của nữ quỷ, Thất Thất càng khẳng định nàng là con người, còn lại một người cùng mình có chút qua lại, Thất Thất hiện nay thân cốt tuy không bằng trước kia, nhưng tốt xấu động tác hai tay khi cùng Nhị Ngưu đánh nhau vẫn cực kỳ quen thuộc, vì thế ngay tại chỗ lăn một vòng có vẻ chật vật né tránh một chụp của nữ quỷ, nữ quỷ kia sửng sốt một chút, ước chừng không ngờ Thất Thất có thể né tránh, vốn còn tưởng rằng mình tùy tiện chụp một cái có thể đem Thất Thất bóp chết như bóp con kiến, vì thế thu lại sơ suất, trên tay bỏ thêm 7 phần lực, lại một chụp bắt lại đây, Thất Thất rốt cuộc không khách khí, đem kim tuyến ngân xà trong tay áo thoáng cái ném về phía nữ quỷ, nữ quỷ không nghĩ tới Thất Thất còn có thể phóng ám khí, cười lạnh một tiếng duỗi tay ra chộp trong tay, sau đó lại kêu thảm một tiếng, kích động đá rớt con rắn, còn muốn bổ nhào về phía Thất Thất, nhưng giơ tay lại cảm thấy không thích hợp, xoay người vội vội vàng vàng nhảy ra đình bỏ chạy mất.
Thất Thất hừ một tiếng không chút hoang mang đứng lên vỗ vỗ bùn đất trên người nói tiếng:“Xui xẻo!”
Vừa nói “Xui xẻo” xong, Thất Thất thở còn chưa hòa hoãn lại, đã nghe có người âm âm nói:“Không nghĩ tới tiểu hắc nô Tôn Tiểu Lăng của Doãn Trường Ninh cư nhiên còn có bản sự thuần rắn như vậy, là bản sự gia truyền của Tôn thái thường tự hay là có danh sư khác truyền thụ nha!”