Bánh xe lăn tròn, thỉnh thoảng xóc nảy, hất lên một lớp bụi đất mỏng manh, người đi đường không thể không tránh sang một bên. Vài người trong đó, hình như nhận ra huy hiệu trên chiếc xe kia, chỉ trỏ cười cợt ái muội, từ chiếc xe ngựa đã chạy xa, họ vẫn vươn cổ dài, mặc dù không nhìn thấy được người ngồi bên trong xe, cũng tựa hồ có thể nhìn xuyên thấu qua vách xe thật dày, tưởng tượng mỹ nhân ngồi trong xe xinh đẹp ra sao cũng khiến người thèm nhỏ dãi. Cũng có người nhiều chuyện, theo đuôi phía sau, muốn thăm dò xem hôm nay Tầm Hương lâu mới xuất lò ra dạng mỹ nhân như thế nào.
Xe ngựa chạy thẳng một mạch đến phía trước, vòng qua con phố phía trước treo đầy hoa đăng, đám đông tránh đi càng ngày càng nhiều, chỉ khi sắp tiến vào giữa phố Chợ Hoa mới dừng lại một chút, cẩn thận chuyển bánh, chạy thẳng vào giữa con phố. Trên đường cũng gặp thêm vài chiếc xe ngựa khác, nhưng huy hiệu trên mỗi chiếc xe ngựa không giống nhau, thậm chí còn có xe chủ động nhường đường, để chiếc xe này có thể dẫn đầu tiến vào Chợ Hoa.
Rốt cục, xe ngựa vòng qua bồn hoa lớn nhất Chợ Hoa, từ từ chậm lại, mãi đến khi chạy tới trước một quán rượu xa hoa số một Chợ Hoa thậm chí là đứng đầu kinh đô - Vọng Xuân Lâu, mới chậm rãi dừng lại.
Sau đó, phu xe một thân áo ngắn bằng vải bố màu lam bụi còn mới tinh từ trên xe ngựa nhảy xuống, đầu tiên hắn đối đáp vài câu với tiểu nhị của Vọng Xuân Lâu ra cửa nghênh đón, rồi sau đó lại lần nữa lên xe, đánh xe ngựa đi vòng đến cửa nhỏ ở hậu viện Vọng Xuân Lâu, cứ như vậy khiến cho đám người theo sau không có cách nào nhìn được người bên trong dù chỉ một chút.
“Cô nương, chúng ta đến nơi rồi.”
Xe ngựa dừng lại, đầu tiên một thiếu nữ còn nhỏ tuổi mặc quần áo màu phấn hồng từ trên xe nhảy xuống, từ trên bàn đạp của xe ngựa, cầm một cái băng ghế nhỏ đặt bên cạnh xe, rồi sau đó lại có một thiếu nữ quần áo màu cam cũng từ trên xe nhảy xuống, nâng tay vén màn xe lên.
“Cô nương...” Tử Hộ vốn định xuống trước để đỡ cô nương xuống xe, cũng không ngờ, vừa mới đứng dậy, đã bị Oản Oản bắt được ống tay áo.
“Không có việc gì.” Oản Oản cũng thấy bản thân tựa hồ có chút khác thường, vội nở nụ cười, buông lỏng tay.
Tử Hộ cũng không hỏi nhiều, trấn an vỗ vỗ bàn tay của Oản Oản, tiếp theo nhanh nhẹn xuống xe, đứng bên cạnh xe, lại vươn cánh tay về phía Oản Oản. Oản Oản hít một hơi thật sâu, ổn định tinh thần, liền bày ra vẻ đoan trang vịn lên cánh tay Tử Hộ, tao nhã bước xuống xe. Đợi Oản Oản xuống xe đứng vững, Đào Diệp áo phấn hồng đứng bên cạnh bước lên phía trước đội một cái mũ có màn che lên đầu cho Oản Oản.
“Là Oản Oản cô nương sao?”
Một hàng năm người còn chưa đi vào trong quán, Oản Oản chỉ thấy không ít nha hoàn và ma ma đứng trong sân ngoài hành lang tầng một, đều đang nhón chân nhìn ngóng, trong đó có một ma ma mặc áo vải in hoa đi tới, khách khí hỏi.
“Đúng vậy, phiền Trần ma ma đợi lâu.” Tử Hộ tiến lên một bước, nghênh đón.
“Tử Hộ cô nương, các ngươi quả thật đã đến, phu nhân đã hỏi vài lần rồi, nếu vẫn chưa đến, sợ là đã tìm người về hỏi thăm một chút rồi.” Trần ma ma kéo tay Tử Hộ, thân thiện nói.
“Đây là lần đầu cô nương đến, nên chúng ta không thể không tốn chút tâm tư, vẫn xin phu nhân thứ tội.” Tử Hộ cười, cùng Trần ma ma song song đi về phía trước, lại tùy ý phất phất tay, phu xe vừa nãy lập tức hiểu ý, chắp tay cúi chào Oản Oản, liền xoay người đi.
“Hôm nay không ít người đến, mấy cô nương của lâu chúng ta đã đến cả chưa?” Chợ Hoa đêm nay mở cửa, Lan phu nhân mang theo ba vị cô nương đã chọn lựa tỉ mỉ khác ngồi cùng xe đến trước, vì cực kỳ coi trọng Oản Oản, nên yêu cầu nàng một người một xe đi theo phía sau, hơi chậm lại một bước, cái gọi là mỹ nhân khoan thai đến chậm, cũng là một mánh lới.
“Đã đến cả rồi, đang ở Chỉ Lan viên ở lầu ba.”
Hàng năm Chợ Hoa khai trương, các viện các lâu, sẽ ở tại Vọng Xuân Lâu đấu “Hoa”, Vọng Xuân Lâu chia làm ba tầng, tầng lầu càng cao, biểu hiện cho sức ảnh hưởng của các phu nhân càng lớn, tất nhiên các cô nương ở “Trong nhà”, cấp bậc càng cao, người thường căn bản sẽ không nhìn thấy.
Trần ma ma dẫn đám người Oản Oản đi vào hành lang gấp khúc, lại vào một Thính đường (phòng khách) ở tầng một, Oản Oản được Tử Hộ đỡ, theo sau là Đào Diệp và Quất Diệp ở hai bên, thật cẩn thận vén vạt váy tám mảnh thêu trăm điệp màu tím nhạt lên cho Oản Oản, sợ bị bẩn do dính phải bụi đất trên mặt đất.
Oản Oản không dám nhìn loạn, chỉ hơi hơi cúi đầu, dư quang nơi khóe mắt lén xuyên qua khe hở của màn che mặt, lướt qua bốn phía, Tiền đường (nhà chính) ở bên ngoài của Vọng Xuân Lâu thì nàng chưa nhìn thấy, nhưng thấy trong sân của Thính đường ở tầng một này, tuy có không ít người lui tới, nhưng lại không một ai lớn tiếng ồn ào, đều bận rộn công việc trong tay, nam nhân ở trong sân cũng cực ít, phần lớn đều là người được sai sử đi làm việc, cũng có nhiều đứa bé khoảng mười tuổi, có lẽ, các viện ở phố Hoa đều tụ tập tại ngày hội Chợ Hoa này, cũng không phải không có đạo lý.
Họ mới vừa lên lầu hai, liền gặp vài vị cô nương xiêm y xinh đẹp từ phía xa đi tới, Trần ma ma hơi hơi nâng cằm lên, che phía trước Oản Oản, Oản Oản cũng phối hợp dựa vào Tử Hộ. Kể từ khi nàng xuyên không đến đây, quả thật là chưa tiếp xúc với nhiều người như vậy, lúc còn ở phủ tướng quân, vây xung quanh đều là nha hoàn ma ma trong nhà, vì sợ để lộ dấu vết, nên cũng không dám thân cận.
Sau này vào Tầm Hương lâu, bắt đầu ở cùng vài nha đầu còn nhỏ tuổi, nhưng vì không thích đối mặt với bọn họ ngày ngày khóc lóc nỉ non, xuân bi thu sầu, liền càng ít giao lưu. Bây giờ ngoại trừ Tử Hộ, là nàng coi như thân mật thì chỉ có Đào Diệp và Quất Diệp mà thôi. Mặc dù nàng ở cùng một tầng với cô nương Hồng bài* của lâu, nhưng bởi vì tính cách của nàng ta thật quái gở, hơn nữa phu nhân dù sáng dù tối cũng không cho người khác tiếp xúc, cho nên nàng cũng chỉ thoáng gặp qua, ngay cả lần này phu nhân mang theo vài vị Thanh quan nhân mới tuyển, cũng không quen thuộc lắm.
(* Hồng bài: thẻ đỏ, ý chỉ cô nương xinh đẹp nổi tiếng nhất lâu)
“Trần ma ma.”
Những vị cô nương kia từ xa tới gần, vừa thấy Trần ma ma tựa hồ cực kì tôn kính, đều rối rít dừng lại hành lễ bái kiến, Trần ma ma chỉ gật gật đầu, cái mũi hừ hừ ậm ừ, liền dẫn đám người Oản Oản đi lên cầu thang, đi thẳng đến lầu ba. Oản Oản không dám quay đầu, nhưng cũng biết đám cô nương ở lầu hai này, chắc cũng chính là các cô nương “Cửa nhỏ nhà nghèo” mà ngày thường phu nhân hay nói tới, dù sao, như vậy cũng tốt hơn các cô nương ở lầu một. Trong lòng Oản Oản không khỏi cười khổ, có phải nàng nên cảm tạ Ông trời lần này để cho nàng xuyên không vào được “Xí nghiệp” xem như là cao nhất trong “Nghề phục vụ” không, ít nhất ngoại trừ khách quý bên ngoài, nàng không phải lo lắng còn có đồng nghiệp cao cấp nào trong nghề sẽ khi dễ nàng ở bên ngoài.
“Cô nương nhanh vào trong đi, phu nhân sẽ sốt ruột đấy!” Đẩy cửa gian phòng thứ ba ở tầng ba ra, Trần ma ma đứng ở ngoài cửa không đi vào. Oản Oản gật đầu, cùng Tử Hộ tiến vào, Đào Diệp và Quất Diệp tất nhiên cũng theo sau.
Họ vừa vào đến cửa, cởi đôi giày lụa, qua tấm lưới mỏng che mặt, Oản Oản quan sát sơ qua cấu tạo ở nơi này, cũng gần giống như Tầm Hương lâu, là phong cách trang nhã cổ xưa, ít đi mấy phần son phấn, nhiều hơn vài phần lịch sự tao nhã, Chỉ Lan viên là một căn phòng, mở cửa đi vào là thính đường, bốn cây cột thẳng đứng ở bốn góc được sơn lớp vôi vẫn còn rất mới, mặt tường cũng được quét vôi trắng, dưới sàn lót gạch hình vuông, chính sảnh thông thẳng đến phòng ngủ mà không có cửa, chỉ có một cái cổng vòm treo bảng Đa Bảo Các, lúc này đứng trước cổng vòm là hai tiểu nha đầu vẫn luôn hầu hạ phu nhân, Oản Oản lấy lại bình tĩnh, rồi đi tới.
“Cô nương rốt cục đã tới, nếu không phu nhân nổi giận mất, thời gian càng trễ, Chợ Hoa có thể càng náo nhiệt, không thể để đám người thô lỗ kia đụng phải cô nương.” Người còn chưa tới, tiếng đã đi trước, Oản Oản mấp máy môi, Tử Hộ cũng nhanh tay gỡ mũ che xuống.
“Giang ma ma.” Oản Oản gợi khóe miệng, tiến lên hành lễ nói.
“Ôi, trời ạ, đây là tiên nữ nơi nào, mau mau... Chậc chậc, xem như có thể để cho lão gia hỏa ta đây được mở mắt rồi.” Giang ma ma tiến lên kéo Oản Oản lại, không nhịn được tán thưởng, chỉ thấy Oản Oản một thân áo ngắn, váy dài tám mảnh, toàn thân bươm bướm màu lam tím, mỗi con bướm trên người đều dùng hai màu chỉ vàng chỉ bạc thêu xen kẽ, bên hông thắt dây lưng kết đá quý Bát Bảo, lại nhìn ngắm một mái tóc đen của Oản Oản, đã được vấn thành búi tóc bán nguyệt đang lưu hành ở nước Thần, trên búi tóc cũng không trâm cài rườm rà, chỉ cài vài đôi trâm Thải điệp (bướm nhiều màu) giăng tua, song song đối đối cực kì đáng yêu, lại thêm đóa Ngọc Lan được khắc từ bạch ngọc cài bên tóc mai, vài sợi tơ dày rũ xuống trước ngực, quả thật là xinh đẹp như tiên, tựa như tiên nữ Nguyệt cung đùa bướm trong đêm.
“Ma ma đừng cười ta.” Oản Oản giả vờ e thẹn, để được như vậy, có trời mới biết nàng phải giả vờ thanh thuần vất vả cỡ nào a.
Giang ma ma cười cười, cũng không nhiều lời, nắm tay Oản Oản rồi dẫn vào bên trong, Tử Hộ tất nhiên là theo sau, chỉ có Đào Diệp và Quất Diệp phải ở lại ngoại sảnh, một lát sẽ có người đến dẫn các nàng đi ăn điểm tâm.
“Mau cho ta nhìn xem, a... Chậc chậc...” Vào phòng ngủ, Lan phu nhân quả nhiên đang ngồi quỳ trên sạp thưởng thức trà, bên tay phải bà, phía dưới cũng có một vị phu nhân đang quỳ, rất là lạ mắt, mấy vị Thanh quan nhân mà Lan phu nhân mang tới đang vây bên cạnh phu nhân, dường như vừa kể chuyện vui, trên mặt mọi người đều mang nét tươi cười.
“Xin thỉnh an phu nhân, đã để phu nhân đợi lâu.” Oản Oản đưa tay thu vào trong tay áo, đặt lên giữa ngực bụng, cúi đầu khom người, hai chân hơi cong, hành lễ nói, tư thái tao nhã, khí chất như lan, dung nhan tinh xảo như ngọc lưu ly, khiến vị phụ nhân bên cạnh Lan phu nhân gật đầu liên tục, ánh mắt hâm mộ, ao ước.
Lan phu nhân tất nhiên là cảm nhận được bà ta đố kỵ ham muốn, nhưng cũng bất động thanh sắc, chỉ hơi hơi nhếch khóe miệng đắc ý, thân thiết đứng dậy kéo Oản Oản, để nàng ngồi lên sạp chỗ gần mình nhất.
“Lan tỷ tỷ thật có phúc, ta quả thật được mở rộng tầm mắt, trên đời này lại có thể có dạng xinh đẹp như vậy. Còn không mau giới thiệu cho ta một chút.” phụ nhân bên cạnh Lan phu nhân phe phẩy cây quạt tròn, chua chua nói.
“Bớt làm trò đi, Quy Hỉ Viên của bà không có cô nương tốt sao? Cẩn thận lời này để cho Xảo Chi của bà nghe được, đến lúc đó là không để cho bà yên đâu!” Lan phu nhân che mặt mà cười, trêu ghẹo nói.
“Aizz, Xảo Chi của nhà ta thì xem là gì, chẳng qua chỉ là dễ nhìn thôi.” Mặc dù lời nói của phụ nhân kia như thế, nhưng nét kiêu ngạo trong mắt lại không che lấp được, Oản Oản buông mắt, nói vậy cô nương kia tên là Xảo Chi, là đầu bài* - người đứng hàng nhất nhì trong Quy Hỉ Viên,.
(* đầu bài: tên đứng đầu bảng, khi diễn kịch thời xưa, tên diễn viên được viết lên tấm bảng treo ở phía trước)
“Nếu thật như thế, làm sao lại có thể lọt được vào mắt Tam công tử của nhà Thái sư đại nhân chứ?”
“Đâu có, đâu có...”
Oản Oản thoáng nghiêng đầu, không tập trung nghe các phu nhân tâng bốc nhau, khóe mắt không tự giác nhìn các cô nương bên tay trái mình, tất cả đều là Thanh quan nhân mà Lan phu nhân mang đến, hình như cũng lớn tuổi hơn mình một chút, chắc hẳn Lan phu nhân cũng biết đạo lý “trứng gà không thể đặt chung một rổ”, nói không chừng sẽ cho một vị cô nương trong họ, sẽ cùng người nào đó nhãn duyên*.
(*nhãn duyên: lần đầu tiên nhìn thấy đối phương mà sinh ra cảm giác, cùng loại “nhất kiến chung tình” hoặc “cảm xúc đầu tiên”)