Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông

Chương 43




Cung điện của Hoàng đế không thích hợp cho người ở lại, Tương Lý Nhược Mộc vẫn nghĩ như vậy. Hắn đứng cạnh cây cột một lúc, nhìn nơi ở của vua. Nhà rất cao, đương nhiên, nơi này là cung điện. Giường cũng rất lớn, có vẻ cực kỳ lạnh lẽo. Cảnh Hi Miểu ngồi bên trên có vẻ càng nhỏ bé hơn, không nơi nương tựa. Cho dù dùng chăn bông đem mình che lại thì cũng vẫn vậy. Đèn ***g cũng không giống của nhà dân chúng tầm thường mà càng sáng hơn, nhưng cũng chỉ có thể soi sáng một vùng nho nhỏ. Đỉnh giường u ám nối liền với bóng tối, ban đêm không nhìn thấy hoa văn chạm trổ xa hoa, chỉ có ngôi sao tối tăm lúc ẩn lúc hiện.

“Hi Miểu”, Tương Lý Nhược Mộc nhẹ nhàng gọi y.Cảnh Hi Miểu buông chăn, mờ mịt nhìn xung quanh. Nam nhân vừa quen thuộc lại xa lạ nghiêng người dựa vào cây cột, lo lắng nhìn y. Lúc nào mà ngươi lại nhìn ta chăm chú như vậy? Cảnh Hi Miểu chợt mơ hồ nghĩ, y có chút hỗn loạn. Y đối với người đàn ông này rất quen thuộc. Bất kể là khuôn mặt đẹp tuấn tú u buồn lạnh nhạt, hay dáng người thon dài kiện mỹ, thậm chí là cơ thể cùng nhiệt độ khi không mặc quần áo. Hắn cách mình một khoảng cự ly, tại sao vậy? Tựa bên cây cột, trên mặt vương chút đau xót, cái hông của hắn treo thanh kiếm, cử chỉ cực kỳ mau lẹ. Trong đầu Cảnh Hi Miểu nhớ lại dáng dấp của hắn khi múa kiếm, y rất muốn nhìn.

“Bất kể muộn thế nào, sau khi xử lý xong chuyện chính sự quân vụ thì phải đến đây. Đó là do ngươi lúc trước yêu cầu, ngươi không nhớ sao?” Tương Lý Nhược Mộc nói tới làm Cảnh Hi Miểu kinh ngạc, thì ra mình trong lúc nói chuyện với hắn đã vô tình yêu cầu rất nhiều thứ.

“Muốn ngươi tới…” Cảnh Hi Miểu không biết phải nói thế nào, “Muốn ngươi tới…nhìn ta ngủ sao?” Y nhìn Tương Lý Nhược Mộc.

Dường như nam nhân thở dài, “Vậy ngươi hiện tại là muốn thế nào đây?”

“Ngươi ôn nhu với ta như thế,” Cảnh Hi Miểu vuốt ve đầu gối của chính mình. Tương Lý Nhược Mộc cảm thấy trên mặt nóng lên. Y tiếp tục nói, “Là bởi ta bị bệnh sao?”

“Ngươi cũng không ngốc, vẫn khôn khéo như trước.” Tương Lý Nhược Mộc nói câu này âm thanh rất nhỏ, Cảnh Hi Miểu nghe không rõ, ngẩng đầu nhìn.

“Ta chưa muốn ngủ, chúng ta chơi cờ đi.” Cảnh Hi Miểu nói.

Chơi cờ? Bây giờ cũng sắp canh tư, Tương Lý Nhược Mộc chính là rất mệt mỏi mới có thể tựa ở trên cây cột cùng Cảnh Hi Miểu nói chuyện. Hắn đã hai ba ngày không chợp mắt. Nhưng nhìn Cảnh Hi Miểu đôi mắt sáng lấp lánh, quả thực không có điểm buồn ngủ.

“Được rồi.” Tương Lý Nhược Mộc gật gù. Ngày hôm nay tâm tình của bản thân quả là suy sút đến mức cả từ chối cũng không có hứng thú, hơn nữa Cảnh Hi Miểu vậy mà tâm tình coi như không tệ. Hắn cũng không muốn ở thời điểm này làm trái ý y.

Bọn thái giám đem bàn nhỏ có chạm khắc bàn cờ bên trên đặt lên giường. Tương Lý Nhược Mộc cũng ngồi lên, hắn thực sự có chút mệt mỏi. Cảnh Hi Miểu chuyên tâm nhìn bàn cờ. Ấy vậy mà trước đây khi đến tẩm cung Cảnh Hi Miểu, đều là lúc đã xử lý xong việc chính sự, thế cuộc bất ổn, mình đã mệt đến bở hơi tai, không có tinh thần làm chuyện gì. Hơn nữa đối với Cảnh Hi Miểu, mình cũng không có ý nghĩ cùng hắn vui đùa. Bản thân chỉ muốn nhìn biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của Cảnh Hi Miểu đem đứa bé kia chơi đùa sao cho mệt nhọc giống như mình, chỉ muốn đến rồi thuận tiện nằm xuống ngủ ngay. Đến nỗi tại sao chính mình phải lựa chọn ngủ ở chỗ này, vậy mà chưa từng nghĩ đến.

Thời điểm chơi ván cờ đầu tiên Tương Lý Nhược Mộc trong lòng ngổn ngang vô số chuyện, không để ý, kết quả dễ dàng bị Cảnh Hi Miểu đánh thắng. Hắn không nhịn được nhìn Cảnh Hi Miểu nở nụ cười, “Ngươi tên nhóc này, quả nhiên khó đối phó.”

Cảnh Hi Miểu cũng không ngẩng lên, đầu lưỡi liếm môi một cái. Tuy rằng không lên tiếng nhưng xem ra đúng là hoàn toàn đắc ý. Ván thứ hai Tương Lý Nhược Mộc hạ xuống công phu, tuy thắng Cảnh Hi Miểu cũng phải dùng hết sức lực mới được. Sau đó chơi tiếp, mỗi người đều có thắng thua.

“Hi Miểu, ngươi có đói bụng không?” Đã là canh năm, Tương Lý Nhược Mộc uống một hớp trà lớn hỏi Hoàng thượng. Cảnh Hi Miểu lắc đầu một cái. “Mệt mỏi hay không?” Cảnh Hi Miểu lắc đầu, còn có ý muốn chơi nữa.

“Cao hứng sao?” Tương Lý Nhược Mộc ung dung thản nhiên, chợt tiếp tục hỏi y. Cảnh Hi Miểu gật gù,Tương Lý Nhược Mộc từ từ nở nụ cười.

“Đến, Hi Miểu, không được chơi nữa, lại đây.” Hắn hướng về Cảnh Hi Miểu duỗi ra cánh tay, y tựa như bị đầu độc đến gần, lập tức bị Tương Lý Nhược Mộc ôm chặt trong ***g ngực. “Ngươi đứa trẻ hư này.” Hắn chăm chú vuốt ve Cảnh Hi Miểu phảng phất như vuốt ve tâm can bảo bối, “Hi Miểu, sao mấy ngày nay, ta cảm thấy cô tịch như thế. Ngươi không để ý đến ta, ta giống như bị cả thiên hạ từ bỏ.”

Cảnh Hi Miểu ở trong ***g ngực, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng mở to, dường như hiểu mà lại như không hiểu. Một lúc sau, ngáp một cái.

“Con người có những lúc đúng là rất quái lạ. Có thứ gì liền ghét bỏ thứ đó, nhưng không có thì lại muốn giữ lấy. Mãi mãi cũng không biết khi nào kẻ đó mới có thể an phận lại.” Tương Lý Nhược Mộc ôm y, nhẹ nhàng vuốt ve, “Ngươi đây còn nghe ta nói sao?” Không có tiếng trả lời, “Ta đã từng vì thiên hạ mà rời khỏi một người phụ nữ, hay bởi vì một người phụ nữ mà muốn phá hủy cả thiên hạ. Kết quả ta không thể vì thiên hạ bỏ qua người yêu, cũng không thể vì người yêu mà phá hủy thiên hạ, đến bây giờ lại bị quá khứ chi phối. Thật sự là kẻ tầm thường nhất thiên hạ. Ngươi thông minh như thế, có thể bao dung ta không?”

Người trong ***g ngực từ đầu đến cuối không đáp lại, Tương Lý Nhược Mộc cười khổ một cái. “Cho dù không thể tha thứ cũng không sao, miễn là ngươi đừng giống như bây giờ, để ta ôm ngươi nhưng lại cảm thấy giống như đã mất ngươi, được không?”

Không chiếm được đáp án, hắn nhẹ nhàng buông Cảnh Hi Miểu ra. Y đã ngủ. Hắn thở dài đem y chậm rãi đặt lại trên giường, ánh ban mai dần lộ ra ngoài cửa sổ. Tia sáng dìu dịu chiếu lên khuôn mặt tinh xảo khéo léo của Cảnh Hi Miểu, lông mi thật dài chặn lại một bóng râm. Hắn từ từ cúi đầu hôn lên mặt Cảnh Hi Miểu. Y chưa bao giờ nói nhiều, tiểu tâm linh khéo léo sẽ không để cho mình cảm thấy bị y ép buộc. Vậy y thực sự không muốn biết đáp án sao? Mình xưa nay cũng chưa từng cho Cảnh Hi Miểu biết được đáp án, hiện tại phong thủy luân chuyển, gian nan trắc trở đều rơi xuống người mình.

Trời đã sáng, ngày hôm nay còn rất nhiều chuyện muốn làm. Được rồi. Tương Lý Nhược Mộc lại hôn trên môi Cảnh Hi Miểu một hồi, liền chuẩn bị đứng lên. Quần áo lại bị níu lấy. Hắn nghi hoặc cúi đầu, Cảnh Hi Miểu đã mở mắt ra, cũng không nói gì, chỉ là kéo lấy hắn không chịu buông tay. Cuối cùng Tương Lý Nhược Mộc giống như thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng khóe môi chỉ hơi cong lên nhưng so với thường ngày lạnh lùng nghiêm túc thì con mắt hiện tại rõ ràng tràn đầy ý cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.