Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông

Chương 37




“Ngươi thích đứa bé đó?” Tương Lý Nhược Mộc dán môi vào tai Cảnh Hi Miểu nói. Đến lúc lên đèn rồi, ánh sáng mờ nhạt, phủ xuống căn phòng an tĩnh. Tương Lý Nhược Mộc cắn lỗ tai Cảnh Hi Miểu, khẽ kéo ra một chút.

“Ai da”, Cảnh Hi Miểu rụt cổ lại đánh một cái vào bả vai Thái úy.

Tương Lý Nhược Mộc khẽ cười, làm loạn hôn lên trên cổ y một hồi. Cảnh Hi Miểu rất sợ ngứa, cười đến co người lại. “Tương Lý Nhược Mộc”. Hắn dừng lại, y mới thở một hơi, ý cười đến rất nhanh, “Ngươi muốn có con sao?”

Tương Lý Nhược Mộc không biết nghĩ cái gì, liền cười thành tiếng. “Nếu như tiểu thiếp của ta hỏi ta như vậy, ý nghĩa hơn phân nửa là nàng đang mang thai, hoặc ý là vội vàng muốn ta làm cho nàng mang thai.” Cảnh Hi Miểu mặt lại đỏ lên, bàn tay lớn của Tương Lý Nhược Mộc luồn vào bên trong y phục của y vuốt ve lấy bụng y, cảm giác mềm mại trơn bóng. Hắn xoa nhẹ, “Để ta xem xem, ngươi muốn sinh đến vậy sao?”

Cảnh Hi Miểu không phục muốn đẩy tay hắn ra ngoài, kết quả không biết tại sao mà quần áo lại bị cởi xuống hết. Cảnh Hi Miểu giãy dụa đứng lên, rốt cục vai nhỏ lộ ra, Tương Lý Nhược Mộc không khách khí cắn đến. Cảnh Hi Miểu oan ức trỗi dậy, cũng không kéo y phục lên, liền nhào vào ***g ngực Tương Lý Nhược Mộc. Mặt kề sát ngực hắn, “Có phải ngày nào đó ngươi cũng sẽ muốn có con, sau đó đi cưới lão bà. Ta phải chia sẻ ngươi với nàng sao?”

“Sao ngươi lại có thể suy nghĩ nhiều như vậy?” Tương Lý Nhược Mộc ôm y, “Ngươi từ đâu nhìn ra ta có suy nghĩ đó hả?”

“Trẻ con rất đáng yêu, đặc biệt lại là con của mình. Ngươi xem Cảnh Dụ cam chịu mạo hiểm bị Tề Vọng Thư căm hận cả đời cũng nhất định phải cùng nữ nhân sinh con trai.” Cảnh Hi Miểu dựa vào ngực hắn, tay cũng tiến vào quần áo Tương Lý Nhược Mộc, cơ thịt căng mà đều đặn, là thân thể của Tương Lý Nhược Mộc. Trước đây lúc y trên lầu ở cổng thành nhìn vị Tướng quân này, không nghĩ sẽ được sờ hắn như vậy. Trên mặt Cảnh Hi Miểu nhiệt độ đột nhiên tăng lên, càng vùi sâu vào ***g ngực Tương Lý Nhược Mộc.

“Ngươi làm sao có thể so sánh ta cùng thằng ngốc Cảnh Dụ kia đây?” Tương Lý Nhược Mộc dường như không thể tin nổi, trêu đến mức Cảnh Hi Miểu khi y ở trong ***g ngực một hồi buồn cười. “Một mình ngươi ta đã không biết phải làm sao, lại thêm một đứa bé nữa, vậy thì sẽ không được chú ý đến nữa rồi.”

Đúng vậy nha, vậy thì khó khăn rồi, Cảnh Hi Miểu trong lòng mơ hồ nghĩ, chuyện như vậy đều sẽ phát sinh đi. Thế…

“Chuyện như vậy không phải cũng xảy ra với ngươi sao?” Tương Lý Nhược Mộc bỗng nhiên nói.

“Cái gì? Ta?” Cảnh Hi Miểu ló đầu ra, không quá cao hứng nhìn Tương Lý Nhược Mộc, “Ta làm sao mà như vậy được?”

“Đến đây để ta xem xem,” Tương Lý Nhược Mộc nhìn người trong lòng mình đang cố tránh né. Cảnh Hi Miểu cảm thấy bản thân bị lừa rồi, nhưng lại bị hắn bắt được. Hai ba cái quần liền bị kéo xuống, “Ngươi làm sao mà sẽ không như vậy được đây? Để ta xem xem, nơi này, còn có nơi này, đều đầy đủ nha. Ngươi như vậy tìm đến một nữ nhân liền có thể làm nàng mang thai. Vì vậy một cung nữ ta cũng không cho ngươi, miễn cho ngươi bị nữ nhân câu dẫn hay là ngươi đi câu dẫn nữ nhân. Sinh ra một hài tử sẽ khiến ta tức giận.”

“A!” Cảnh Hi Miểu kêu lên, bị Tương Lý Nhược Mộc ép buộc đứng trên giường, quần lại bị cởi xuống. Oan ức, trong mắt Cảnh Hi Miểu xuất hiện vài giọt lệ. Nhưng Tương Lý Nhược Mộc giữ y rất cẩn thận, dường như lập tức sẽ đem y ôm vào trong lòng ngực hôn môi lấy lòng.

Cảnh Hi Miểu tức giận nói thầm, “Thái úy không đứng đắn.”

“Thái úy đứng đắn đều đã năm mươi tuổi rồi, ngươi muốn không? Ngươi không phải đã nói nếu như không có Thái úy như này hầu hạ ngươi, ngươi sẽ buồn nôn đến chết sao? Vậy lúc ta năm mươi tuổi, ngươi có còn cho ta chạm ngươi không?” Tương Lý Nhược Mộc mở miệng cười. Cảnh Hi Miểu bị hắn đè xuống giường, hai tay bỗng nhiên siết chặt y phục của hắn. Lúc Thái úy năm mươi tuổi, đó là hai mươi năm sau. Hai mươi năm? Như thế là vượt qua cả thời gian xa nhất có thể xảy ra mà Cảnh Hi Miểu đã suy nghĩ rất nhiều lần. Cảnh Hi Miểu đột nhiên sợ. Y sợ nhưng thứ này lúc ẩn lúc hiện sẽ ám thị cho y một hi vọng. Hi vọng này quá lớn, không phải y có thể tiếp nhận. Quả thực, nó xa xỉ đến mức giống như gặp tai họa, nhất định phải ngăn chặn đi, nhất định phải quên đi. Hi vọng kia sẽ khiến bản thân muôn đời muôn kiếp không trở lại được, chết rồi cũng sẽ không được yên bình.

“Suỵt”, Tương Lý Nhược Mộc nhẹ nhàng ra hiệu, hình như là đang dỗ dành y. Vạt áo rơi xuống, hai người trần truồng đối diện nhau. Làm cho Cảnh Hi Miểu có một loại ảo giác, dường như thân phận, quá khứ, quyền lực, hiềm nghi… Tất cả đều biến mất, ôm ấp hôn môi, xảy ra một cách tự nhiên.

Ngươi làm sao có thể ngồi đối diện với ta, ngươi làm sao mà có thể chất vấn ta, ngươi làm sao có thể có suy nghĩ giao ta cho người khác? Khóe mắt Cảnh Hi Miểu rơi vài giọt nước mắt, những việc này, tuy là có thể lý giải được, thậm chí bản thân có thể hiểu rằng dù điều tồi tệ hơn là càng không để ý tình cảm thì chuyện phát sinh đều là hợp tình hợp lý, cũng không thể xem như là Tương Lý Nhược Mộc vô tình vô nghĩa. Nhưng mà khi thực sự đến thời điểm đó, tim đau đến tê dại, đau muốn chết rồi, không muốn lại lặp lại lần nữa. Ỷ lại, là do chính mình đã yêu. Vì vậy nếu như thật sự đến lúc mất đi, sẽ không chỉ là hoảng sợ vô cảm quen thuộc kia nữa, mà còn có đau đớn khôn nguôi. Có lẽ sau khi chết đi, sẽ hồn bay phách lạc, tan biến trong một mớ hỗn độn, vĩnh viễn cô quạnh, buồn khổ, thê lương.

Cảnh Hi Miểu rất nhiệt tình, đem mình hướng tới phạm vi chuyển động của Tương Lý Nhược Mộc. Y quấn quýt lấy thân thể cường tráng đẹp đẽ của Thái úy. Y muốn xác nhận Tương Lý Nhược Mộc là của y, không phải người lạnh lùng ngồi đối diện không một chút nào muốn liên quan đến mình. Sau này sẽ xảy ra cái gì y không để ý, y chính là muốn để cho mình từ tinh thần đến thân thể đều xác nhận Tương Lý Nhược Mộc là của y, cho dù Tương Lý Nhược Mộc không biết. Cảnh Hi Miểu thở gấp, khẽ nhếch hai mắt nhìn gương mặt lạnh lẽo mà đẹp trai của Tương Lý Nhược Mộc, tốt nhất là đem hình ảnh này khắc vào linh hồn, như vậy cho dù lúc chết đi cũng còn nhớ đến.

Cảnh Hi Miểu quá mức ác liệt. Y như vậy khiến Tương Lý Nhược Mộc không cách nào nắm giữ, hơn nữa tận đáy lòng lại rất sợ. Bởi vì Cảnh Hi Miểu nhiệt liệt như thể đốt cháy sinh mệnh của mình. Tựa như chỉ một lúc nữa, Cảnh Hi Miểu sẽ như giọt nước mưa dưới ánh mặt trời bị bốc hơi hết, biến mất không còn hình bóng.

Hắn thở dốc, dứt khoát đặt y lên trên người mình, đem quyền chủ động giao cho y. Bản thân giữ eo y giúp y lên xuống. Hắn nhìn Cảnh Hi Miểu ngẩng mặt lên, khép chặt hai mắt, tóc lướt xuống đôi vai trần, lông mày y hơi nheo lại, môi khẽ hô hấp hừng hực, ***g ngực bằng phẳng nhấp nhô dữ dội. Khóe mắt còn giống như mang theo vệt nước, lông mi dài che đi ánh sáng bên trong. Tương Lý Nhược Mộc duỗi một tay vuốt ve lấy gò má Cảnh Hi Miểu. Y mở mắt ra. Cặp mắt kia cẩn thận, quyến luyến, mang theo một tia bi ai, hoàn toàn ngược lại với thân thể đang hừng hực.

“Hi Miểu”, Tương Lý Nhược Mộc không tự chủ mà gọi y. Hắn kéo thân thể của y ra, vuốt ve mặt y, “Hi Miểu, phần lớn thời gian, chúng ta làm chuyện như vậy, đều là bởi vì chúng ta muốn làm, vì vậy nó gọi là dục vọng.”

Cảnh Hi Miểu trần truồng cưỡi trên người hắn, nghi hoặc, tuyệt vọng, giống như là nhận được sỉ nhục rất lớn, khiến cơ thể yếu ớt của y run rẩy, “Vì vậy ngươi không muốn làm với ta sao? Đối với ta không có… dục vọng?” Lần này nước mắt từ lông mi thật dài của y trào ra, Tương Lý Nhược Mộc cũng không lấy tay lau cho y.

“Hi Miểu”, Tương Lý Nhược Mộc vẫn còn cầm lấy eo của y, “Ngươi phải biết, dục vọng cũng không phải là chuyện xấu, bởi vì nó khiến mọi người sung sướng. Ngươi cũng không vui, tại sao còn muốn nỗ lực đón ý chiều theo ta như thế? Ngươi không nên hiểu lầm, ta cũng không có ra lệnh ngươi ở trên giường hầu hạ ta, càng không cần ngươi làm chuyện này để đổi lấy cái gì.” Cảnh Hi Miểu, cực kỳ xinh đẹp, hiện tại loại xinh đẹp này đã không giống như lúc trước, như ban đầu ép buộc y thoải mái như vậy. Nhìn y lâu, thậm chí nhìn y mỉm cười đến say mê, trái lại, là thống khổ. Cảnh Hi Miểu khiến ta thống khổ? Tương Lý Nhược Mộc nghi hoặc nhìn thiếu niên bi ai tuyệt vọng vẫn đang cúi thấp đầu. Tại sao đau đớn cũng không thể khiến con người kính sợ mà tránh xa, ngược lại còn sẽ gây nghiện đây?

Hắn ôm lấy Cảnh Hi Miểu, đặt y nằm lại trên giường. Cảnh Hi Miểu nhắm mắt khóc không ngừng. Dường như muốn nói cái gì, cuối cùng lại dùng chăn che đầu mình lại. Tương Lý Nhược Mộc thở dài một hơi, bỗng nhiên đứng lên, mặc quần áo vào. Cưỡng hiếp y? Tương Lý Nhược Mộc không phải là không muốn làm như thế, nhưng mà đột nhiên đối với tất cả những thứ ấy đều không còn tâm tình nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.